Trên mặt đất ngổn ngang là vỏ chai rỗng, anh chỉ muốn uống để bản thân mình mau chóng say, kết quả là càng uống, anh càng tỉnh táo: "A Ly, em ở đâu..." Trần Kiêu Dương trông thực sự suy sụp.
"Tại sao anh không thể tìm thấy em?"
"Tiểu Ly, em cố ý tránh mặt anh phải không? Anh sai rồi, em có thể quay lại sớm được không..."
Một tháng trước, vào đêm trước đám cưới của anh với Kiều Mộng Ly, anh đã bị mẹ ruột lừa bỏ thuốc ngủ vào đồ uống.
Khi tỉnh dậy, anh không còn ở thành phố C nữa mà đang ở một khu nghỉ dưỡng ở thành phố khác.
Đương nhiên bên cạnh còn có Đường Vi Vi, lúc đầu anh có chút bối rối, không hiểu rõ sự tình, cuối cùng khi tỉnh táo lại, anh mới biết mình bị mẹ lừa.
Khi anh vội vã quay về thì đã là sau ngày cưới.
Về đến nhà không thấy Kiều Mộng Ly, chỉ thấy các loại tin tức, tạp chí bay tứ tung.
Sau khi sáng tỏ, anh đã biết hôm đó trong hôn lễ đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến gương mặt bất lực của Kiều Mộng Ly, anh cảm thấy bản thân không chấp nhận nổi nỗi đau này.
Một tháng qua, dù có tìm kiếm thế nào đi nữa, Kiều Mộng Ly giống như đã biến mất khỏi thế giới này.
"A Ly, A Ly..." A Ly, em đang ở đâu? Hãy quay lại sớm nhé, được không? Chúng ta đã đồng ý sẽ kết hôn và cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
Trần Kiêu Dương đang miên man suy nghĩ, trên gương mặt hốc hác của anh bất giác có hơi ấm chảy xuống.
"Dì ơi, chiếc vòng cổ này trông rất đẹp với dì." Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Kiêu Dương, khuôn mặt hốc hác của anh lập tức tối sầm lại, anh dừng lại, sau đó đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách ở tầng dưới, Trần Phụng Hà và Đường Vi Vi đang vui vẻ trò chuyện: "Vi Vi, con luôn chu đáo như vậy.” Bà Trần nắm tay Đường Vi Vi mỉm cười hiền lành, trong lòng cảm động vô cùng, sao con trai bà lại không nhìn thấy một cô gái ngoan như vậy.
Đường Vi Vi cụp mắt xuống, xấu hổ cười, nhìn thấy người xuất hiện trên cầu thang, cô ta hai mắt sáng lên, chạy tới nhanh như gió, khẽ gọi: “Kiêu Dương.”
Đường Vi Vi muốn nắm lấy cánh tay của Trần Kiêu Dương nhưng bị anh tránh né.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Đường Vi Vi, cau mày khó chịu, lạnh giọng nói: “Sao cô lại đến đây?”
Đường Vi Vi: "..." Đường Vi Vi có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào.
Trần Phụng Hà thấy vậy lập tức bước tới để giám bớt cảm giác xấu hổ của Đường Vi Vi, bà ta mỉm cười dịu dàng nói: "Kiêu Dương, Vi Vi là đến thăm con." Trần Kiêu Dương quay mặt sang một bên, không để ý đến bọn họ, A Ly biến mất đều là nhờ bọn họ.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai, bà ta không thể nói thêm gì khác.
Con trai bà ta gần đây gầy đi rất nhiều, bà ta đau lòng nhìn con trai mình, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, tất cả đều là do con khốn Kiều Mộng Ly đó gây ra.
Đúng lúc bầu không khí trở nên xấu hổ, người hầu đi tới, cung kính nói: "Phu nhân, thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong."
Nghe vậy, bà Trần lập tức cười nói: "Kiêu Dương, hôm nay mẹ đã cho người làm món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất." Nói xong, bà quay người đi vào phòng bếp, không quên nháy mắt với Đường Vi Vi rồi rời đi.
Trần Kiêu Dương nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, nhưng lại không có chút thèm ăn.
Đường Vi Vi gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Trần Kiêu Dương, cười rạng rỡ nói: “Kiêu Dương, anh ăn thử xem.”
Không ngờ Trần Kiêu Dương lại lấy thức ăn trong bát ra đặt sang một bên với vẻ mặt thờ ơ: "A Ly không thích ăn những thứ không chua cũng không ngọt." Nghe vậy, khóe miệng Đường Vi Vi khẽ giật lên.