” . . . Nàng không giống với bất kỳ một nữ nhân nào ta đã từng gặp qua, nàng xinh đẹp, mỗi một cái nhấc chân giơ tay đều đầy mê hoặc, nhưng vẫn luôn giữ được nét cao quý, ta biết nàng là vì Tam hoàng tử Nam Triều nên mới ở bên cạnh ta, ta ghen tị đến phát điên lên nhưng lại không có một biện pháp nào, cứ như vậy mà lưu lại bên cạnh nàng . . .”
Thuần Du Ý nhìn ta mỉm cười chua sót, giọng nói mang theo những hồi tưởng xa xăm mà trống rỗng, thì thào cất lên —
“Ta không phải công tử đơn thuần, càng không phải là chính nhân quân tử, có những lúc đố kỵ lấn át đi lý trí, thậm chí ta đã từng cưỡng ép, nhưng nàng cũng không kháng cự chỉ căng cứng người sau lại lặng lẽ rơi nước mắt, những giọt nước mắt đó như đập vào tim ta, ta hoàn toàn không có một biện pháp nào với nàng . . . Cho nên, khi đêm qua nàng lên tiếng giữ ta ở lại, ta đã không thể tin được, cho dù là thật sự có được nàng thì ta vẫn không thể tin được, giống như là một giấc mơ, chỉ tiếc, nàng lại không để cho giấc mộng đó kéo dài quá lâu.”
“Nàng ép ta thề, đời này phải trung với Tam điện hạ của nàng, nàng đã ép ta như vậy!” Trong ánh mắt của Thuần Du Ý là tuyệt vọng sâu không đáy, bên môi là nụ cười hoang vắng, giọng nói lại đau thương vô cùng: “Nếu không như thế, nếu không như thế thì ta đã không để nàng lại một mình mà rời đi, một sai lầm lớn mà cả đời này ta cũng không thể cứu vãn!”
Ta hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không có cách nào nói với hắn, người đã không còn trên đời này, Tang Mộ Khanh, có lẽ mới thật sự là Mộ Dung Thanh.
Ta nghe thấy giọng nói của mình nhẹ nhàng vang lên — “Thuần tiên sinh, Tang cô nương chết như thế nào?”
Ánh mắt Thuần Du Ý đột nhiên hung ác căm giận: “Chết như thế nào? Điều này phải hỏi Vương phi và Tam điện hạ, hôm qua rốt cuộc ngươi và Khanh nhi đã nói những gì? Tam điện hạ đã làm cái gì?”
Hắn bước từng bước đến gần, ta cố gắng ép buộc bản thân không để lộ ra một chút cảm xúc sợ hãi khác thường, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thân thể lại âm thầm căng thẳng đề phòng.
Chỗ ta đứng cách cửa cũng không xa, chỉ cần hắn lại bước đến, ta sẽ không tiếp tục mặc kệ bản thân mà ở lại nơi này, cho dù là không thể biết được đáp án ta mong muốn.
Mà ta tin tưởng, nhất định Tần An đã dẫn theo một dám thuộc hạ đừng chờ bên ngoài cửa.
Ánh mắt điên cuồng của hắn đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của ta thì chợt giật mình, bước chân cũng không tự chủ được mà dừng lại.
Ta nhẹ nhàng thở ra, còn hắn lại nhìn vào gương mặt của ta dưới lớp khăn che, ngẩn ngơ xuất thần, nhưng cuối cùng vẫn dời đi ánh mắt, giọng nói sầu thảm: “Bọn họ nói nàng treo cổ tự sát, không ai chịu tin lời của ta, thứ thật sự lấy đi tính mạng của nàng là kê tửu, thế nhưng không một ai tin ta, cứ như vậy mà kết thúc vụ án, cứ như vậy mà để nàng chết oan uổng . . .”
Hắn đảo mắt nhìn ta, từng chữ đau thương truyền đến: “Tam vương phi, đến cùng thì Khanh nhi đã nói điều gì đắc tội đến ngươi, ngươi lại nói với nàng những gì? Còn có Nam Thừa Diệu, nàng làm mọi việc vì hắn như vậy, sao hắn có thể xuống tay?!”
