Kiều Mộng Ly lo lắng cúi đầu, nhịp tim đột nhiên tăng vọt và gương mặt đỏ bừng, vừa rồi cô đang nghĩ gì vậy? Cô lại bị ám ảnh bởi Mặc Vũ Thần.
Điều đáng sợ là lần nào anh ta cũng phát hiện ra, thật xấu hổ!
Nhưng dù có thế nào, Kiều Mộng Ly cũng không thể không nghiêng đầu và lén nhìn người đàn ông này.
Mặc Vũ Thần cũng liếc nhìn Kiều Mộng Ly, thấy cô có vẻ xấu hổ, không khỏi trêu đùa: "Nhìn chồng mình, có cần thiết phải lén lút như vậy không?"
Chồng? Kiều Mộng Ly lại giật mình, cô quên mất mình đã gọi anh như vậy khi ở trên thuyền.
Nhưng tất cả chỉ là diễn xuất, khi trở lại cuộc sống thực, cô thậm chí còn quên mất mình đã kết hôn cùng anh.
Cô thực sự không thể thích ứng với những thay đổi bất ngờ trong cuộc sống.
Vừa định trả lời “Ai nhìn anh?”, Kiều Mộng Ly cảm giác có gì đó không ổn, rốt cuộc cô lén nhìn Mặc Vũ Thần nhưng lại bị anh bắt quả tang.
Vì vậy, Kiều Mộng Ly giả vờ tự nhiên và nói với anh: "Nếu anh cảm thấy không công bằng, vậy bây giờ tôi cho phép anh nhìn tôi vài lần và để anh đánh giá vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tôi."
"Hửm?" Mặc Vũ Thần nhướng mày, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, giọng nói từ tính đầy quyến rũ: "Thay vì xem, tôi muốn..." Ánh mắt rực lửa của anh nấn ná trên người cô một lúc lâu.
"..." Kiều Mộng Ly khóe miệng giật giật, mặt bỗng chốc đỏ lên.
Mặc Vũ Thần dường như đang tập trung vào việc lái xe, nhưng đôi mắt rực lửa của anh thỉnh thoảng lại nhìn cô, khiến anh không thể tập trung lái xe được.
Anh chỉ có thể tăng tốc và lái xe nhanh về phía biệt thự.
Trên đường đi, Kiều Mộng Ly đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không nhận ra đôi mắt đói khát như sói của ai đó và ước gì bản thân có thể xử cô ngay tại chỗ.
Vừa về đến nhà, Mặc Vũ Thần đã đi tới trước mặt cô, vừa mở cửa biệt thự đi vào, đèn vẫn chưa kịp bật, cô bị nhốt giữa anh và bức tường, sau đó đôi môi trở nên lạnh lẽo.
Hơi thở quen thuộc của anh phả vào mặt cô, đầu óc Kiều Mộng Ly choáng váng vài giây mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ làm khu vực xung quanh sáng lên một chút.
Kiều Mộng Ly chỉ cảm thấy ý thức trong đầu mình đang dần dần mờ đi, không tự chủ được.
Trong khoảnh khắc, Mặc Vũ Thần cảm thấy máu trong cơ thể mình sôi sục.
Ánh mắt anh tối sầm, anh trực tiếp bế eo cô lên rồi bước lên lầu với tư thế quen thuộc.
-
Kim Đô- nơi không thiếu rượu và tình dục.
Lưu Doãn Hạo vừa cúp điện thoại, liền quay trở lại phòng bao, nhìn thấy người bên trong, bất lực lắc đầu, tức giận nói: "Tên này lại cho chúng ta leo cây"
"Anh, sao rồi? Anh Vũ Thần có đến không?" Lưu Doãn Hạo vừa bước vào, Lưu Tử San đã bước tới hào hứng hỏi.
Lưu Tử San mặc một chiếc váy dài màu đen bó sát, đường nét gương mặt rất giống với Lưu Doãn Hạo, quyến rũ nhưng không hề diêm dúa.
Cô đã ở nước ngoài sáu năm, sáu năm nay chưa một lần về nước, hôm nay lần đầu tiên về, gia đình vốn định tổ chức tiệc chiêu đãi cho cô, nhưng Lưu Doãn Hạo đã sắp xếp xong mọi việc, nên Lưu Tử San đương nhiên cũng đi theo anh trai mình.
Lưu Doãn Hạo cười nhẹ, âu yếm vuốt tóc Lưu Tử San, nói: “Cậu ấy bận, nói hôm khác sẽ mời em ăn tối.”
"Ừm...!được rồi." Thật ra cô rất muốn gặp anh Thần.
Khi hai người trở lại chỗ ngồi, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lạc Diệm: "Sáng không phải cậu ấy nói sẽ đến sao?"
Lưu Doãn Hạo nhún vai nói: "Ừ, cậu ấy nói hôm khác sẽ đãi chúng ta bữa tối."
"Ồ?" Đôi mắt phượng xinh đẹp của Lạc Diệm hơi nheo lại, gần đây anh thấy Mặc Vũ Thần hành động hơi kỳ lạ, và anh luôn cảm thấy cậu ấy có gì đó rất khác.
Lạc Diệm lại nhìn Lưu Doãn Hạo rồi hỏi: "Cậu có cảm thấy gần đây Mặc Vũ Thần có gì đó kì lạ không?”
Lưu Doãn Hạo không hề suy nghĩ mà nói thẳng: "Rất kỳ lạ, mỗi lần tôi rủ cậu ấy ra ngoài ăn, cậu ấy đều nói về nhà ăn cơm."