Đồ Mi Đã Héo, Đêm Chưa Tàn

Mấy ngày gặp nhau ngắn ngủi, hai người như keo như sơn, nhưng dù sao tuổi trẻ nóng nảy, xảy ra cãi vã là không thể tránh khỏi. Họ sẽ vì bữa tối ăn đồ ăn Trung Quốc hay bữa ăn tây mà cãi vã, sẽ vì buổi tối xem đĩa ‘Nấc thang lên thiên đường’ hay ‘Vượt ngục’ mà giành điều khiển tivi, ngay cả việc ai nằm ngủ bên trái mà cũng mắt to trừng mắt nhỏ. Tình yêu cuồng nhiệt giữa nam và nữ, nếu nói tranh chấp mà chân tay quấn quýt rồi hóa thành tình nồng thì thậm chí phản kháng cũng trở nên ý vị thâm trường.

Tất nhiên, không phải mâu thuẫn nào cũng có thể hóa lớn thành nhỏ, thay đổi chút sắc màu bình lặng, nếu không thay đổi sẽ thành một hạt cát trong mắt, tảng đá đè trong lòng, kim giấu trong bọt biển, không để ý sẽ đâm vào da thịt, lúc đó mới biết thế nào là đau.

Ví dụ như, Liễu Nghiên.

Thư Thù không thích Liễu Nghiên, cô gái này quá bám Cố Diệc Thành.

Hôm nay hai người vừa định ra khỏi nhà lại gặp Liễu Nghiên ôm laptop tìm tới cửa, nói đề án Cố Diệc Thành tham dự có chút vấn đề, cần chỉnh sửa lại. Cố Diệc Thành từ chối, nói sẽ thức đêm làm. Liễu Nghiên lại nói một loạt, đại ý là không được, hạng mục này bên đánh giá dự án sắp dùng tới, lại quay sang nhìn Thư Thù có ý nhờ giúp đỡ. Thư Thù có thể nói gì? Lúc này nếu cô kiên quyết bắt Cố Diệc Thành đưa cô đi chơi cũng không hợp tình hợp lý, chỉ có thể nói: “Hai người nhanh lên, em đi gọt trái cây.”

Công việc bận rộn mất cả ngày, lúc Liễu Nghiên về, Thư Thù đang nằm trên sô-pha xem phim nhưng lại ngủ thiếp đi. Cố Diệc Thành ôm cô trở về phòng thì cô chợt ôm eo cậu, nói: “Xong chưa? Chị ấy đâu?”

“Về rồi.”

Thư Thù tránh ánh mắt cậu, miễn cưỡng nói, “Nếu biết anh bận rộn như vậy, em đã không tới.” giọng nói của cô nửa làm nũng nửa oán giận, mang đậm giọng mũi.

Cố Diệc Thành nghe ra ghen tuông trong lời cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Xem em ăn dấm này!”

Người nào đó có đánh chết cũng không chịu thừa nhận: “Ai ghen?”

Cố Diệc Thành cười, giải thích: “Cha của Liễu Nghiên là hiệu trưởng trường anh, nhà họ và nhà anh có quan hệ rất tốt. Hừm, có câu nói thế nào nhỉ, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật tổ. Thư Thù, anh nói vậy em hiểu chưa?”

“Vâng.”cô chống cằm, hỏi: “Ý anh là, anh đang miễn cưỡng giúp chị ta?”

“Nửa đúng nửa không. Em có thể hiểu như vậy.”

“Mai ra khỏi nhà sẽ không bị chặn lại nữa chứ?”

“Không, nhất định là không.”

“Vậy leo Trường Thành đi!”

“Thôi đi, thể lực em thế sao không nói leo mặt trăng luôn đi?”

“Em cũng muốn đi lắm chứ nhưng cục an ninh quốc gia không cho đi.”

