Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

“Điện hạ, có lệnh triệu tập khẩn cấp từ trong cung, Hoàng thượng gọi Điện hạ ngay lập tức vào cung yết kiến.”

Sắc trời có hơi sáng rõ, giọng nói của Tầm Vân vang lên bên ngoài cửa,
trong một thoáng ta có chút mơ màng, khẽ nhấc lên mi mắt, không ngờ lại
nhìn thấy tư thế quyến luyến giữa ta và Nam Thừa Diệu, luống cuống vội
vàng nhắm nghiền hai mắt.

“Vào đi.” Hắn thản nhiên nói, một bên
nhẹ nhàng đem ta từ trong lồng ngực của hắn dời đi, phủ thêm áo khoác,
vén màn bước xuống giường.

Khi vừa cử động, ta mới phát hiện thân thể truyền đến cảm giác đau nhức, cứ như đây không phải là cơ thể của
mình vậy, lại lặng lẽ đưa mắt trộm nhìn, chỉ thấy Tầm Vân mang triều
phục bước vào, giúp hắn thay.

Hắn vốn định cất bước ra khỏi
phòng, chẳng biết vì sao lại bất thình lình quay đầu, ta sợ tới mức vội
cuống quít nhắm chặt hai mắt, nhưng lại nghe thấy nụ cười khẽ của hắn,
sau đó là tiếng bước chân dần dần đi đến.

Ta vẫn không nhúc
nhích, quyết định giả vờ ngủ, có điều, hơi thở của hắn cứ từ từ vây lấy
ta, bản thân không kiềm được liền nghĩ đến tình cảnh đêm qua, hai má
cũng vì thế mà từng chút từng chút nóng lên.

Hắn cười lên tiếng,
mặc dù không có vạch trần ta, nhưng ta chắn chắn hắn thừa biết là ta giả vờ, tâm tư của ta…….khi ở trước mặt người này luôn không thể che giấu
bất cứ điều gì.

Hiểu rõ cho dù có tiếp tục giả vờ cũng vô ích,
nhưng mà cũng không muốn để cho hắn lại nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ, luống
cuống của ta, vì thế dứt khoát mở to hai mắt, đối diện với ánh mắt của
hắn, tuy nhiên trong lòng vẫn không bỏ được sự bối rối, gương mặt lại cố giữ sự bình tĩnh, mỉm cười mở miệng: “Điện hạ còn không nhanh vào cung, đừng để muộn.”

Hắn bỗng nhiên nghiêng nửa người đến gần, nụ cười mang theo hơi thở tinh tế lướt trên cổ của ta: “Nếu như Vương Phi cũng
giống như đêm đó muốn giữ ta lại, thì cho dù là chuyện trọng đại đến mức nào, Bổn Vương cũng sẽ không rời khỏi Mặc Các này.”

Ta lúng túng: “Điện hạ!”

Hắn cười lớn bước ra cửa, đúng lúc gặp phải Sơ Ảnh đang đi tới hầu hạ ta
thức dậy, cả người Sơ Ảnh ngây ra, ngay đến lễ nghi cũng quên hết, sững
sờ kêu một tiếng: “Điện hạ.”

Hắn cũng không để tâm, cười mở miệng: “Vẫn còn sớm, để tiểu thư nhà ngươi ngủ thêm một lúc.”

Vừa nói xong, liền lập tức bước ra khỏi cổng Mặc Các, Tầm Vân liếc mắt nhìn ta thật sâu, không nói tiếng nào, sau khi hành lễ với ta liền bước chân theo rời khỏi, khuôn mặt hơi cúi thấp, nhìn không ra cảm xúc.

Đợi bọn họ đi xa, ta nhìn thấy Sơ Ảnh vẫn đứng ngoài cửa, có phần mất tự
nhiên lên tiếng gọi nàng: “Còn ngây ngẩn ở ngoài cửa làm gì, sao không
nhanh bước vào.”

Nàng lấy lại tinh thần, hơi giật mình nhưng đã
nhanh chóng trở nên phấn khích, vừa nhanh chân bước vào, vừa cất giọng
nói: “Tiểu thư, sao Tam điện hạ lại ở đây vào giờ này, chẳng lẽ đêm qua
người ngủ lại ở trong phòng của tiểu thư? Chẳng lẽ hai người viên
phòng…”

Ta xấu hổ vô cùng, liền che miệng của nàng, ngăn cản lời
nói tiếp theo của nàng: “Ngươi nhỏ giọng thôi, muốn cho tất cả mọi người biết à?”

Nàng cười, kéo tay của ta xuống, giọng nói tuy rằng khe khẽ nhưng lại không giấu đi sự trêu ghẹo: “Không hổ là tiểu thư nha, ta thấy người cái gì cũng biết.”

Ta có phần đau đầu lại phải không
biết làm thế nào nhìn nàng, nàng vội cười xin tha: “Tiểu thư nha, ta
biết sai rồi, ta đi ra ngoài, không tiếp tục quấy rầy giấc ngủ của
người, điện hạ vừa rồi đã nói, để cho tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt…”

Nàng vừa nói vừa làm ra vẻ muốn bước ra ngoài, ta mỉm cười trừng mắt nhìn nàng: “Đừng náo loạn, mau mang y phục của ta đến đây.”

Nàng cười lên tiếng bước đi, ta vén lên chiếc chăn gấm, lại nhìn thấy trên
chiếc nệm giường lưu lại một vết máu đỏ thẵm đã khô, trong lòng không
khỏi có phần hoảng hốt.

Sơ Ảnh cầm lấy y phục bước đến, ta vội kéo mền che lại vết máu kia, nhưng vẫn bị đôi mắt tinh tường của nàng nhìn thấy.

Không cần phải nói, gương mặt của nàng liền nhanh chóng đỏ ửng lên, nàng
ngượng ngùng giúp ta thay y phục, một câu cũng không nói.

Ta nhìn hình ảnh nữ tử ở trong gương đồng, đại mi khai kiều hoành viễn tụ, lục
tấn thuần nùng nhiễm xuân yên*, yêu kiều quyến rũ như hoa, thậm chí còn
có nét không hề giống ta. (*Đôi mày yêu kiều tựa ngọn núi vắt ngang. Làn tóc xanh mềm mại thấm màu khói xuân. Nghĩa là: đôi mày thanh tú như
ngọn núi nơi xa, mái tóc mềm mại tựa như màng sương mịt mù của mùa
xuân*)

Tuy rằng, đêm qua sau khi trải qua hoan lạc, Nam Thừa Diệu đã ôm ta đến suối nước nóng ở Ngọc Lộ Điện để ngâm mình, nhưng hôm nay
thân thể vẫn còn đau nhức khó chịu.

Dù sao hiện tại hắn đang ở
trong cung diện thánh, mà ở Vương phủ này ta cũng không có việc gì làm,
liền dẫn theo Sơ Ảnh đến Ngọc Lộ Điện, muốn dùng suối nước nóng để giảm
bớt sự đau nhức trên cơ thể.

Ngọc Lộ Điện chỉ cách chỗ ta vài
bước chân, trong điện, hồ cẩm thạch bao quanh suối nước nóng rất lớn,
quanh năm toả ra làn hơi nước mù mịt.

Ta để Sơ Ảnh canh giữ ở
ngoài cửa, còn mình thì nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo bên ngoài, chậm rãi
bước vào trong hồ, để làn nước xoá đi dấu vết hoan ái đêm qua.

Thật ra hồ nước này, không phải là suối nước nóng tự nhiên, mà là có người
ngày đêm phụ trách việc đun nóng nước, giữ độ ấm, chuyển nước vào trong
hồ mà thành.

Việc xa hoa như vậy, chẳng qua là vì Nam Thừa Diệu
thích, mà suối nước nóng ở Ly Sơn lại xa, không phải lúc nào cũng có thể đến, cho nên hắn mới cố tình mô phỏng lại dòng suối nước nóng, xây nên
Ngọc Lộ Điện trong Vương Phủ.

Tất nhiên là có vô số người bất mãn với việc làm này của hắn, nhưng hắn lại không hề quan tâm, vẫn là nụ
cười thờ ơ như trước, lâu ngày, những người chỉ trích này cũng mệt mỏi.

Hơn nữa, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng không truy cứu đến chuyện này, một mực ủng hộ, nên những kẻ khác cũng không phí sức làm việc vô ích.

Ở bên trong căn phòng ấm áp, ta nhắm mắt lại, thả lỏng thân mình, đang có chút buồn ngủ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui