Đồ Lùn, Đồ Biến Thái

Hắn nhân lúc bạn nhỏ Diệu Thùy đang bị đóng băng toàn thân, chân không tự chủ bước đến.
-Diệu Thùy- Hắn nhẹ giọng, trong mắt ôn nhu vô hạn.
Không có tiếng trả lời
Hắn lại tiến thêm bước nữa, đưa tay nhéo má nó. Bạn nữ nào đó đầu óc vẫn ong ong, hoàn toàn không nhận ra mình đang đứng trước nguy cơ bị ăn sạch. Trịnh Đại thiếu gia của chúng ta đương nhiên không có khả năng đỏ mặt, tế bào gây xấu hổ đã bị đơ từ lâu. Chỉ là bổng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, dù muốn dù không mắt vẫn cư nhiên dán chặt vào môi ai đó.
Yết hầu khẽ chuyển động, bạn nữ nào đó quá lùn khiến hắn phải cúi người xuống. Khoảng cách dần bị thụ hẹp.
Hắn đưa tay nâng nhẹ cằm nó, ghé môi xuống.
...
...
...
-Tiểu Thùy a
~Tiếng nói không ăn nhập đột nhiên vang lên, volumn vặn hết cỡ. Băng trên người bạn nữ nào đó tan chảy, hai má đỏ ửng, lắp bắp:
-Nhã...Nhã tỷ.
Triệu Nhã lập tức nắm lấy cổ tay nó kéo đi
-Ế, ra em ở đây, nhanh lên, anh có việc này muốn nhờ em. Ơ, Tử Thiên cũng ở đây sao, trùng hợp quá đi.

Hắn trong mắt ngoài sát khí ra, cũng chỉ có sát khí. Thằng khỉ đột này rốt cuộc chui từ đâu ra vậy, lại ngang nhiên phá hỏng chuyển tốt của hắn. Hai mắt chỉ để làm cảnh hay sao, không thấy hắn đang vô cùng hưởng thụ hả.
Khoan, dừng một chút. Cái tay kia, là đang nắm lấy tay ai thế?
Hắn lạnh lẽo đưa mắt nhìn vào cánh tay của nó đang bị tên vô duyên kia nắm lấy. Gió lạnh thổi vù vù. Giữa cái thời tiết nắng nóng như này, ở đâu đó trong sân trường, mùa đông nhân tạo đã đến.
Triệu Nhã bất giác run rẩy. Bạn nữ kế bên lại có cảm giác vợ chồng đang làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang. Ế, vợ chồng, sao lại là vợ chồng? Không thể nào, nhất định là quá xấu hổ nên đầu óc bị hỏng, bắt đầu suy diễn lung tung thôi.
Hơn nữa, hôm nay Triệu Nhã lại xưng anh-em với nó, bình thường không phải đều kêu tỷ muội sao. Cái éo gì đang diễn ra thế. Làm ơn ai đó giải thích giùm nó đi.
-Bỏ tay- Hắn gằn giọng.
Triệu Nhã vô thức buông tay nó. Không khí bắt đầu có chút quỷ dị. Triệu Nhã có cảm giác mình vừa bỏ lỡ một sự kiện gì đó vô cùng quan trọng.
-Hai người...vừa làm cái gì vậy?
-Không có gì- Nó gần như lập tức đáp lại. Bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc. Như vậy, không phải là chưa đánh đã khai rồi sao.
Hắn liếc mắt về phía nó, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn thế nào cũng là sắc lang, là sắc lang a~( Cột: Tiện thể xin giải thích luôn, sắc lang chính là dê già, dê cụ, dê chuyên nghiệp, dê có đào tạo bài bản, dê được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới :3)
Được rồi, có vẻ như Triệu Nhã anh đã hỏi một số thứ không nên hỏi.
-Bỏ qua đi, em rảnh không, anh có việc này muốn nói riêng với em một chút.
Gió lạnh lại nổi lên. Quạ bay trên đầu Triệu Nhã.
-Tử Thiên, nếu cậu không phiền...cũng...cũng có thể đi cùng.
Gió lạnh lập tức ngừng, trời vẫn đẹp.
Vậy là Triệu Nhã đương nhiên đi trước, Trịnh đại thiếu gia tiêu sái đi sau, Dương cô nương đi thụt về phía sau, vừa đi tay vừa chạm nhẹ lên môi.
-Khụ, thật ra..-Hắn nhỏ giọng, đủ để cho nó nghe thấy. Nó ngược mắt
-Thật ra lúc nãy, có chạm. Vẫn xem như là đã hôn, chỉ là hơi nhẹ
Nó lại đỏ mặt. Trịnh công tử, không thấy tôi đang tự thôi miên bản thân mình "chưa chạm, chưa chạm" sao?
Hắn lại trơ mặt dày, vô sỉ nói tiếp.
-Bất quá lần sau nhất định sẽ đền bù cho em xứng đáng.
Hắn quay lưng đi nhanh hơn, tủm tỉm cười. Bạn nữ phía sau nóng mặt.
Ừ, thật ra bỗng dưng Triệu Nhã đến, không hiểu sao có chút tụt hứng.
-----------------------------------------------------------

Tiết cuối, ba bạn nhỏ Triệu Nhã, Tử Thiên và Diệu Thùy bùng học. Tiết này là giờ sinh hoạt lớp, cũng không đến nỗi tính là học sinh không gương mẫu, lo yêu đương nhăng nhít. bỏ bê học hành
Thực chất là 5 bạn, vì Lâm đại ca phải bùng học để lấy lòng vợ yêu, cho nên...Khụ khụ, đành vì hạnh phúc gia đình mà tạm ngưng vậy.
Còn về việc ra khỏi trường, thật ra Lâm đại ca và Lâm phu nhân là được bác bảo vệ đặc cách cho ra. Ai bảo Lâm phu nhân là tấm gương cực sáng, là bảo bối nhỏ của các thầy cô, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Lâm đại ca lại là thành phần chai mặt bác bảo vệ. Tuổi thơ dữ dội chuyên gia hối ộ đồ ăn cho bác, lúc bọn nó chưa về Việt Nam lại thường xuyên ở lại ăn trưa cùng bác bảo vệ, được bác nhận làm con nuôi. Không chỉ có Lâm đại ca, ngay cả hắn cũng vậy
-Thằng kia, em nào đấy- Bác cười cười.
-Vợ cháu đấy.
-Ra là con dâu. Khà khà, không cần đỏ mặt, không cần đỏ mặt. Con dâu, thăng này tuy lưu manh nhưng đặc biệt tốt bụng. Con không cần lo đâu. Hắn bắt nạt con liền lập tức tìm đến bác, bác nhất định lột da rút gân hắn cho con xem.
-Thằng này, chưa gì đã trốn học đưa vợ đi rồi. Lo về sớm nghe chưa.
-Hì hì. Nhất định sẽ về sớm. Vậy con đi đã nhé bác- Lâm cười tít mắt.
-Ừ đi đi.
Tầm 15 phút sau, 3 bạn nhỏ cũng đặt chân đến cổng.
-Triệu Nhã, trèo tường ra ngoài đi.
-Mày thì sao?
-Tao là con bác bảo vệ. Tao có quyền.
-Vậy Diệu Thùy?- Mặt Triệu Nhã bắt đầu đen lại.
-Nó hả, con dâu.- Hắn cười tủm tỉm.
...
...
...

-Khụ khụ..thôi được, tao đi trước. Hai người cứ tự nhiên, không làm phiền nữa.
Nó im lặng, không nghe nhầm chứ. Con dâu? Bà tác giả khi nào đã gả nó cho hắn vậy.
Hắn vô cùng tự nhiên đưa tay quàng qua vai nó, tiến tới chỗ bác bảo vệ. Bác tròn mắt:
-Hôm nay lễ tình nhân hả. Vừa nãy thằng Lâm cũng dẫn vợ trốn học đi chơi, mày cũng vậy sao?
-Đâu bác, cháu không đi chơi, cháu đi làm việc.
Hắn cười sâu xa, bác bảo vệ liếc nhìn nó, cảm thấy có chút quen.
-Ra là làm việc. Đừng máu quá đấy nhé. - Bác cười sảng khoái. Hắn cười cười:
-Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, cháu đi trước- Hắn lại cười.
Nó đầu óc quay cuồng. Cái gì xuân tiêu, cái gì làm việc. Tại sao, có cảm giác đầu óc bắt đầu không đủ nồng độ đen tối rồi.
Bác bảo vệ sau một hổi suy nghĩ, cũng vỡ lẽ:
-Con dâu nhỏ kia không phải là em gái thằng Lâm sao. Mình nhận thằng Lâm với thằng Thiên làm con nuôi, em gái thằng Lâm lại là vợ thằng Thiên...
Ế, đừng nói là...là loạn luân chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận