Mặc Vũ Thần nhìn bát súp mà Kiều Mộng Ly đặt trước mặt, khi thấy không có hành lá xắt nhỏ, anh cầm thìa lên và chậm rãi uống.
Trong bữa ăn, Dương Vĩ và Kiều Mộng Ly vui vẻ trò chuyện.
Dương Vĩ không ngừng khen ngợi tay nghề nấu ăn của Kiều Mộng Ly, Kiều Mộng Ly cũng cảm thấy khá thích thú khi nói chuyện với anh ấy.
Nhìn chung, bữa ăn này khá thú vị.
Cả buổi tối Mặc Vũ Thần nói rất ít, thỉnh thoảng anh chỉ đáp lại lời hai người họ và không nói thêm gì nhiều, không khác gì ngày thường.
Nếu có gì khác biệt thì chính là tối nay Mặc Vũ Thần ăn rất ngon, ăn rất nhiều, anh đã ăn hai bát cơm rồi, chỉ là anh cũng không để ý thôi.
Ăn tối xong, Dương Vĩ và Mặc Vũ Thần đến thư phòng bàn bạc công việc, Kiều Mộng Ly thu dọn bát đĩa rồi trở về phòng.
Kiều Mộng Ly luôn cảm thấy rằng chỉ cần cô và Mặc Vũ Thần giữ khoảng cách, họ sẽ trải qua hai năm bình yên.
Cô muốn được bình yên nhất có thể.
Nhưng Kiều Mộng Ly dường như không biết rằng một số tiếp xúc sẽ vô tình tạo ra tia lửa, sau đó ngọn lửa nhanh chóng bùng phát.
Cũng giống như bây giờ, cô không phải là người thích tìm phiền phức, nhưng khi nhìn thấy Mặc Vũ Thần và trợ lý của anh đã vào thư phòng lâu như vậy, cô không biết sự nhiệt tình của mình đến từ đâu, nên cô thậm chí còn pha cà phê cho bọn họ.
Đứng trước thư phòng, Kiều Mộng Ly gõ cửa, nhưng trước khi có người nghe thấy tiếng động từ bên trong, cô đã định đẩy cửa bước vào.
Nhưng Kiều Mộng Ly không bao giờ ngờ rằng ngay khi cửa vừa mở, cô đã nhìn thấy Dương Vĩ đang ôm chặt Mặc Vũ Thần, cô sốc đến mức miệng chữ O mắt chữ A.
"Hai người..." Ôi chúa ơi, họ đang làm gì vậy? Hai người đàn ông trưởng thành thực sự đã ôm nhau.
Nhìn thấy có người tới, Mặc Vũ Thần cũng giật mình, trên mặt có chút không vui: "Sao cô lại vào đây?" Kiều Mộng Ly nhón chân đặt cà phê lên bàn: “Tôi mang cà phê đến cho hai anh.” Cô thực sự không cố ý phá hỏng việc tốt của bọn họ.
"Vậy hai người tiếp tục đi, tôi không thấy gì cả, hai người cứ tiếp tục..."
Kiều Mộng Ly nói xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Này, phu nhân..." lại đây giúp tôi đỡ chủ tịch về phòng.
Dương Vĩ gọi theo, anh chưa kịp nói hết câu thì cô đã mất dạng.
Mặc Vũ Thần nhìn về hướng nơi ai đó biến mất, nhếch môi lạnh lùng, như thể anh đã nhìn thấu những gì cô đang nghĩ ...
Kiều Mộng Ly, cô giỏi lắm!
Mặc Vũ Thần ra hiệu cho Dương Vĩ buông tay, nói rằng anh ổn: "Cậu về đi."
"Được, vậy tôi về trước, anh nên nghỉ ngơi sớm." Dương Vĩ gật đầu, đi ra khỏi thư phòng.
Kiều Mộng Ly chạy về phòng mình, nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó dựa vào khung cửa không ngừng vỗ ngực, tim đập nhanh hơn bình thường.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy gì thế?
Mặc Vũ Thần và trợ lý của anh, hai người...Dù xã hội ngày nay rất cởi mở, đồng tính luyến ái không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cô không ngờ Mặc Vũ Thần lại...
Và cô thậm chí còn thân thiết với trợ lý của anh, nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai độc ác của Mặc Vũ Thần, Kiều Mộng Ly cảm thấy tiếc cho anh và bao nhiêu cô gái đã tan nát trái tim vì anh.
Và Mặc Vũ Thần lại là chồng cô.
Cô thực sự đã kết hôn với một gã gay...
Tuy nhiên, nghĩ như vậy thì từ nay trở đi cô sẽ được an toàn, ít nhất anh cũng không có hứng thú với cô.
Vậy ai nằm trên và ai ở dưới?
Nếu đến muộn một chút, liệu cô có nhìn thấy một cảnh tượng siêu thú vị không, hai người đàn ông...Ahhh...
Kiều Mộng Ly, mày thật bỉ ổi, thật không trong sạch, mày chỉ nghĩ đến những cảnh tượng không phù hợp với trẻ con.
Nhưng cô vẫn tò mò xem ai ở trên và ai ở dưới...!Có vẻ như Mặc Vũ Thần trông giống nằm trên hơn.