“…”

Cố Diệc Thành nói với Thư Thù, cậu đối với Liễu Nghiên chỉ nửa miễn cưỡng nhưng vào mắt Thư Thù lại không phải như thế. Ít nhất từ giọng điệu nói chuyện của cậu và Liễu Nghiên, sắc mặt và  những chi tiết vụn vặt trong giọng nói, Thư Thù có thể cảm nhận được Cố Diệc Thành đối với Liễu Nghiên rất tốt. Cô chứng kiến Cố Diệc Thành cười với Liễu Nghiên, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, không lừa được người khác, bất kể có nói thế nào, cậu ở cùng cô ta thật sự rất vui vẻ.

Thư Thù cũng không biết tại sao trong đầu lại thoáng qua ý niệm đó, có lẽ là trực giác của phụ nữ, bàn luận về đề tài Liễu Nghiên vốn nên kết thúc tại đây nhưng cô chợt ‘giết cá hồi mã thương’, cô hỏi Cố Diệc Thành: “anh và chị ta đã từng có gì phải không?”

Nụ cười trên mặt Cố Diệc Thành cứng lại, cậu nói: “Thư Thù, đừng tầm thường như vậy! Em không nghĩ giữa nam và nữ chỉ có thể có tình yêu thôi đấy chứ?”

Thư Thù cười, không nói gì nữa.

Không khí lập tức trở nên là lạ, một khắc trước hai người còn dính lấy nhau, cả buổi tối lại trở nên trầm mặc ít nói.

Ban đêm, mỗi người ôm mỗi góc chăn của mình ngủ.

Nửa đêm tỉnh lại, Thư Thù cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đứng dậy ra phòng khách rót ly nước, cầm ly đứng bên cửa sổ, đưa tay vén rèm nhìn xuống dưới, thủ đô ban đêm đèn đuốc sáng trưng, qua cửa sổ có thể nhìn thấy sắc mặt cô, cô giơ tay lên sờ, chỉ chạm được vào mặt kính lạnh như băng, dần dần, bóng dáng cô bị một hình bóng khác vây quanh, bàn tay mạnh mẽ áp lên lưng cô, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: “Không ngủ được?”

Hơi thở của cậu phà vào cổ cô, lúc nông lúc sâu, bàn tay vốn đang đặt trên eo cô lại bắt đầu chu du trên thân thể cô, bắt đầu từ cổ, theo cột sống trượt xuống dưới. Khuôn mặt cậu trên kính không rõ ràng, ngoại từ cặp mắt như sao sáng kia, cô xuyên qua tấm kính ngắm nhìn bóng cậu, mà bóng cậu cũng đang nhìn cô. Hơi thở nóng rực của cậu gần sát, Thư Thù chưa kịp phản ứng, thân thể chợt xoay 180°, cô đã bị cậu áp vào cửa sổ.

Trong đầu Thư Thù vang lên tiếng nổ ầm, quay đầu tránh né nụ hôn của cậu, cổ họng phát ra âm thanh hàm hồ: “Đừng…”

“Đừng cái gì?” Cậu cười, cúi người vén đầm ngủ của cô lên.

Thư Thù cau mày, đẩy cậu ra. Cậu tiến gần hơn, ngậm vành tai cô: “Nói đi, đừng cái gì?”

Cô lại đẩy cậu nhưng không có kết quả, cô thuận tay hất ly nước. Đây cuối cùng có phải là cử chỉ vô ý không, Thư Thù cũng không rõ, nhưng Cố Diệc Thành lại không ngờ cô sẽ làm như vậy, đưa tay lau nước trên mặt, cúi nhìn cô.

Trong phòng tối đen, Thư Thù xoay người muốn đi, cậu lôi cánh tay cô, thô bạo đẩy cô xuống sô-pha, cả người cũng đè xuống. Cách thức kết thúc tranh chấp của tình nhân có rất nhiều, nhưng Cố Diệc Thành lại chọn cách trực tiếp nhất, cách thức chinh phục bằng dục vọng mãnh liệt nhất, ít ra cách này trong những cuộc tranh cãi trước đây của họ lại rất hữu hiệu, cô la hét cậu sẽ che miệng cô lại, cô đánh cậu, cậu sẽ áp bức cô.

Trên trán Thư Thù lấm tấm mồ hôi, cô liều mạng đẩy Cố Diệc Thành đang vùi mặt trước ngực cô ra, cô càng giãy dụa, càng kích thích dục vọng nơi nào đó trên cơ thể Cố Diệc Thành. Cậu gắt gao đè cô phía dưới, không nói không rằng xé rách đầm ngủ của cô. Cô đạp cậu, nhưng cậu lại nắm được chân cô, kéo cô trở về. Móng tay của cô xẹt qua cánh tay cậu, không khí phút chốc tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, còn cô lại càng lúc càng giãy giụa dữ dội hơn.

Cố Diệc Thành biết đây không còn là khao khát xen lẫn cự tuyệt nữa, móng tay cô đâm vào thịt cậu không phải bất cẩn, một đá của cô là muốn cậu đoạn tử tuyệt tôn đây mà? Cậu không thể không dùng tay áp chế cô, cậu biết mình làm đau cô cũng như cô biết đã làm đau cậu. Cố Diệc Thành nghĩ, họ như dã thú đang mất đi lý trí vậy. Thế nhưng nam nữ sức lực chênh lệch rõ ràng. Trong nháy mắt, cậu nghe thấy Thư Thù thốt ra một tiếng nghẹn ngào, lòng cô vẫn đang chống đối cậu nhưng không còn sức lực phản kháng, mà thân thể của cô hiển nhiên lại thành thật hơn lòng cô. Kích tình qua đi, cậu nâng mặt cô lên, vuốt ve, hôn xuống mắt cô, cậu hỏi, “Làm đau em rồi?”

Thư Thù không trả lời, cuộn tròn người, nước mắt không cầm được cứ chảy mãi. Trước đây, Cố Diệc Thành không biết nước mắt của phụ nữ lại nhiều đến thế, cậu lấy tay lau nước mắt cho cô, rồi rút khăn giấy, cuối cùng phải đi nhúng khăn ấm đắp lên mắt cô, kéo cô đang cuộn người ra, xoa xoa tấm lưng trơn mịn của cô, nói: “Đừng khóc, mắt sẽ sưng lên đó… Nếu không em đánh anh đi? Thế nào cũng được… Thư Thù, anh sai rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa. Van em, nói chuyện với anh đi.”

Im lặng kéo dài, cuối cùng cậu cũng nghe được Thư Thù nói: ‘Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Cố Diệc Thành đương nhiên không cút, bàn tay ở thắt lưng cô ôm chặt hơn, ghé vào bên tai cô rù rì: “Hơn nửa đêm rồi, em muốn anh cút đi đâu? Em không thích Liễu Nghiên, anh đồng ý với em, sau này sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với cô ấy. Khi các hạng mục kết thúc anh sẽ lập tức trở về A thành, cũng không gặp lại cô ấy nữa, được không? Đừng giận nữa, nhé?” Cậu lay vai cô, thấy cô hít mũi, cuối cùng cũng ngừng khóc, lại nói tiếp: “Có người nói khi hai người yêu nhau xảy ra tranh cãi, người nào biết hối lỗi là tốt nhất, đó là thiên sứ trong tình cảm của hai người, nể mặt thiên sứ, tha thứ cho anh đi.”

Cô liếc cậu, ánh mắt như đang nói: anh là thiên sứ gì? Cố Diệc Thành nhanh chóng hiểu ra, vội nói: “Nói sai rồi, anh không phải là Thiên Sứ, em mới là thiên sứ.” Cậu vuốt tóc cô, hôn lên mắt cô: “Thiên sứ của anh, tha thứ cho anh đi, được không?”

Thư Thù nhìn thẳng cậu hồi lâu, chậm rãi nói: “Em chỉ muốn hỏi anh một chuyện, anh không được nói dối em.”

Cố Diệc Thành như được đại xá: “Chuyện gì?”

“Anh và Liễu Nghiên có từng ở cùng nhau?”

“Dĩ nhiên là không.”

“Thật không có?”

“Không có, không có......”

Bởi cái gọi là vợ chồng son đầu giường gây gổ cuối giường hòa, Thư Thù và Cố Diệc Thành lần đầu tranh chấp, bắt đầu không báo trước lại không báo trước mà kết thúc. Ngoài mặt, họ cũng không có gì khác thường, nhưng trong lòng đã có một vách ngăn, ngay cả khi chung sống cũng trở nên dè dặt.

Vì liên quan đến hạng mục, Liễu Nghiên vẫn giữ liên lạc điện thoại ngày 2-3 lần. Thư Thù nghĩ, điện thoại gì chứ? Hoàn toàn là đoạt mệnh liên hoàn pháo mà. Còn Cố Diệc Thành? Mỗi lần nhận được điện thoại hoặc tin nhắn của Liễu Nghiên lại hốt ha hốt hoảng, không nói trực tiếp mà lại đưa di động tới trước mặt Thư Thù, cậu làm vậy Thư Thù lại khó có thể nói được gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu không nói. Ba phen mấy bận, Cố Diệc Thành cũng cảm thấy như vậy không hay lắm, chẳng lẽ cậu thật sự phải tuyệt giao với Liễu Nghiên? Trong lòng cậu cảm thấy chuyện bé xé ra to nhưng cũng không dám thoải mái nhận điện của Liễu Nghiên ngay trước mặt Thư Thù. Mỗi lần Liễu Nghiên gọi điện thoại tới, nhận không được mà không nhận cũng không xong. Cậu không muốn Thư Thù không vui, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bấm nút tắt điện thoại nhưng trong lòng lại không yên về hạng mục, đành lấy cớ vào nhà tắm, gọi lại cho Liễu Nghiên. Biện pháp bịt tay trộm chuông này, cậu cho rằng có thể che giấu được nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ đặc biệt nhạy cảm. Cậu lén lén lút lút gọi điện cho Liễu Nghiên, Thư Thù nhìn thấy, giấu kín trong lòng, nào ngờ có một số việc cất giấu trong lòng đã lâu, một khi bộc phát rất dễ trở nên cực đoan.

Cứ như vậy, bảy ngày nghỉ thoáng cái đã qua.

Mùa hè, khí trời nói thay đổi liền thay đổi ngay, sấm sét qua đi trời trở nên tối sầm. Thư Thù ngồi trong phòng khách dọn dẹp quần áo. Cố Diệc Thành ngồi bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh đặt trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, rồi chạm vào khuôn mặt cô.

Thư Thù gọi, Cố Diệc Thành cũng không có phản ứng, tựa như không nghe thấy. Thư Thù lấy bộ quần áo trên tay đập lên người cậu, nói: “Anh có để người ta thu dọn đồ đạc không đây?’

Cố Diệc Thành ôm cô từ phía sau, tỉ mỉ trải xuống nụ hôn như lông vũ lướt trên cổ cô, cậu vừa hôn, vừa nói “Không cho em về.”

“Đừng phá mà, em còn khóa học sau, phải về thôi.”

“Muộn vài ngày có sao, hơn nữa trời sắp mưa.”

“Trời mưa thì máy bay đã cất cánh.”

“Nhưng không an toàn.”

“Em không muốn nợ môn.”

“Học phần quan trọng hay anh quan trọng?”

“Học phần.”

“Em nói lại xem!”

“Học phần...”

Cố Diệc Thành sao lại tình nguyện bại bởi học phần được? Cậu xô cô ngã xuống sô-pha, uy hiếp cô, hù dọa cô, chọc lét cô. Cậu nâng cằm cô lên, hỏi tới, “Học phần quan trọng hay anh quan trọng?” Thư Thù chống tay trước ngực cậu, cười khanh khách không ngừng nhưng không trả lời.

Vì Cố Diệc Thành kiên trì, Thư Thù cuối cùng vẫn phải đổi lại vé máy bay, dời hạn về lại hai ngày.

Ăn cơm trưa xong, hai người ngồi trên sô-pha xem tivi.

Cố Diệc Thành chợt nhận được điện thoại của Giang Dung. Giang Dung nói qua điện thoại, bà vừa đồng ý lời mời tham gia một hội nghị, quyết định tới Bắc Kinh, tối nay mười giờ máy bay sẽ hạ cánh.

Cố Diệc Thành cúp điện thoại, thất thần cả nửa ngày, cho đến khi Thư Thù đẩy cậu: “Thất thần gì đó? Điện thoại của ai thế?”

Cậu nâng mặt cô lên, khuôn mặt cô nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, mặt của cô thật nhỏ, còn không lớn bằng hai bàn tay cậu. Cố Diệc Thành cúi đầu nhìn cô, cậu làm sao mở miệng nói cho cô biết đây? Nói cho cô biết, mẹ cậu – Giang Dung mười giờ sẽ đáp máy bay đến Bắc Kinh.

Cậu khẽ gọi tên cô: “Thư Thù…”

“Vâng?” thấp giọng trả lời

“Ừm… Có một chuyện, muốn thương lượng với em một chút.”

“Chuyện gì?”

“Mẹ anh 10 giờ sẽ hạ cánh tới Bắc Kinh…” Cố Diệc Thành  vừa bắt đầu đã không nói tiếp được, vì trên mặt Thư Thù không biểu lộ tâm tình gì, cô không buồn bã, cũng không kinh ngạc. Cậu không hiểu trong lòng cô đang suy nghĩ gì, chỉ là nhìn cô im lặng như vậy cậu hơi sợ hãi. Những năm qua, cậu cũng dần thấy rõ một chuyện, bất luận là Cố gia hay Đường gia, cũng sẽ không chúc phúc cho tình yêu của cậu và Thư Thù, điều đó có ý nghĩa gì? Ý rằng con đường tương lai của họ còn rất dài. Nếu cậu nhớ không lầm, Thư Thù lần này tới Bắc Kinh đã nói dối La Lâm là đi cắm trại với bạn học.Trong hoàn cảnh đó, hai người phụ nữ này mà gặp nhau thì sẽ thế nào? Cố Diệc Thành không giỏi suy đoán nhưng dù như thế nào cũng hoàn toàn không phải là thời cơ tốt.

“Anh sắp xếp thế nào?” Thư Thù hỏi cậu. Giọng cô nhỏ nhẹ, dịu dàng như thường ngày, không có chút lo lắng.

Cố Diệc Thành lòng ngổng ngang, nhắm mắt nói: “Anh tính đưa em tới chỗ Hàn Duệ, sáng mai sẽ đón em về, Em tạm thời chịu khó một đêm, có được không?”

Thư Thù không nói lời nào, mắt nhìn tấm thảm dưới chân cô, trên thảm là ba-lô hành lý của cô. Mấy giờ trước cô vốn đang ngồi đây thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về A thành, sau lại không chống cự nổi viên đạn bọc đường của người khác nên quyết định hai ngày sau mới về, xem ra bây giờ thu dọn tiếp được rồi.

Im lặng thật lâu, Thư Thù gật đầu, sau đó cúi người nhấc hành lý lên, đứng dậy vào phòng tắm, lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng gom lại, dùng túi sạch bỏ vào rồi nhét vào ba-lô, lại quay về phòng ngủ mở tủ quần áo, dãy quần áo ngoài cùng đều là của cô, cô thong thả ung dung, xếp từng món vào ba-lô.

