Do Kí Kinh Hồng Chiếu Ảnh


Ta lại được đứng trên khe núi Nhược Khê, khu rừng Hải đường vẫn rậm rạp như vậy.
Chưa đến thời kỳ ra hoa, trước mắt chỉ có một màu xanh tịch mịch.
Ta nhìn xuyên qua dung nhan xinh đẹp đến khi sương ngạo tuyết của Li Mạch, theo bản năng tìm kiếm ở khắp nơi, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Tô Tu Miễn.
Li Mạch cười lạnh nhìn về phía đám người Nguyệt Hủy đang bảo hộ xung quanh ta, lại nhìn về phía cái bụng đang dần to lên của ta, ánh mắt lộ vẻ căm hận nhưng lại không hề kinh ngạc.
Ta biết từ trước đến giờ nàng không hề thích ta, cũng không muốn cùng nàng nói những lời sáo rỗng, chỉ nhẹ nhàng ngắn gọn lên tiếng: “Li Mạch cô nương, hiện tại Tô tiên sinh ở đâu, ta có việc muốn tìm hắn.”
Khóe môi Li Mạch khẽ cong lên, không hề che giấu nụ cười chán ghét mỉa mai: “Vương phi đến thật đúng lúc, sáng sớm hôm nay công tử vừa vào Tàng Phong Lâu, Vương phi tự mình đi vào tìm người đi.”
Lòng ta có hơi nặng trĩu, nhưng cũng chỉ có thể khẽ thở dài: “Nếu vậy, ta ở đây chờ hắn đi ra.”
Li Mạch vẫn mỉm cười: “Vương phi thật biết nói đùa, Tà Y Cốc cũng không phải là nơi cứu tế, không phải lúc nào cũng chứa chấp người lạ?”

“Li Mạch tỷ tỷ, tiểu thư không phải là người lạ, Tô tiên sinh nhất định sẽ gặp tiểu thư, ngươi để chúng ta ở lại Khinh Y Viên chờ Tô tiên sinh đi ra được không?” Sơ Ảnh nhịn không được liền nhỏ giọng cầu xin.
Li Mạch lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng Khinh Y Viên là nơi để dành cho các ngươi hay sao, ở Tà Y Cốc này không còn ai nữa à?”
Ta không muốn phải dây dưa với nàng hồi lâu, nên lên tiếng ngăn cản Sơ Ảnh đang còn muốn mở miệng, thản nhiên nói với Li Mạch: “Khi nào Tô tiên sinh rời khỏi Tàng Phong Lâu, phiền cô nương chuyển lời đến hắn, ta sẽ ở trên xe ngựa ngoài cốc chờ hắn, không thấy hắn đến, ta sẽ không đi.”
Nói xong, cũng không tiếp tục làm phiền quá nhiều, Tàng Phong Lâu là cấm địa trong Tà Y Cốc, nơi đó thờ phụng bài vị của các vị cốc chủ Tà Y Cốc, ngoài trừ cốc chủ, không ai có thể đi vào.
Gần như mỗi tháng Tô Tu Miễn đều vào đó bế quan tu luyện, không cho phép ai đến gần, dù rằng những năm đó có ta thì cũng chưa từng có qua ngoại lệ.
Ta không biết mình sẽ phải chờ đợi bao lâu, thời gian hắn bế quan không hề cố định, chậm thì năm ba ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng, cũng có khi lâu hơn, nhưng bất luận là phải chờ bao lâu, nếu đã đến đây thì ta nhất định phải gặp được hắn, đem toàn bộ những băn khoăn ẩn giấu trong lòng hỏi cho rõ ràng.
Ta ngồi trên xe ngựa, trông bề ngoài thì không có gì xa hoa, nhưng thực sự bên trong lại được bày bố rất mềm mại thoải mái, từ trước đến này Tầm Vân luôn làm việc rất chu đáo, bên trong xe cũng có đủ thức ăn và y phục chống rét.
Ta cũng không lo lắng Li Mạch sẽ gạt ta, hoặc là gạt Tô Tu Miễn, mặc dù nàng ghét ta, nhưng lại luôn tôn kính Tô Tu Miễn, mỗi một câu hắn nói nàng sẽ không tiếc tính mạng của mình để hoàn thành, hết thảy mọi chuyện cũng không hề lừa gạt.
Chỉ là, dù rằng như vậy nhưng chờ đợi cũng khiến lòng người nôn nóng.
Cho nên, khi một nô tỳ mặc thanh y từ trong Tà Y Cốc đi đến, nói cho ta biết hắn đang chờ ta, trong lòng liền không kiềm được mà run lên nhè nhẹ.
Từng bước một, xuyên qua khu rừng Hải đường rậm rạp, mãi cho đến khi bóng lưng thanh sam kia lặng lẽ ánh vào mi mắt, ta cũng chưa thể điều hòa được tâm tình của mình.
Tất cả những chuyện này đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mộng của ta, nhiều đến mức hiện giờ ta lại có cảm giác không chân thật.
“Từ sau khi ta biết Tang Mộ Khanh đã chết, ta đã đoán được sẽ có ngày ngươi đến đây, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.”
Giọng nói của hắn lẳng lặng vang lên, còn ta lại không tự chủ được mà dừng bước, có chút giật mình khi nhìn thấy hắn xoay người, ánh sáng mềm mại xuyên qua rừng cây hải đường lay động, dịu dàng lướt trên gương mặt của hắn, hắn bước từng bước về phía ta, giọng nói lại như đang thở dài —
“Thanh nhi, nếu ngươi hỏi, ta sẽ không giấu ngươi, nhưng, ngươi xác định là muốn biết sao?”
Ta nhớ bản thân đã kiên quyết gật đầu, nhớ rõ tận sâu trong đôi mắt lạnh lùng trong suốt của hắn có một chút thương xót buồn phiền thoáng qua.

Khi hắn còn chưa nói thêm gì, lòng của ta đã ngăn không được mà càng ngày càng nặng trĩu, làm sao ta có thể lại tin tưởng đây, hiện giờ, ta không thể tiếp tục lừa dối chính mình, những việc Tang Mộ Khanh nói ngày đó có lẽ là sự thật, có lẽ, nàng mới thật sự là kim chi ngọc điệp của Mộ Dung gia.
Như vậy, ta là ai? Đến cùng thì ta là ai?
Vẻ hốt hoảng của ta hiển nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Tô Tu Miễn, hắn khẽ thở dài, vươn tay đến như muốn giúp ta vén lại mái tóc dài bị gió thổi tung, nhưng khi sắp chạm đến thì chầm chậm dừng lại, ánh mắt lặng lẽ lướt qua cái bụng đang hơi nhô lên của ta, sau đó, lại quay về với tĩnh mịch.
Ta không biết nên phản ứng thế nào, tay hắn đã lẳng lặng đặt lên mạch đập của ta, ấn đường khẽ nhíu lại, sau đó thu tay, tuy rằng giọng nói rất nhẹ nhưng lại không hề khoan nhượng: “Trong thời gian này, ngươi cứ ở lại Tà Y Cốc nghỉ ngơi, cũng không được suy nghĩ nhiều, bởi vì trước khi ta cảm thấy ngươi có thể chấp nhận được sự thật, ta sẽ không nói với ngươi bất kỳ điều gì.”
Hắn đưa ta băng qua khu rừng hải đường, vượt qua một chiếc cầu, sau lại đến Khinh Y Viên.
Đình đài mái hiên, tất cả đều như trong trí nhớ của ta, tựa như chưa từng rời xa.
Chỉ có một điều, nhành mai năm đó ta và Sơ Ảnh cùng nhau trồng xuống đã đâm cành nhảy lá, giờ đã thành rừng.
Ta tự nói với mình không cần phải suy nghĩ nhiều về Thượng Kinh, về Mộ Dung gia, cả về Tang Mộ Khanh, cố gắng để tâm tình của mình thật sự yên bình, giống như ta đã từng như thế nhiều năm trước đây.
Bởi vì ta biết, trước khi nói điều gì Tô Tu Miễn cũng đều cân nhắc, nếu cơ thể của ta thật sự suy yếu đến nỗi không thể chống đỡ, vậy ta đành phải trì hoãn việc tìm hiểu chân tướng.
Mỗi ngày Tô Tu Miễn đều đến Khinh Y Viên giúp ta bắt mạch bày châm, còn có một tỳ nữ mặc thanh y mỗi ngày ba lần mang thuốc đến.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn kê đơn thuốc, cũng không biết loại dược liệu gì có trong chén thuốc, nhưng mỗi một lần uống đều không có một chút chần chừ.

Mặc dù hiện tại, ta biết rõ là hắn đang che giấu một bí mật rất lớn về ta, nhưng vẫn luôn một mực yên tâm bình tĩnh, ta tin tưởng hắn.
Đã từng có lần nhân lúc hắn giúp ta bày châm, ta đã cẩn thận hỏi qua, “Họa tấn như sương” ngày đó có phải là do hắn đích thân làm hay không, nếu đúng như vậy, vì sao Thuần Du Ý lại nói “mềm mại nhưng vô lực”?
Hắn lẳng lặng nhìn ta, cũng không hề phủ nhận, chỉ thản nhiên lên tiếng: “Nếu thân thể của ngươi cũng không có gì không ổn, đừng nên quá tin người ngoài hơn ta.”
Ta lắc đầu nói nhỏ: “Ta chỉ lo lắng.”
Ánh mắt của hắn thoáng dịu dàng, nhưng lại nhanh chóng thu hồi, đáy mắt trở nên vắng lặng thanh tịnh, càng thâm sâu hơn trước kia.
Đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại bất an mơ hồ, chỉ là ta không biết, đến cùng thì những bất an này là do đâu, muốn làm rõ nhưng hắn lại không hề cho ta cơ hội, bàn tay bình thản thu châm cho vào tráp, sau đó nâng mắt nhìn ta, từng lời nói theo gió truyền đến—
“Nếu ngươi vẫn muốn có được đáp án, sáng mai, ta sẽ ở Tàng Phong Lâu chờ ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận