Đố Liệt Thành Tính


Edit: Gấu Gầy
Thẩm Diên bị mấy tiếng "Thẩm ca ca" làm cho choáng váng, giống như uống phải nước canh mê hồn, tự nhiên lại gật đầu, đồng ý chuyện hai người cùng nhau đi đến chùa Vạn An.
Đến tối nghĩ lại, mới hối hận không thôi.
Y hiện giờ cách xa khỏi Vệ Toản còn không kịp, tự dưng lại đi cùng hắn làm cái gì, chẳng phải chỉ khiến bản thân ghen tỵ thêm sao.

Thẩm Diên định đến gặp Hầu phu nhân từ chối một hai câu, đã thấy Hầu phu nhân đang sai thị nữ chuẩn bị hành trang cho hai người bọn họ.
"Hai đứa kết thân cùng nhau đi cũng tốt, ngày xưa ta hay nghĩ, hai đứa trạc tuổi nhau, không khác gì huynh đệ ruột thịt, thường ngày cần gì phải 'nước sông không phạm nước giếng, nên thân thiết một chút mới phải."
Y vừa mở miệng kêu: "Dì."
Còn chưa kịp từ chối thì Hầu phu nhân đã kéo y lại, liên miên nói: "Ngày xuân dễ ho khan, ta có bảo đại phu đi theo con, nếu không thoải mái, phải nói một tiếng."
"Ban ngày đọc sách là đủ rồi, ban đêm phải đi ngủ sớm, ngủ càng muộn càng tổn thương thân thể."
"Nếu Toản Nhi ăn hiếp con, con phải đến nói ngay cho ta hay, ta thay con giáo huấn nó."
Hai ba câu liền khiến lời từ chối của y kẹt lại trong cổ họng, sau đó từ từ trôi xuống, thậm chí mấy lời êm dịu kia còn khiến tai y như mềm nhũn ra.

Y xưa nay chưa từng từ chối được Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân và mẫu thân y là tỷ muội xa, bà có khuôn mặt giống mẫu thân đã khuất của y, ngữ điệu ôn nhu nữ nhi khuê cát khi nói chuyện cũng giống mẫu thân y, sự chân thành tha thiết trong lời khuyên bảo càng giống mẫu thân y.
Hầu phu nhân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc y, dịu dàng nói: "Ta biết con đi tưởng niệm cha mẹ, chỉ là buồn bã nhiều quá cũng hại thân, ở lại ba hai ngày rồi sớm trở về, Hầu phủ còn có dì dượng chờ con."
Bàn tay bà mềm mại như tay mẫu thân y.
Thoáng chốc, ngay cả tâm hồn cũng mềm nhũn thành một mớ hỗn độn, y ngoan ngoãn gật đầu, lúc ra cửa còn đi một bước ngoảnh đầu ba bước giống như chó con.

Hầu phu nhân cười cười dỗ dành y: "Đi đi, đi đi."
Y mới chắp tay rời khỏi cửa.
Ra đến bên ngoài, gió lạnh thổi qua, y mới phát giác mình đã quên mất lời muốn nói, hồ đồ đồng ý luôn rồi.
Y trước giờ khôn ngoan, hai ngày nay lại bị Vệ Toản và dì thay nhau lừa, không khác gì tên ngốc.
Đành phải mấy ngày sau cùng Vệ Toản xuất phát.
Thẩm Diên sức yếu, đi xe ngựa vào đầu xuân thật là phiền phức, xe ngựa của y vốn rộng rãi, lại bị chất đầy đồ đạc.
Vừa vào xe ngựa, y đã cởi giày, đặt chân lên lò sưởi chân, nhét lò sưởi tay vào trong ngực, đệm dày trải dưới mông, gối mềm kê sau thắt lưng, chăn nhỏ chuyên dụng đắp lên chân, trên vai còn khoác áo lông dày màu trắng.
Cả người đều bọc kín mít, Tri Tuyết còn phải đem Tứ Giác hương đổi thành Tỉnh Thần hương, dựng bàn lên, bảo y uống một chén canh xua hàn, ăn chút điểm tâm trước, sau đó mới uống thuốc sau.
Thế này mới phòng tránh cảm lạnh được.
Bản thân y không muốn phiền phức như vậy, cau mày bảo đem lò sưởi đi, cũng không cần mặc thêm áo lông bên ngoài.
Tri Tuyết lúc này lại thường rất cứng rắn: "Không được, công tử hiện tại chưa cảm thấy lạnh, đợi ngồi xe ngựa một canh giờ đi, mới biết khó chịu là gì."
"Đến lúc đó, ở trong chùa mà nôn mửa tiêu chảy, lại phải chịu tội một lần nữa."
Y không cãi được, nên đành bóp mũi uống chén nước canh, nhét hai ba miếng mứt để kìm bớt vị thuốc đắng.
Đúng lúc này rèm bên ngoài vén lên.
Y chạm mặt với Vệ Toản.
Thấy y quấn kín như một quả cầu lông trắng, Vệ Toản không nhịn được, cười thành tiếng.
Thoáng chốc, khuôn mặt của y đen như đáy nồi.
Tên này không có xe ngựa riêng sao?
Mắt thấy hắn không hề ngại ngùng, vén rèm lên, nói: "Xe của ta nhường cho đại phu rồi, hơn nữa hành lý mang theo hơn bị nhiều, nên ta vào đây xin ngươi một chỗ."

Xin một chỗ, liền lăn đến bên cạnh y.
Y nén giận không lên tiếng.
Vệ Toản tinh mắt, liếc liếc đã nhìn ra gối mềm y dựa vào có hình con thỏ, bèn nói: "Cái này còn không vậy, cho ta một cái với."
"Không có."
"Có."
Y cùng Tri Tuyết đồng thời nói.
Thẩm Diên:...
Đây là thị nữ nhà ai thế.
Tri Tuyết ngượng ngùng lấy ra một cái khác, nhỏ giọng nói: "Đây là chúng ta khâu chơi thôi ——"
Thỏ trắng mắt đỏ lông xù, được làm giống như một con búp bê bằng vải lớn, chuyên để y dựa vào khi đi xa.
Vệ Toản ôm thỏ nhìn y.
Y giả vờ không nhìn thấy nó.
Tri Tuyết hầu hạ trà nước không dám thở mạnh, đôi mắt to xoay tròn, sợ hai người một lời không hợp sẽ đánh nhau, khiến y ốm yếu không đến được Phật đường, mà đi gặp Phật tổ trước.
Xa phu bên ngoài giương roi lên, xe ngựa chậm rãi chạy.
Y liếc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vẫn không đoán được Vệ Toản tới đây góp vui cái gì, nên chỉ nói: "Trên núi không có gì để xem, tiểu Hầu gia muốn cầu chuyện gì, hay để Thẩm Diên cầu hộ cho."
Ngụ ý là hai người bọn họ cũng không cần phải ngồi chung xe lúng ta lúng túng như vậy.
Lại nghe Vệ Toản nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cầu hộ được đâu.".


truyện ngôn tình
Thẩm Diên nhíu mày.
Vệ Toản nói: "Ta cầu duyên."
Thẩm Diên giật mình, ngước mắt lên nhìn.
Tiểu Hầu gia kim tôn ngọc quý ngồi bên cửa sổ, y phục sắc sảo dùng chỉ vàng thêu hoa văn tinh tế, phác họa rõ nét vòng eo hẹp mà hữu lực, đôi chân thon dài, ngay cả giày lụa cũng sạch sẽ vô cùng, kim quan phát sáng, khuôn mặt có vài phần phong lưu thích thú, cúi đầu đùa nghịch lỗ tai thỏ.
Vừa nhìn đã biết hắn đang nói hươu nói vượn.
Không hiểu sao y lại cảm thấy bực bội.
Thẩm Diên cười nhạt: "Phật tổ lo quản hòa thượng còn không hết, ai rảnh đi quản một người trần tục ham cưới vợ như ngươi."
Vệ Toản nói: "Vậy ta đứng ngay phía sau bọn họ, Phật tổ tỉnh dậy dù bận rộn cũng không thể quên ta."
Tri Tuyết lanh lợi, sợ trong xe cãi cọ, vội vàng tiếp lời nói: "Tiểu Hầu gia muốn cầu nương tử như thế nào? Muốn vừa hiền lành vừa xinh đẹp thì lúc thắp hương phải nói cho Phật tổ biết rõ."
"Không thể cầu người quá tốt được đâu."
Vệ Toản nói một câu hai nghĩa: "Không thể cầu người quá tốt được, như thế công tử nhà ngươi chẳng phải sẽ ghen tỵ với ta sao?"
Tri Tuyết cười: "Vậy chẳng lẽ phải cầu người xấu sao?"
Ai ngờ Vệ Toản vui vẻ gật đầu: "Chỉ cầu một người xấu tính là được rồi."
"Cầu xin Phật tổ, ban cho ta một tân nương tử tính tình nóng nảy, nhìn ta lại không vừa mắt —— để Thẩm công tử nhà ngươi hả giận."
Tiểu cô nương Tri Tuyết thích thú đến bật cười.
Vệ Toản lại quay sang y, hỏi: "Còn ngươi thì sao, đến chùa sẽ làm gì?"
Thẩm Diên nói: "Sao chép kinh, nghe hòa thượng Viên Thành giảng dạy Phật pháp."
Vệ Toản không tin thần phật, nhưng cũng có nghe qua tiếng tăm của vị tăng nhân này: "Sao hả? Ông ấy nói ngươi có duyên với Phật à?"
Thẩm Diên đáp: "Ông ấy nói chưa từng thấy ai không có duyên với Phật như ta cả."
Đây là sự thật, hòa thượng Viên Thành kia quen biết y, mỗi lần nhìn y đều lắc đầu nói, hai chữ ghen tị, chính là nghiệp chướng, tiểu thí chủ vẫn chưa buông xuống được?
Thế nhưng, y lại rất thích sám hối nghiệp chướng, nhiều lần đến gặp hòa thượng Viên Thành, đỏ mắt ngồi mắng Vệ Toản một hồi, tự động tâm tình liền cảm thấy thoải mái, y còn nói, nếu thật sự không buông xuống được, thì hãy để Phật tổ độ y vượt qua.

Sau rất nhiều lần, Viên Thành bèn nói, A Di Đà Phật, cách vách còn mở ngũ thanh quan, hay là thí chủ đi coi thử, có khi thí chủ hợp với đạo pháp tự nhiên đấy.
Hẳn là Phật không thu nhận y rồi.
Vệ Toản bật cười.
Thẩm Diên không có gì để nói, liền tìm một quyển sách để xem.
Trong xe ngựa yên tĩnh trở lại, khi chạy ngang qua đường phố mơ hồ có tiếng rao bán, y chợt có chút thất thần, muốn từ khe hở rèm cửa sổ nhìn đường phố náo nhiệt.
Nhưng đột nhiên cảm thấy bờ vai nặng xuống.
Y dừng lại, cúi đầu nhìn.
Vệ Toản không biết tại sao, lại nhắm mắt lại, không chút câu nệ dựa vào vai y, nói: "...!Buồn ngủ."
Thẩm Diên:...!Buồn ngủ thì ngủ đi, dựa vào y làm gì.
Y cũng không phải là gối nằm.
Ánh mắt y lướt qua Tỉnh Thần hương ở bốn góc xe.
Lại nhìn Vệ Toản đang ôm gối mềm, vẻ mặt mệt mỏi.
Thật lâu sau, y hỏi: "Tiểu Hầu gia, ngươi buổi tối không ngủ sao?"
Vệ Toản nói: "Ngủ đi."
"Có lẽ vì ngươi quá ấm áp."
Hơi thở trong lúc nói chuyện đều phả vào vành tai y.
Thẩm Diên cúi đầu, trừng mắt nhìn Vệ Toản một hồi lâu, ghét đến nghiến răng nghiến lợi.
Dùng sức lật một trang sách.
Y đã nói rồi, đặt nhiều lò sưởi làm gì, bọc kín y làm gì.
Cuối cùng thân nhiệt ấm áp làm cái quái gì kia chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận