Edit: Gấu Gầy
Ngày hôm đó Thẩm Diên đợi cả một đêm, nhưng không đợi được người mình muốn gặp.
Sau đó lại liên tục mấy ngày có người tới cửa bái phỏng, tặng lễ, thuyết pháp, ngay cả khách nhân bên Hầu phu nhân cũng nhiều hơn một chút.
Thẩm Diên đã trúng Giải Nguyên, cầm chắc một chức quan văn, lại có Hầu phủ trợ giúp phía sau, lúc này thân thể yếu ớt của y, cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận.
Hầu phu nhân lại càng thêm lo lắng: "Có lẽ tâm nhãn của ta đã lệch vài phần, những người này miệng lưỡi ba hoa chích chòe, ta vẫn cảm thấy không xứng với Chiết Xuân nhà ta."
Thẩm Diên liền cúi đầu nở nụ cười.
Không biết vì sao nhìn Hầu phu nhân quan tâm đến hôn sự của mình như vậy, trong lòng lại có chút áy náy.
Hầu phu nhân nói: "Nếu Toản Nhi ở đây thì tốt rồi."
Thẩm Diên giống như bị nhìn thấu tâm tư, cả người khựng lại.
Hầu phu nhân chỉ cười nói: "Toản Nhi biết nhiều hơn ta một chút, nếu nó ở đây, có thể giúp con tìm hiểu tin tức."
Thẩm Diên khẽ nắm tay áo của mình, cúi đầu nói: "Dì, con không vội."
Hầu phu nhân liền nhẹ giọng cười nói: "Được, Chiết Xuân nhà ta phải chờ danh hiệu Trạng Nguyên."
"Đến lúc đó, không chừng sẽ có rất nhiều người tới cửa thương lượng, chúng ta lúc này làm sao có thể dễ dãi được."
Từng câu từng lời nói ra, dường như tâm tư của Thẩm Diên vốn không đặt ở đây, y nhìn lư hương nhang khói lượn lờ bay lên, thật lâu mới nghe được Hầu phu nhân thì thầm.
"Toản Nhi đã ra ngoài nhiều ngày rồi, cũng nên trở về."
Đầu ngón tay Thẩm Diên khựng lại.
Y biết Hầu phu nhân lo lắng cho Vệ Toản, chỉ là chuyện này chưa từng có tiền lệ, tùy tiện nói gì, chỉ sợ sẽ khiến Hầu phu nhân càng lo lắng nhiều hơn.
Đến khi ra khỏi cửa, y mới nhíu chặt mi, luôn nảy sinh dự cảm chẳng lành.
Lại nói không ra dự cảm này là gì.
Mấy ngày nay, dường như mỗi ngày trôi qua đều vô cùng gian nan, Thẩm Diên lại chịu đựng thêm ba ngày, không thể tập trung đọc sách, cuối cùng nhịn không được, thay y phục, định đi phủ nha Kim Tước Vệ.
Lần này Thẩm Diên mang theo tư ấn của Tĩnh An Hầu để lại.
Mặc dù Kim Tước Vệ có điều lệ riêng, nhưng Vệ Toản đã mười mấy ngày không thấy bóng dáng, hắn chính là tiểu Hầu gia của phủ Tĩnh An Hầu.
Dù sao cũng phải cho y một lời giải thích.
Chỉ là vừa mới thay y phục, chợt nghe Chiếu Sương nói, một tiến sĩ trong Quốc Tử Giám cầm thiếp đến, nói là có việc gấp, mời y vào phủ nói chuyện.
Mấy ngày nay Thẩm Diên không còn đến Quốc Tử Giám nữa, nhưng vẫn viết bài gửi cho tiến sĩ thảo luận. Nhưng mà mỗi tháng đều có lịch cố định, hôm nay tiến sĩ bỗng nhiên cho mời y, không biết có chuyện gì.
Thẩm Diên nghe nói có việc khẩn cấp, chịu đựng sự nôn nóng trong lòng, gật đầu.
Suốt quãng đường được tôi tớ dẫn vào cửa, đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Người ngồi ngay ngắn trong chính đường là An vương, người vốn bị giam lỏng.
Mày mảnh mắt dài, nhã nhặn tuấn tú, mặc cẩm bào, lạnh lùng bóng loáng, ngồi ở chính đường mỉm cười nhìn y: "Thẩm Giải Nguyên."
Thẩm Diên không biết tại sao, lại nảy sinh một loại cảm giác quái dị -- bị rắn độc chăm chú nhìn.
Chỉ là trước đây, bất kể là phòng thi hay trong quán trà, lần nào cũng có Vệ Toản xuất hiện bên cạnh, che chắn cho y.
Môi Thẩm Diên từng chút từng chút mất đi huyết sắc, y nhìn thấy tiến sĩ ngồi im không nói gì, thấy y đến, ông chậm rãi lui ra ngoài.
An Vương ôn nhu cười với y, ngữ khí nhẹ nhàng thân thiết: "Chiết Xuân, lại đây."
- Hiện giờ y chỉ có một mình.
Cảm giác ớn lạnh như giòi bọ ăn vào xương cốt, lại một lần nữa từ sau lưng chậm rãi cuốn lên, dạ dày Thẩm Diên cũng bắt đầu cảm thấy quặn đau.
Nhưng y vẫn bước tới bên cạnh An Vương, đoan đoan chính hành lễ, sau đó ngồi xuống.
Trước mặt có một tấm bình phong trắng xóa, sau tấm bình phong hình như có mấy ca nữ, thấy y ngồi xuống, liền tấu nhạc lên.
Tiếng nhạc này ban đầu có vẻ náo nhiệt, nhưng khi Thẩm Diên lắng nghe cẩn thận, chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Thật thê lương.
Đưa tang đưa tang, hồn về chốn hoàng tuyền.
Tấm bình phong này càng thêm ảm đạm.
Hầu kết Thẩm Diên giật giật, hồi lâu mới nói: "Điện hạ, khúc
nhạc này là tấu cho Thẩm Diên nghe sao?"
Liền thấy An vương mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên tay y.
Bàn tay vặn vẹo đầy vết sẹo, phủ lên bàn tay cầm bút vẽ tranh thon dài hoàn chỉnh, An vương dường như có chút hứng thú.
Thẩm Diên cố nén, không rút tay ra.
An Vương hài lòng, cười nói: "Thẩm Giải Nguyên không cần phải sợ, khúc nhạc buồn này là tấu cho người khác."
Hầu kết Thẩm Diên lên xuống, chỉ thấy An Vương lấy ra một thứ, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay y.
Thẩm Diên không biết vì sao, không dám nhìn vào thứ đó.
Y cố buộc mình cúi đầu nhìn, đó là một cái hầu bao nhiễm máu.
Nền màu xanh bạc, xen lẫn với hoạ tiết chim ưng thêu tơ vàng.
Y đã quá quen thuộc, Vệ Toản luôn mang theo nó trên người.
Sở dĩ y nhớ rõ, là vì Hầu phu nhân đã nó làm cho y, dựa theo chữ Diên trong tên của y, nhưng Vệ Toản đã giật lấy.
Khi đó tiểu Hầu gia quấn hầu bao này vào ngón trỏ vẫy vẫy, nhìn y tỏ ra đắc ý, chơi trò mèo gọi y tới cướp.
Y tức giận đoạt lại hai lần.
Cuối cùng đánh không lại Vệ Toản, trơ mắt nhìn hắn nhét hầu bao vào trong áo, sau đó cười vô lại: "Nếu ngươi có thể lấy nó từ trong này ra, ta sẽ trả lại cho ngươi."
Y hận đến nghiến răng, nhưng cũng không có mặt dày như Vệ Toản, không thèm để ý đến hắn nữa.
Hiện giờ khi nó xuất hiện trong tay y, hơn phân nửa đã nhuốm đầy vết máu, như thể toàn bộ đều bị máu bao trùm.
Tay Thẩm Diên run lên, hồi lâu mới nói: "Điện hạ đây là có ý gì?"
An vương chậm rãi nói: "Ta còn tưởng rằng Thẩm Giải Nguyên sẽ vui mừng."
Thẩm Diên ngẩn người: "Mừng cái gì?"
An vương gần như ác ý nhìn y, gằn từng chữ: "Vệ Toản chết rồi."
Trong nháy mắt, tiếng nhạc thê lương dường như ngừng lại.
Giữa trời đất hoàn toàn yên tĩnh.
Bên tai Thẩm Diên phảng phất xuất hiện tiếng ù ù ngắn ngủi.
Trong tiếng ù ù kia, có người chất vấn y:
"Thẩm Giải Nguyên không phải hận Vệ Toản nhất sao, sao lại không thích chứ?"
"Trước đây, ta chỉ cảm thấy ngươi khá thú vị, nhưng sau khi nghe Thẩm gia kể về quá khứ của ngươi, ta mới biết, Thẩm Giải Nguyên đúng là tri kỷ của bản vương."
......
"Chẳng lẽ chỉ vì một chút ân huệ nhỏ, hắn nói gì ngươi liền nghe nấy?"
Trong tiếng ù ù ngắn ngủi, ánh mắt Thẩm Diên tan rã từng tấc.
Sau đó lại một tấc một, ngưng kết.
Không thể tin được.
Y nắm chặt hà bao trong tay hồi lâu, sắc mặt tái nhợt, dưới hàng mi thanh mảnh, chỉ có khoé môi là có chút diễm sắc.
Cổ họng không biết tại sao, dâng lên một cỗ tanh ngọt, lại mạnh mẽ nuốt xuống.
Y cố định một nụ cười trên môi, nói: "... Nếu là vậy, Thẩm Chiết Xuân thật sự phải đa tạ Điện hạ."
"Chỉ là hiện giờ thi thể ở nơi nào, có thể cho Chiết Xuân gặp một lần hay không?"
Lúc y nói ra lời này, liền biết mình lỗ mãng.
Quả nhiên, An vương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y từ đầu đến chân.
Cuối cùng gã cười nói: "Vệ Toản, sợ là ngươi vẫn chưa thể gặp được."
"Nhưng có một người, đúng lúc ngươi có thể gặp."
An vương vỗ nhẹ tay.
Ai đó đã gỡ tấm bình phong đó ra.
Đồng tử Thẩm Diên co rút lại.
Những ca nữ kia đã tản đi, hình bóng duy nhất còn lại sau bình phong, chính là Vệ Cẩm Trình máu thịt mơ hồ.
Thẩm Diên hai tay nắm chặt thành quyền, một lát sau mới buông ra.
An vương nhìn chằm chằm khuôn mặt của y, tựa hồ đang thưởng thức sự thay đổi trên nét mặt của hắn, khẽ cười một lúc rồi nói: "Ngày đó ở trong núi, hắn may mắn bị đâm mấy đao chưa chết, những kẻ ngu xuẩn vận khí thường rất tốt, giam cầm hắn xem ra cũng vô dụng."
"Bổn vương vốn tặng cho Vệ tiểu Hầu gia làm quà gặp mặt."
"Bây giờ nghĩ lại, món quà này tặng cho Thẩm Giải Nguyên cũng được."
Tay An vương nhẹ nhàng đặt lên vai Thẩm Diên.
Khiến y phải ngồi trở lại vị trí.
Lúc An vương cười, không hề sang sảng, chỉ hơi tức giận.
Cực kỳ giống âm thanh khè khè của rắn.
Con rắn kia thì thào bên tai y: "Chiết Xuân."
"Ngươi có từng xem qua hình phạt lăng trì chưa?"
Trong lúc nói chuyện.
Một mảnh máu thịt rơi xuống đất.
Như tàn sát dê bò, gần trong gang tấc.
Y nghe thấy An vương mỉm cười nói với mình.
"Thẩm Chiết Xuân, Vệ Toản đã chết, ngươi cho rằng Hầu phủ còn dung nạp ngươi sao?"
+++++
Khi Thẩm Diên trở lại xe ngựa, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo sắp ngã, y vốn mảnh khảnh, giờ khắc này lại giống như bị gió bẻ gãy.
Chiếu Sương hỏi ba hai tiếng, y đều lắc đầu không trả lời, chỉ nắm chặt một thứ trong tay.
Sau khi vén rèm lên xe ngựa, Tri Tuyết vội vàng hỏi: "Người vào lâu như vậy làm gì? Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta còn phải..."
Chỉ thấy Thẩm Diên há miệng muốn nôn, lại phun ra một ngụm máu.
Phun ngụm máu này xong, Thẩm Diên nôn khan một hồi lâu, giống như muốn nhổ tim phổi ra ngoài, thật lâu cũng không ngừng được.
Tri Tuyết sợ hãi, nắm chặt cổ tay, định bắt mạch cho y, nhưng y lại xua tay.
Thẩm Diên thở hổn hển vài tiếng, mở thứ trong tay ra nhìn, là hầu bao nhiễm máu kia, nương theo ánh nến, tay y xoa xoa vết máu, cả người run rẩy.
Hương liệu cũng đúng, đường kim mũi chỉ cũng đúng, thứ này đúng là của Vệ Toản.
Nhìn thấy hầu bao dính máu, Tri Tuyết càng sợ hãi hơn, hét lên: "Công tử, người sao vậy?"
Ngực Thẩm Diên phập phồng, thở dốc dồn dập, tay run lẩy bẩy, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Thái dương, mái tóc, xiêm y sau lưng đều thấm đẫm mồ hôi lạnh, y bắt lấy cổ tay Tri Tuyết, lẩm bẩm nói: "Trở về Chẩm Qua viện, hỏi Tiểu Hầu gia lúc ra cửa mang theo đồ trang sức gì, hầu bao đeo cái nào."
Tri Tuyết thấy sắc mặt y không ổn, liền gật gật đầu, lại muốn bắt mạch cho y.
Thẩm Diên chợt nói: "Không, không đúng, Chiếu Sương, bây giờ ta phải đi phủ nha Kim Tước Vệ."
Lúc này Lương thị vệ vẫn còn.
Y nhất định phải đi hỏi Lương thị vệ.
Thẩm Diên nắm chặt hầu bao kia.
Dường như con chim diều hâu thêu trên đó đã bị nhàu nát.
Nhắm mắt lại.
Trước mắt hiện lên cảnh tượng đẫm máu.
Hình ảnh Vệ Cẩm Trình bị từng đao lột da xẻ thịt.
Chất chồng lên bóng hình nhuốm máu của Vệ Toản.
......
Thẩm Diên không nghĩ tới chính là, hắn đi về phía phủ nha Kim Tước Vệ, vừa vặn gặp Lương thị vệ đang trên đường đi về phủ Tĩnh An Hầu, thấy xe ngựa của hắn, liền nhảy lên.
Lương thị vệ ngửi thấy mùi máu tươi trong xe, lại thấy mặt Thẩm Diên tái như tờ giấy, Tri Tuyết bên cạnh đang xắn tay áo lên, châm cứu trên cánh tay y.
Biết tình hình không ổn, hắn kêu lớn: "Thẩm công tử, ta tới tìm người."
Lúc này Thẩm Diên đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng vẫn yếu ớt, nhẹ giọng thì thào nói: "Ngươi nói đi."
Lương thị vệ thấy y như vậy, cũng không vòng vo, hồi lâu nói: "Vệ tiểu Hầu gia, có lẽ đã xảy ra chuyện."
Thẩm Diên dù đã đoán được hắn muốn nói gì, thân thể vẫn không ngừng run lên, Tri Tuyết nhẹ nhàng "A" một tiếng, y lập tức mím môi tái nhợt, cắn răng nói: "Nói tiếp đi."
Lương thị vệ nhìn y một hồi, tựa hồ do không biết y có thể tiếp nhận tin tức hay không, một lúc sau mới nói: "Tiểu Hầu gia đi tìm đại phu."
Thẩm Diên hỏi: "Đại phu nào?"
Chợt nhớ ra, vị Lâm đại phu ở thành Vọng Hương, còn có một vị huynh đệ.
Y sững sờ tại chỗ.
Lương thị vệ kể lại chi tiết chuyện Vệ Toản ra ngoài tìm thầy thuốc, dặn dò hắn như thế nào, bảo hắn giấu y như thế nào.
Bỗng nhiên.
Cảm giác ù ù chóng mặt của Thẩm Diên càng lúc càng nặng, trên mặt không còn một giọt máu, thậm chí còn đau đớn thống khổ hơn so với lúc bị An vương cưỡng ép chứng kiến hình phạt lăng trì. Mà cảnh tượng lăng trì đó, dao găm dường như đã cắt lên người y.
- Vệ Toản thật sự đã đi tìm đại phu cho y.
"Chuyện này không phải là công sự, mà là sai lầm của ta, tiểu Hầu gia bảo ta gạt người, ta liền che giấu."
"Ai ngờ, hai ngày đầu tiểu Hầu gia truyền thư đến, nói là tình huống không ổn, nói có người đang mai phục Lâm đại phu, ta hỏi ngài ấy có muốn nói rõ tình huống với Hầu phủ hay không, ngài ấy bảo ta tạm thời án binh bất động, nói là tình thế phức tạp, không nên rút dây động rừng."
"Sau đó thật lâu cũng không có tin tức, ta không yên tâm, phái người tìm kiếm."
"Tìm đến chỗ ở của đại phu, phát hiện dấu vết động thủ, một đường chạy xuống núi, để lại rất nhiều thi thể."
"Thương của tiểu Hầu gia...... cũng rớt lại."
Người luyện võ không rời vũ khí, nếu mất thương, rất có thể đã bị dồn vào đường cùng, lành ít dữ nhiều.
Thẩm Diên nhắm mắt lại.
Đầu óc quay cuồng, huyết khí cuồn cuộn, y chỉ có thể cố gắng chống đỡ, ngồi yên bất động."
Cổ họng lại dâng lên mùi vị tanh ngọt, nhịn một hồi mới khàn giọng hỏi: "Thánh Thượng có biết chuyện này không?"
Lương thị vệ đáp: "Vừa mới hồi báo, Thánh thượng nổi giận, đã phái người đi tìm."
Thẩm Diên nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, đưa hầu bao trong tay cho Lương thị vệ xem.
Lương thị vệ biến sắc, nói:
"Cái này từ đâu người có?"
Thẩm Diên nói: "An vương."
Lương thị vệ tái sắc: "An vương hiện giờ đang bị giam lỏng trong phủ, làm sao có thể......"
Thẩm Diên nói: "Đúng vậy, nếu ngươi nói với Thánh thượng, cũng chỉ có một kết quả như vậy."
"Huống chi."
"Người hại chết Vệ Toản chính là ta."
Vệ Toản đi tìm đại phu cho y.
Mâu thuẫn giữa y và Vệ Toản, trên phố luôn có người đã từng nghe nói.
Những gì An vương bày ra cho y xem ngày hôm nay, chính là một lời uy hiếp.
Nếu y thật sự liều lĩnh, không biết sống chết tung tin Vệ Toản bị An vương làm hại, gã nhất định sẽ đổ hết sự tình lên đầu y.
Hung thủ là người của An vương, vị tiến sĩ mà y thường xuyên lui tới bấy lâu nay cũng nằm trong tay An Vương.
Y làm sao chứng minh mình trong sạch?
Đến lúc đó, phủ Tĩnh An Hầu chỉ còn lại một người, hiện giờ đang trên đường đến biên cảnh phía Bắc, An vương chắc chắn sẽ động thủ, mưu sát trên đường có thể bị điều tra đến cùng, nhưng nếu hai quân giao chiến, Tĩnh An Hầu ngã xuống, đó là chuyện thường của binh gia.
Y phải nhanh chóng viết một bức thư gửi cho Tĩnh An Hầu.
Khi Thẩm Diên sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đầu ngón tay y run rẩy, một lúc lâu mới nói: "Đa tạ Lương thị vệ đã cho ta biết."
Lương thị vệ chắp tay.
Hắn nhìn thiếu niên ngồi trong xe ngựa, dường như mới mấy ngày không gặp, đã bị ép đến bên vách núi, chỉ cần bước sai một bước, sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói một câu: "Thẩm công tử giờ khắc này...... tốt nhất là nên làm càng ít càng tốt."
Thẩm Diên hiểu chứ.
Y càng dốc tâm vào chuyện của Vệ Toản, càng dễ bị An vương bắt được nhược điểm.
Nhưng ngoài chuyện này ra còn có một chuyện khác.
Đó mới thật sự là điều khiến y không thể đối mặt.
Thẩm Diên vừa tiễn Lương thị vệ xong, liền trải giấy bút trên xe ngựa.
Từng chữ từng chữ viết một bức thư gửi cho Tĩnh An Hầu, nhưng đang viết giữa chừng thì ngòi bút run run, không thể viết tiếp được nữa.
Đành phải gọi Tri Tuyết tới, yếu ớt nói: "Tri Tuyết, ngươi viết giúp ta."
Tri Tuyết nhận lấy bút, nghe Thẩm Diên đọc từng chữ một.
"Thẩm Diên liên lụy Hầu phủ đến mức này, tội đáng muôn chết."
"Vạn lần mong dượng nghe tin bảo trọng, cảnh giác trong quân. Đợi ngày khải hoàn, nếu tính mạng Thế tử mất đi, Thẩm Diên nguyện lấy mạng trả giá."
Tri Tuyết vừa viết, vành mắt vừa đỏ.
Nàng cắn răng, viết xong từng chữ một, vừa vặn tới cửa Hầu phủ.
Sau khi niêm phong bức thư, liền sai người nhanh chóng thúc ngựa đi đưa.
Thẩm Diên đột nhiên nắm chặt tay Tri Tuyết.
Cúi đầu, lấy tư ấn ra, đặt vào tay nàng, từ kẽ răng nặn ra chữ: "Đợi lát nữa về đến nhà...... Phân phó xuống dưới, chuyện này không được nói với dì."
Tri Tuyết nhỏ giọng nói: "Công tử, không giấu được đâu."
"Thánh thượng đã biết tin tức, làm sao giấu được Hầu phu nhân."
Ngay cả Tri Tuyết cũng biết đạo lý này.
Thẩm Diên cúi đầu, chật vật lẩm bẩm: "Giấu một ngày hay một ngày."
Y hiện giờ làm sao có thể chịu được ánh mắt trách móc của Hầu phu nhân.
......
Sau khi Thẩm Diên sắp xếp xong mọi việc, y đích thân cử gia tướng ra ngoài tìm kiếm cứu nạn.
Rồi sau đó một mình đến Chẩm Qua viện.
Y không biết Vệ Toản có để lại vài lời, hay có sự sắp xếp nào khác hay không, chỉ ôm hy vọng mơ hồ, bước vào phòng Vệ Toản lục lọi tìm kiếm.
Chăn đệm, thư pháp, binh khí.
Mọi thứ rối tung lên.
Cuối cùng, ngay cả bản thân Thẩm Diên cũng không còn khí lực.
Khi mở cái rương bị khóa chặt ở chỗ sâu nhất ra, y phát hiện một bức tranh của Vệ Toản.
Phác hoạ bằng những nét mực đơn giản, lưng trần, nốt ruồi son, tầng tầng lớp lớp cẩm y hoa phục, xếp chồng lên nhau ở bên hông.
Thẩm Diên gần như lập tức nhận ra người trong tranh là ai, cùng với đó là một ý nghĩ đáng sợ chợt loé lên.
Nếu sau đó, Hoàng đế Gia Hữu thật sự phái người đến tra xét căn phòng này, e rằng sẽ phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa y và Vệ Toản.
Hầu phu nhân cũng sẽ biết, nhi tử duy nhất của bà, bởi vì tư tình, đi tìm đại phu cho y, mới dẫn tới mất mạng.
Liệu có ai thật sự tha thứ cho y không?
Đầu ngón tay Thẩm Diên run rẩy.
Trong cơn hoảng loạn, y đổ hết mọi thứ mà Vệ Toản đã giấu trong rương ra.
Một nửa quả cầu thỏ, thơ tình vụng về viết cho y, lý y được gấp cẩn thận, binh thư y tặng cho Vệ Toản, cùng với những bức tranh được hắn phác họa tỉ mỉ, tất cả đều là tình cảm mềm mại hiếm khi bộc lộ ra của thiếu niên kiêu ngạo.
Rải rác đầy đất.
Thẩm Diên sợ hãi hơn bao giờ hết.
Y ý thức được hàm nghĩa trong câu nói của An vương.
"Vệ Toản chết rồi, ngươi cho rằng phủ Tĩnh An Hầu còn có thể dung nạp ngươi sao?"
Đây là cách nhanh nhất để hủy hoại y.
Vệ Toản, tiền đồ, phủ Tĩnh An Hầu.
Trong phút chốc, y nảy sinh một ý niệm cực kỳ đáng khinh hèn hạ.
Y nghĩ, phải phá hủy tất cả những thứ có liên quan đến y.
Quan hệ giữa y và Vệ Toản sẽ không bị bại lộ.
Người ta sẽ không biết, Vệ Toản vì tư tình nên mới tìm thầy thuốc cho y.
Nếu chỉ là huynh đệ tình thâm, ít nhất sẽ giữ được thanh danh cho Vệ Toản.
Giữ được... cho chính y.
Ý nghĩ quay cuồng trong đầu y, chính là muốn cắt đứt hoàn toàn với Vệ Toản.
Như thế Tĩnh An Hầu, Hầu phu nhân mới đỡ thất vọng về y.
Như thế tội lỗi của y cũng ít đi một phần.
Tiền đồ của y, tương lai mà y đeo đuổi bấy lâu, mới có một tia hy vọng.
Việc này nhất định phải nhanh.
Phải hành động trước khi có người đến điều tra, phải che giấu quan hệ mờ ám giữa hai người bọn họ, phải đem chuyện này chôn xuống.
Y vội vàng lấy một ngọn nến, đốt cháy một góc của bức tranh.
Tờ giấy trắng nhợt nhạt mảnh mong lập tức vặn vẹo cháy đen trong lửa, ngay cả bóng dáng của người đó, cũng bị cháy đen trong tâm trí y.
Trong nháy mắt đó, hiện lên vô số khuôn mặt người này, vui cười, tức giận, trêu chọc, có chút thần sắc lười biếng.
Một chén canh gừng, một ngụm đường mật, vài lần nhàn nhạt gọi Chiết Xuân, như thật như giả kêu vài tiếng "Thẩm ca ca".
Y nghĩ đến những quyển binh thư mà cha mẹ để lại.
Đó là mối liên hệ cuối cùng của y với hai người.
T cuống quít đập lửa, tay không dập tắt ngọn lửa này.
Bức tranh chỉ còn sót lại một nửa.
Đầu ngón tay bỏng rát, y ráng chịu, cả người run rẩy dữ dội, đến mức môi sắp bị cắn.
Thật lâu sau, một giọt nước mắt rơi xuống.
Sau đó nước mắt tuôn rơi như mưa.
Thẩm Diên dường như ở nơi nào đó trong thân thể, đang đau đớn dữ dội, run rẩy co mình giữa những thứ cũ kỹ này.
Tấm lưng đơn bạc run lên, giống như con bướm dùng hết sức vỗ cánh, nhưng vẫn không thể bay lên.
Y đang đau đớn kịch liệt.
Chợt nghe thấy một tiếng thầm thì yếu ớt, gần như hư ảo: "Chiết Xuân."
Có người mang theo thân thể đầy mùi máu tươi, ôm lấy y.
—----