Ta khẽ giật mình, một chữ cũng không nói nên lời, qua một lúc lâu, mới cố ép bản thân lấy lại bình tĩnh, gắng gượng lên tiếng hỏi: “Vì sao Thuần tiên sinh chắc chắn là Tam điện hạ làm?”
Hắn nhìn ta giống như quái vật, nụ cười lành lạnh bên khóe môi: “Vương phi thật sự không biết hay là giả vờ không biết? ‘Ngọc bôi đoạt phách’ *chén ngọc đoạt hồn* không phải là thủ đoạn thường được dùng trong cung đình hay sao? Người bình thường đi đâu để tìm rượu độc, lại làm sao có thể sai khiến quan sai cúi đầu nghe lệnh? Có lẽ ta …. còn phải cảm ơn hắn đã nhớ đến tình cũ, để nàng ra đi không đau đớn như vậy . . .”
Lời nói lúc sau của hắn ta hoàn toàn không nghe thấy, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng cùng giọng nói của Tần An: “Vương phi, Thuần tiên sinh, Sơ Ảnh cô nương muốn vào.”
Sắc mặt Thuần Du Ý dần trở nên rét lạnh, nhưng cũng không mở miệng ngăn cản.
Ta khẽ lên tiếng, Sơ Ảnh liền đẩy cửa bước vào, vừa kinh hoàng vừa mù mờ nhìn ta, ngơ ngẩn nói: “Tiểu thư, Tang cô nương tự vẫn.”
Ta hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy nàng, để nàng yên lòng mà cũng giúp mình bình tĩnh.
“Đưa tay.” Thuần Du Ý lạnh lùng nói.
Ta xoay người nhìn hắn khó hiểu.
Cả ánh mắt đến khóe môi của hắn đều lạnh buốt, vừa mở thùng thuốc mang theo bên mình vừa hờ hững nói: “Ta đã đồng ý với Khanh nhi, ta sẽ theo giúp các ngươi thiên thu muôn đời, ta phải nhìn thấy các ngươi gặp báo ứng —- cho nên hiện tại thỉnh Vương phi đưa tay, Thuần mỗ giúp ngươi bắt mạnh an thai!”
Ta có hơi hoảng hốt vươn tay đến, hắn cũng không nói một lời liền đặt tay lên mạch của ta, sau một lát liền buông ra, sau đó lại không nói một lời mà kê đơn thuốc đưa đến. Cũng không nhìn thẳng vào ta, chỉ cứng giọng nói: “Vương phi muốn giữ được thai nhi trong bụng, mỗi ngày phải uống theo đơn thuốc Thuần mỗ đã kê.”
Ta không để tâm trao đơn thuốc cho Sơ Ảnh đang đứng phía sau, vẫn còn chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình.
Thuần Du Ý liếc mắt nhìn ta, cũng không nói thêm gì, sắp xếp lại hòm thuốc, sau đó liền rời đi.
“Thuần tiên sinh,” Ta hít sâu một hơi lên tiếng gọi hắn trở lại: “Có thể xin Thuần tiên sinh giúp ta một việc không?”
Hắn nhìn ta mỉa mai, nhưng cũng không nói lời nào.
Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Ta biết hiện giờ nếu nói những lời này thật là đường đột, nhưng bất kể Thuần tiên sinh có tin hay không, ta muốn xin Thuần tiên sinh giúp ta một việc, ta nghĩ, Tang cô nương cũng muốn như vậy.”
Ánh mắt của hắn khi nghe ta nhắc tới Tang Mộ Khanh vẫn không thể kiềm nén mà ngẩn ngơ yếu lòng đi đôi chút, nhìn vào gương mặt dưới lớp khăn che mặt của ta, tuy rằng vẫn còn trầm mặc, nhưng hơi thở châm biếm lạnh nhạt cũng tản đi vài phần.
Ta âm thầm hít thở sâu, gằn từng tiếng một: “Ta hy vọng Thuần tiên sinh có thể nói giúp với Tam điện hạ, hiện tại thai nhi trong bụng ta rất khỏe mạnh, nhưng do thể chất của ta quá yếu, khí huyết suy kiệt, thời điểm lâm bồn sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, ngay đến Thuần tiên sinh cũng không dám nắm chắc có thể bảo toàn đứa bé, người duy nhất có thể làm được có lẽ chỉ có Tô tiên sinh.”