Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Cả người ta lạnh như băng, gần như không dám tin nhìn hắn.

Thế nhưng hắn vẫn không hề nhìn ta, cũng không nói thêm một lời nào, gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng vô cùng.

Đúng lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Kính mời Tam điện hạ, Tam vương phi vào cung!”

Hắn không để ý đến ta, lập tức vén rèm xe bước xuống, cũng không hề có ý định đưa tay đỡ lấy ta.

Từ đầu đã có tiểu thái giám cung kính đứng hầu bên xe ngựa, chờ dìu ta xuống xe.

Ta bình tĩnh nhìn theo bóng lưng của hắn, không hề cử động.

“Kính mời Tam vương phi vào cung!” Mãi không thấy ta có bất kỳ động tác nào,
tiểu thái giam kia liền nhỏ giọng thúc giục, mặc dù vẫn dùng kính ngữ
nhưng trong lời nói lờ mờ có vài phần không kiên nhẫn.

Ta hít một hơi thật sâu, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Nam Thừa Diệu truyền
đến: “Ngay đến chủ tử mà cũng dám thúc giục, Lý Khang An đúng là biết
dạy bảo nô tài!”

Tiểu thái giám kia hoảng sợ, vội vàng quỳ lạy
bên chân Nam Thừa Diệu: “Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Xin điện hạ thứ tội! Nô tài đáng chết! Xin điện hạ thứ tội . . .”

Nam Thừa Diệu lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi quỳ nhầm người.”

Tiểu thái giam kia cũng vô cùng thông minh, lập tức chuyển hướng sang ta:
“Nô tài đáng chết, xin Vương phi thứ tội! Xin Vương phi thứ tội . . .”

Ta đang định lên tiếng, lại nghe thấy giọng nói hời hợt của Nam Thừa Diệu: “Còn đứng ngây ra đó, không mau kéo xuống.”

Lập tức liền có người đáp “Vâng”, gọn gàng kéo tên tiểu thái giám đang cố
sức chống chọi kia khuất xa tầm mắt của chúng ta, hắn bị bịt chặt miệng, lời nói phát ra không thành tiếng, chỉ có những âm thanh mỏng manh thảm thiết dần dần cách xa.

Ta đưa mắt nhìn Nam Thừa Diệu, đang muốn
lên tiếng nói điều gì đó, hắn đã sải bước về phía cỗ xe, giữ lấy cổ tay
ta, trông như đang đỡ ta nhưng sức lực lại quá lớn nên gần như là muốn
kéo ta xuống xe, sâu trong đôi mắt u tối của hắn có một loại cảm xúc
không thể hiểu rõ.

Khi hai chân vừa chạm mặt đất, hắn đã buông
tay ta ra, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai, lại rất nhẹ, chỉ có
hai người chúng ta có thể nghe thấy nhưng mỗi một từ như ngấm vào trong
lòng ta: “Tốt nhất nàng nên nhớ rõ những gì ta vừa nói.”

Ta đi
theo phía sau Nam Thừa Diệu, từ Thừa Thiên Môn, thái giám đưa chúng ta
qua Gia Đức Môn, Thái Cực Môn, Chu Minh Môn, Lưỡng Nghi Môn, cuối cùng
là chậm rãi đi vào cổng chính của Định Kiền cung, nơi tẩm cung của Hoàng Thượng.

Ở nơi cung đình tường cao vạn dặm này, thứ truyền đi
nhanh nhất chính là lời đồn đại, chuyện chỉ vừa xảy ra ở cửa Thừa Thiên
Môn, nhưng hình như nó đã lan truyền ra khắp ngỏ ngách ở Tử Kinh Cung,
hay là bởi vì ta đã quá nhạy cảm.

Cảm giác, trên cả đoạn đường này, mỗi cung nữ thái giám đều cung kính dè dặt hành lễ với chúng ta.

Mặc dù bọn họ đã cực lực kiêng dè nhưng vẫn không thể kiềm chế ánh mắt nhìn về phía ta, trong đó bao hàm nhiều ý nghĩ khó hiểu.

Ta khẽ hạ ánh mắt, che đi những cảm xúc không phù hợp đang dần dà phát triển.

Vào hậu điện của Định Kiền cung, nét mặt Hoàng thượng mỏi mệt tựa người vào ghế, từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt cũng không được tốt.

Khánh phi nương nương tự mình hầu hạ ở bên cạnh, đôi tay như ngọc nhẹ nhàng xoa bóp lên thái dương của ông ta.

Ta đi theo sau Nam Thừa Diệu, nghiến răng quỳ xuống trước mặt lão già có nét mặt lạnh cứng kia.

Bàn tay ông ta khẽ vẫy qua loa, ý bảo chúng ta đứng dậy.

Chính đôi tay này, đã dính đầy máu tươi của người thân ta, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này.

Thế nhưng, ta lại không thể làm được cái gì, một chữ cũng không thể nói ra, đôi tay giấu dưới ống tay áo, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau
đớn.

Song cái đau này chẳng thể bằng một phần vạn sự đau buốt trong lòng.

“Ngươi đưa nàng tới làm gì?” Hoàng thượng thản nhiên lên tiếng hỏi.

“Nghe nói gần đây bệnh đau đầu của phụ hoàng lại tái phát, nhi thần nhớ nàng
có biết một vài phương thuốc cổ truyền, lúc trước cũng đã có hiệu quả,
cho nên hôm nay mới mang nàng tiến cung để xem thử thế nào.”

Hoàng thượng nghe vậy, ánh mắt có hơi dịu đi đôi chút, nhưng lời nói thốt ra
vẫn lạnh nhạt thờ ơ: “Đó là quá khứ, hiện tại lại để nàng kê đơn thuốc
cho trẫm, làm sao biết không phải là độc dược.”

“Phụ hoàng quá
lời.” Nam Thừa Diệu cũng không tránh né ánh mắt của Hoàng thượng, giọng
nói không chút e dè: “Nữ nhân, nếu đã gả ra ngoài cũng giống như bát
nước hất đi, mọi chuyện sau này, hiển nhiên phải là tương phu giáo tử
*phục vụ chồng và dạy dỗ con cái*, dĩ phu vi thiên *coi chồng là trời*,
có thể khóc lóc làm loạn một chút, nhưng cuộc sống thì vẫn phải theo
khuôn mẫu. Phụ hoàng không tin nàng, chẳng lẽ cũng không tin nhi tử
sao?”

Hoàng thượng nhìn hắn thật sâu, một lúc lâu mới tiếp tục lên tiếng: “Ngươi là muốn bảo vệ nàng? Vì cái gì?”

“Nàng mang thai cốt nhục của nhi thần.”

Hoàng thượng giễu cợt nói: “Không phải Mộ Dung Diễm cũng mang thai cốt nhục
của đại ca ngươi sao, khi hắn gật đầu đồng ý phế Thái tử phi cũng không
mấy chần chừ. Diệu nhi, ta vẫn cho rằng ngươi không phải là một người
chỉ vì nữ nhi tình trường. Huống hồ, hiện tại ta muốn phế đi danh phận
Tam vương phi của nàng, tính mạng có thể lưu lại đến lúc sinh.”

Nam Thừa Diệu không nói gì, ngừng lại một lát, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Phụ hoàng, người còn nhớ mẫu thân hay không?”

Sắc mặt Hoàng thượng thay đổi, im lặng không nói.

Mà giọng nói thoáng trầm mặc của Nam Thừa Diệu lại lẳng lặng vang lên:
“Nhi thần hiểu rất rõ cảm giác không được mẫu thân chăm sóc là như thế
nào, cũng không muốn con của mình lại phải tiếp tục trải qua điều đó một lần nữa.”

Hoàng thượng nhìn hắn, ánh mắt dần dịu dàng đi, cùng với đó là một hồi cảm xúc đau xót phức tạp, dường như có phần thả lỏng.

Không ngờ Khánh phi nương nương lại bỗng nhiên thở dài nói: “Tam điện hạ và
Vương phi đúng là tình nghĩa thâm sâu, nhưng đáng tiếc gia tộc Mộ Dung
lại phụ ân sâu của hoàng thượng, gây ra chuyện mưu phản đại nghịch bất
đạo, sau này tiểu thế tử hoặc tiểu quận chúa có mẫu thân là tội thần,
cũng không biết . . . aizz . . .”

Nam Thừa Diệu chậm rãi đưa mắt
nhìn về phía Khánh phi, mà Khánh phi nương nương lại không nhìn hắn, ánh mắt mang theo một chút kiên quyết cùng phức tạp, môi son khẽ mím chặt.

Nét mặt Hoàng thượng lại lạnh cứng, ông ta trầm ngâm một lát, sau đó liền
nói với Nam Thừa Diệu: “Chờ sau khi đứa bé ra đời, ngươi có thể giao đứa bé cho tân vương phi nuôi nấng, tuy rằng người nữ nhi kia của Đỗ gia có mỹ mạo, nhưng xuất thân thấp kém, sủng ái một chút cũng không sao,
nhưng không thể quá mức, trẫm sẽ lại chọn giúp ngươi một cuộc hôn nhân
vừa ý, tất nhiên phải chọn một tiểu thư khêu các có tài có đức để gánh
vác tránh nhiệm chăm nom Tiểu hoàng tôn, trẫm tin tưởng, bất luận là
tiểu thế tử hay tiểu quận chúa, tân vương phi cũng sẽ xem như của mình
sinh ra.”

“Xem như của mình, ‘Như’, dù thế nào cũng không phải
‘Là’. Ngay cả là con do mình sinh ra, tình cảm thân thuộc hay xa cách
cũng khác nhau.” Khóe môi của Nam Thừa Diệu chậm rãi vẽ ra một nụ cười
lạnh: “Phụ hoàng, người hẳn là rõ ràng hơn nhi thần, không phải sao?”

Nét mặt hoàng thượng bất chợt chấn động, thật lâu sau cũng không nói gì,
ánh sáng phức tạp trong đôi mắt kia càng lúc càng sâu nặng.

Trong khi đó, ánh mắt yêu kiều của Khánh phi nương nương lại ẩn chứa một tia
sắc bén mà không dễ gì phát hiện, không hề tránh né, trực tiếp nhìn
thẳng về phía Nam Thừa Diều, từng chữ từng chữ phát ra: “Tam điện hạ vẫn một mực không chịu phế phi, hôm nay lại đưa nàng đến Định Kiền cung nói những điều này, chỉ là vì đứa bé sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui