Ban đầu Lưu Tử San nghĩ đó là một trong những người tình của anh trai mình ở bên ngoài, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đó thực ra lại là chị gái cô, Mộng Ly, người mà cô đã mong nhớ suốt bao năm.
Cô đã nghe anh trai kể về nhà họ Kiều, khi biết tin, cô đã khóc suốt cả đêm.
Trước đây, chú dì Kiều đối xử với cô như con gái ruột của bọn họ, anh chị em nhà họ Kiều cũng dành cho cô và anh trai cô rất nhiều sự quan tâm và ấm áp.
Khi cô ra nước ngoài, anh chị em họ Kiều còn đưa cô đến sân bay, những hình ảnh bất đắc dĩ phải chia tay vẫn còn in sâu trong ký ức của cô, nhưng khi cô quay về thì mọi chuyện đã khác.
Lưu Doãn Hạo đang kiểm tra Khoảnh khắc trên Wechat, tất cả đều là tin tức về Mị Ảnh.
Tối nay, Mị Ảnh xuất hiện ở Đỉnh núi Lạc Đà, tin tức này khiến Lưu Doãn Hạo hơi sốc.
Tuy chưa từng nhìn thấy Mị Ảnh nhưng anh thường nghe thấy cái tên này khi ở Đỉnh núi Lạc Đà, nên anh rất tò mò và đặc biệt hứng thú với người này, anh luôn muốn biết hắn ta là ai?
Lưu Doãn Hạo đang nghiêm túc xem video về Mị Ảnh thì có tiếng gõ cửa, sau đó Lưu Tử San lao vào: "Anh ơi, người phụ nữ trên tờ báo này là chị Mộng Ly phải không?"
Lưu Tử San vừa bước vào cửa đã lo lắng hỏi, bởi vì cô đã sáu năm không gặp Kiều Mộng Ly nên có chút không chắc chắn.
Lưu Doãn Hạo phớt lờ cô, chỉ thản nhiên nói "ừmm" và không nói gì thêm.
Lưu Tử San giật lấy điện thoại trong tay Lưu Doãn Hạo, trải tờ báo ra, đặt trước mặt anh rồi nói: “Vậy chị gái em bây giờ ở đâu?”
Khóe miệng Lưu Doãn Hạo giật giật, trong lòng anh có chút ghen tị, gọi Mộng Ly là chị gái còn trơn mượt hơn gọi anh là anh trai, thật sự không công bằng.
Dù ghen tị nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của em gái mình: “Chị gái em hiện đang làm việc trong công ty của Vũ Thần, đồng thời cũng là thư ký của cậu ấy.” Nghe kĩ thì lời anh nói vẫn có chút chua chát.
Lưu Tử San vẻ mặt phấn khích: "Thật tốt quá! Không ngờ chị Mộng Ly lại làm ở Tinh Vũ, lần trước em thực sự đã bỏ lỡ cơ hội gặp chị ấy."
"Anh, em đi trước, anh đi ngủ sớm đi." Nói xong Lưu Tử San liền chạy về phòng.
Lưu Doãn Hạo không hài lòng nhìn về phía cửa, nhấc điện thoại lên và lẩm bẩm: "Đồ không có lương tâm."
Anh trai mình thì bị ông già mắng, đã không ra bênh vực mà còn mặc kệ, cứ thế ngồi ăn như không có chuyện gì xảy ra, bây giờ vào phòng cũng không thèm quan tâm anh mình, chỉ nghĩ đến người khác.
Thật khó chịu quá!
Về đến nhà, Kiều Mộng Ly liền ngủ quên trên sofa, đến khoảng mười hai giờ đêm mới giật mình tỉnh dậy rồi trở về phòng.
Về phòng, Kiều Mộng Ly cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều, nhưng lại trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau, Kiều Mộng Ly lại đến công ty với đôi mắt gấu trúc.
Trên đường đi, cô đã chuẩn bị tinh thần để bị đồng nghiệp bàn tán, nhưng khi đến công ty, cô ngạc nhiên khi thấy toàn bộ văn phòng rất yên tĩnh.
Ai chảo hỏi vẫn chào hỏi, ai làm việc vẫn đang làm việc, không hề có ai nhắc lại chuyện ngày hôm qua.
"Chào buổi sáng Tiểu Ly." Một nữ đồng nghiệp ngẩng đầu lên chào Kiều Mộng Ly.
"Chào buổi sáng......" Kiều Mộng Ly không thể tin được, hôm qua phản ứng của bọn họ không phải rất mãnh liệt sao? Tại sao thái độ của bọn họ hôm nay lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Trở lại chỗ ngồi, Kiều Mộng Ly lấy lại tự tin và bắt đầu làm việc, nhưng trong khoảng thời gian này cô chỉ nói chuyện với đám người Tiểu Ái, những người khác dường như không để ý nhiều đến cô.
Cô vốn tưởng rằng chuyện ngày hôm qua đã xong, mãi đến buổi chiều đi vệ sinh, cô mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.