Cố Diệc Thành nói, tình huống hôm nay để cô và Giang Dung gặp mặt thì không thích hợp lắm, cậu nói không sai, Thư Thù cũng biết. Nhưng khi Cố Diệc Thành quyết định đưa cô đi thì cô không thể không nhớ lại lúc còn bé, bà ngoại muốn đưa cô vào Đường gia, nói với cô sau khi hết bệnh sẽ đón cô về nhưng sau đó thì sao? Còn có sau đó? Đương nhiên, cô và Cố Diệc Thành còn trẻ, nếu nói ‘sau này’ thì nhất định là có. Cô còn nhớ bốn năm trước, Cố Diệc Thành liều lĩnh dẫn cô bỏ trốn chính là vào ban đêm, không chút do dự, trong một đêm cô bị cậu đẩy tới  đầu gió ngọn gió nhưng nơi đó cũng không đáng sợ, bởi vì vừa quay đầu lại cô đã có thể nhìn thấy cậu.

Còn hôm nay, cậu chọn cách giấu cô đi, cô không thể phủ nhận Cố Diệc Thành đang bảo vệ cô nhưng trong lòng lại cảm giác thiếu mất cái gì đó. Thiếu cái gì? Cô cũng không rõ. Một người đàn ông giấu một người phụ nữ có thể ví như cái gì? Kim Ốc Tàng Kiều (1)? Nhưng Trần A Kiều kết cục cũng không được để ý tới! Kỳ thật, cô thà cậu vẫn như thuở ban đầu, nắm tay cô mà nói ‘cả đời’, hận không thể cho toàn thế giới biết cô là của cậu, không e dè khi tranh cãi với cô ở cổng khu nhà, sau đó lôi kéo cô tự nhiên chào hỏi Giang Dung.

Thư Thù nghĩ vậy nên trong lòng buồn không kể xiết. Khóe mắt thấy Cố Diệc Thành đang dựa vào cửa phòng ngủ, hai tay khoang trước ngực, nheo mắt nhìn cô. Dưới cái nhìn soi mói ấy, động tác của cô càng lúc càng mạnh, Cố Diệc Thành nhận thấy đây là đang thu dọn đồ đạc sao? Là giận cá chém thớt! Cậu nắm cổ tay cô, cô giả lơ nhìn thẳng, xem cậu như không tồn tại, quăng mạnh đồ xuống, cậu lại nắm chặt hơn.

Hai người lôi kéo thì quần áo vương vãi rơi trên đất, Thư Thù xoay người nhặt lên, Cố Diệc Thành đi trước cô một bước nhặt lấy, cô giằng lại nhưng cậu không buông tay, cẩn thận nhìn vào mắt cô, cô nhìn lại cậu, không ai nói chuyện.

Không biết qua bao lâu, Cố Diệc Thành mở miệng trước nói: “Cái đó, đừng thu…”

Thư Thù nhìn cậu một cái, từ từ buông bộ y phục đang nắm trên tay, cúi đầu nhìn vào tủ quần áo.

Cố Diệc Thành từ sau ôm chầm lấy cô, dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh ở đâu em ở đó, em không cần đi nữa, đừng giận!”

Thư Thù nói: “Không cần, anh đưa em ra sân bay.” Vừa nói vừa nhét hai bộ đồ cuối cùng vào ba-lô, kéo khóa lại.

Hết chương 40

(1) Kim Ốc Tàng Kiều: Thưở nhỏ, Lưu Triệt sống vào thời thịnh trị của Hán Cảnh đế. Được người lớn chiều chuộng, sống trong hoàng gia giàu có và điều kiện xã hội an bình, Lưu Triệt đã trở thành hoàng tử bướng bỉnh, thích đùa nghịch nhưng có tính cách thông minh hào phóng. Năm Lưu Triệt sáu tuổi, dưới sự giúp đỡ của mẹ nuôi, cậu được lên ngôi thái tử. Mẹ nuôi Lưu Triệt làm việc ấy chính vì mục đích muốn cho con gái mình sau này được làm hoàng hậu. Có lần, bà hỏi Lưu Triệt:

– Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?

Lưu Triệt nghịch ngợm đáp:

– Con sẽ cho đúc nhà vàng để cất nàng ấy!

Đó chính là nguồn gốc của điển cố nổi tiếng “Kim ốc tàng Kiều” (nhà vàng cất người đẹp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui