“Mau đứng dậy và ra ngoài!” Cô kéo chăn ra khỏi người anh.
Mặc Vũ Thần cau mày khó chịu, hơi nheo mắt lại, buồn ngủ nói: "Đừng gây ồn." Sau đó anh lại ngủ thiếp đi.
"Tôi đánh anh..." Kiều Mộng Ly giơ tay, lại không dám đánh anh.
Nhìn Mặc Vũ Thần như vậy, cô thực sự bối rối, đặc biệt là nhìn khuôn mặt ngái ngủ của anh, Kiều Mộng Ly đột nhiên có cảm giác như một con có một con nai đang nhảy nhót trong tim.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Mặc Vũ Thần, mặc dù họ ngủ cùng giường mỗi ngày trên tàu nhưng cô chưa bao giờ nhìn kỹ hơn vào dáng vẻ khi ngủ của anh.
Hơn nữa, khi cô thức dậy vào buổi sáng, Mặc Vũ Thần đã không còn ở trong phòng nữa.
Khi đang ngủ say, Mặc Vũ Thần toàn thân thả lỏng, không còn lạnh lùng như thường lệ, đường nét thanh tú cũng mất đi vẻ lạnh lùng, khiến anh trông dễ gần hơn rất nhiều.
Điều này không phải tốt hơn sao? Tại sao anh ta thường phải thể hiện mình là người nghiêm túc, không cười và mặt lạnh lùng? Để thật ngầu, nhưng lại không đáng yêu xíu nào.
"Quên đi, tôi lười quan tâm anh." Kiều Mộng Ly lạnh lùng nói, sau đó từ trên giường đứng dậy, dù sao bọn họ đều là người lớn, cũng đã kết hôn rồi, có nằm chung giường cũng không thành vấn đề.
Vì tiền anh ấy nhiều như vậy, tạm thời cứ để như vậy đi, nhưng là phụ nữ, lần đầu tiên mất đi thứ quý giá như vậy, ít nhiều vẫn khiến trái tim cô đau lòng.
Vì vậy, mọi việc đều phải xét đến tiền bạc.
Chỉ có tiền mới có thể chữa lành vết thương trong tâm hồn cô!
Khi Mặc Vũ Thần xuống lầu, Kiều Mộng Ly đã mang bữa sáng thịnh soạn ra, khi nhìn thấy anh, cô mỉm cười và nói: "Dậy rồi à, đến ăn sáng đi."
Mặc Vũ Thần hơi ngạc nhiên, anh đột nhiên không quen với việc Kiều Mộng Ly nhiệt tình như vậy, và cô thậm chí còn không khiển trách anh vì việc tối qua vào phòng cô ngủ...Vậy ra cô không quan tâm chuyện đó sao?
Anh liếc nhìn bữa sáng trên bàn với ánh mắt nghiêm nghị.
"Sao vậy, anh sợ tôi đầu độc anh sao?" Kiều Mộng Ly liếc Mặc Vũ Thần một cái, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Bữa sáng rất ngon và phong phú.
Chỉ là trước đó anh đi làm, cô không dậy sớm, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao, cô làm bữa sáng cho anh?
Mặc Vũ Thần chỉ liếc nhìn Kiều Mộng Ly rồi ngồi xuống, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, vẫn có vẻ xa cách với người khác.
Nhưng dưới khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trên lông mày anh hiện lên một ý cười nhẹ, tựa như hôm nay tâm tình rất tốt.
"Sao hôm nay cô dậy sớm thế?" Mặc Vũ Thần thản nhiên hỏi trong khi ăn sáng.
"Hehe, kể từ bây giờ tôi sẽ làm bữa sáng cho anh vào mỗi buổi sáng." Dù sao thì cô cũng có thể làm bữa sáng cho hai người, vậy nên cứ làm đi.
Mặc Vũ Thần nhướng mày: “ Nếu không có bữa sáng của cô, tôi sẽ không sống được hai mươi bốn năm?"
Kiều Mộng Ly: "..." Anh ta kiêu ngạo quá rồi đó, có biết cách nói chuyện không vậy? Dù không cảm động cũng phải lịch sự cảm ơn, muốn nấu bữa sáng cho anh ta còn phải xin phép anh ta sao? Thôi đi, dù không biết cảm ơn cô cũng đừng nói những lời như vậy chứ.
Kiều Mộng Ly nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Được rồi, từ nay về sau tôi không làm bữa sáng cho anh nữa, tệ nhất là anh sẽ nhìn tôi ăn."
Ê hèm...!Mặc Vũ Thần nghẹn ngào, anh ngước mắt lên và lặng lẽ liếc nhìn Kiều Mộng Ly, vô tình nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Mặc Vũ Thần nghĩ: Nếu cô không làm thì cô phải chia phần của mình cho tôi hoặc sẽ tôi sẽ ăn phần của cô...