Vì phòng bị kẻ khác thấy mặt, ta tóm lấy vạt áo thị vệ trường giấu mặt vào ngực anh ta.
Rốt cuộc thì người đằng sau yếu không đánh được mạnh, hơn nữa ta và thị vệ trưởng cùng cưỡi một con ngựa, tốc độ hiển nhiên không bằng được giặc cưỡi một mình.
Truy binh càng ngày càng gần, dường như muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.
Bất ngờ thị vệ trưởng duỗi tay kéo thẳng người ta lại rồi nhét dây cương vào tay ta.
Ta nghiêng đầu thì thấy gương mặt nghiêm nghị của anh ta gần trong gang tấc, ánh mắt còn chất chứa sự khích lệ bi hùng: “Cô nương chạy thẳng về trước là nhìn thấy cửa thành, ta sẽ cố gắng hết sức tranh thủ thời gian.”
“Ta không biết cưỡi… ngựa…”
Lời chưa dứt khỏi miệng, thị vệ trưởng đã xoay người xuống ngựa, trước khi tiếp đất anh ta còn vỗ thật mạnh vào mông nó.
Ta phản ứng cực nhanh túm lấy bờm ngựa, suýt chút nữa thì lật nhào.
Dường như con ngựa bị đau, nó chạy càng lúc càng nhanh, cái đầu lắc liên hồi như muốn hất tung ta xuống.
Hai chân ta dồn lực kẹp cứng lưng ngựa, ngón tay siết chặt không dám lơi lỏng.
Chạy hồi lâu trong cánh rừng mênh mông vô bờ vẫn chưa thấy được cổng thành, cả hai chân và mười ngón tay ta đã dần dần tê cứng vì dùng quá nhiều sức.
Tốt xấu gì thì ta cũng là người xuyên không, cho dù là nha hoàn nhưng cũng phải là nhân vật chính, chiếu theo định luật nhân vật chính luôn bất tử, tiếp theo đây hẳn sẽ có người xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Chỉ là phương pháp tự an ủi bản thân của ta vẫn chẳng có tác dụng, khoảnh khắc con ngựa nguẩy đầu thực hiện một cú đá hậu, cả người ta bỗng chốc bật lên rồi văng ra ngoài.
Một giây trước khi “hạ cánh”, trong đầu ta chỉ có duy nhất một câu - định luật chó má đi chết đi!
Bên tai truyền đến tiếng xương gãy rõ mồn một, lăn vài vòng dưới đất mời dừng lại được.
Cơn đau tập kích toàn thân như một trận gió lốc hung tàn, như có người cầm dao róc xương lóc thịt ta xuống, đau đớn bao trùm lên cả từng nhịp thở.
Ta định thử đứng dậy, nhưng vừa gắng sức thì đã đau tưởng ngất.
Xương sườn chắc đã gãy mất rồi, chân cũng không động đậy được, lúc ngã xuống cánh tay ma sát với mặt đất giờ chảy máu đầm đìa.
Thật đúng là không có số nhân vật chính mà!
Lỗ tai áp sát mặt đất nghe thấy chấn động, ta nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, vừa nhìn lòng đã chùng xuống.
Vẫn là đám người áo xám dai như đỉa đói.
Ngựa dừng lại bên cạnh ta, rồi chợt nghe tiếng đao tuốt khỏi vỏ, có tiếng bước chân từng bước tới gần, cuối cùng dừng trước mặt ta.
Ta nhắm tịt mắt cam chịu, đáng thương thay đống tiền vàng dành dụm tằn tiện còn nằm trong tiền trang của ta…
Bất thình lình có người gạt tà áo bên hông ta ra, ngay sau đó cằm bị kẻ khác bóp chặt nhấc lên.
Vừa hé mi, đập vào mắt là gương mặt méo mó vì nổi điên của tên áo xám, hắn ta nói: “Hỏng, trúng kế rồi, mau trở về.”
Bấy giờ bọn chúng mới phát hiện ta là thái tử phi giả mạo.
Trước khi đi, tên áo xám cáu tiết nhấc chân đạp một phát vào ngực ta, tức thì ta bị đá ra một khoảng xa, cơ thể nặng nề đè lên bụi cỏ, có một vị tanh tanh ngòn ngọt trào lên đến cổ họng.
Đám người nhanh chóng lên ngựa, chắc là chuẩn bị quay trở lại tìm.
Còn ta, có lẽ bọn chúng cho rằng ta sắp xong đời rồi, đạp một cú xong thì chẳng lãng phí thời gian vào ta nữa.
Mà ta cũng phục mình sát đất, lâm vào cảnh này cũng không hề ngất xỉu, vẫn cảm nhận được rõ rệt cơn đau quằn quại truyền đi khắp người.
Nhịn không được phun ra búng máu lớn, nằm thêm một lát ta mới cắn răng bắt đầu xê dịch.
Giờ ta đang ở trong bụi cỏ, dù có người đi ngang qua thì sợ cũng không phát hiện, nên điều cần làm là lết ra ngoài đường, may ra còn cứu vớt được tình hình.
Đây có thể coi là những phút giây thống khổ nhất trong cuộc đời mười mấy năm của ta, vắt kiệt hơn nửa phần sức lực còn sót lại.
Tệ hơn nữa, ông trời dường như muốn làm nóng bầu không khí, bỗng nhiên có cơn mưa đổ rào rào xuống, hạt mưa to bằng hạt đậu tạt vào mặt và người bùm bụp, đau đến nỗi ta như chết lặng.
Mưa và cỏ dại lấm lem bùn đất dính hết lên mặt, giờ mà có ai đi qua đây thật, e rằng chỉ muốn tránh càng xa càng tốt, bởi ta trông có khác nào kẻ ăn mày đâu chứ!
Có lẽ ta là người đầu tiên cưỡi ngựa mà tự ném mình vào chỗ chết thế này đây!
Khi ý thức dần mơ hồ rời rạc, chợt nhìn thấy có bóng người đỏ rực từ xa xa chạy tới.
Bóng người ấy như chú ý tới ta, xoay người xuống ngựa đi đến bên cạnh.
Theo bản năng, ta nâng cánh tay đầy máu và bùn lẫn lộn lên toan kéo góc áo của hắn, chớp mắt bóng người đỏ rực đã nhanh nhẹn lùi về sau mấy bước.
Suýt nữa quên mất, Hồ Nguyên Ly có thói ở sạch.
Xem ra ông trời thực sự muốn ta chết quách cho rồi, cứ đến những thời khắc quan trọng biết nhường nào là lại để ta gặp phải một tên vừa nghiện sạch vừa mù đường.
Thế là ta chẳng buồn đụng chạm vào hắn nữa, ôm ấp hy vọng cuối cùng dồn hết hơi sức mà nói: “Hồ Nguyên Ly, sau con đường này, thái tử phi ở chỗ bụi cỏ…”
Không biết có phải do mưa quá lớn làm nhòe đi tầm nhìn của ta hay chăng, ta thấy vẻ mặt Hồ Nguyên Ly như chấn động hết sức.
Hắn nhích tới, giọng run hơn bao giờ hết: “Thỏ…”
Tâm trí ta chìm vào bóng tối hoàn toàn, hình ảnh sau cùng lọt vào mắt là vạt áo nhem nhuốc bùn đất của hắn.
Ta mơ một giấc mơ, ta biết rõ đó là mơ, vì trong giấc mơ ấy, ta đã thấy cô nhi viện của thời hiện đại.
Đó là nơi ta lớn lên, trẻ con ở đó phần lớn đều có bệnh tật bẩm sinh, mà những đứa bé khỏe mạnh chẳng ở bao lâu đã được người ta tới nhận nuôi.
Chỉ có ta là ngoại lệ.
Vì ta đã nói với “mẹ” trong viện, ta không muốn cùng với bất cứ một ai quay về “nhà”.
Có thể do từ khi còn nhỏ ta đã một thân một mình nên ông trời mới muốn đùa giỡn với ta, khi ta đang siêng năng chăm chỉ lao đầu vào công việc và dành dụm tiền của thì bỗng quẳng cho ta tấm xổ số giá năm trăm vạn.
Trên đường đi lấy tiền, ta nghĩ, mình sắp chạm đến được đỉnh cao của cuộc đời rồi, thế nhưng chỉ một chiếc xe đã tông ta bay thẳng đến xã hội phong kiến.
Ta lại mơ thấy mình đầu thai vào một gia đình bần nông, còn chẳng bằng cô nhi viện thời hiện đại.
Vì nghèo túng, bất kể nam nữ già trẻ đều phải ra đồng cày cấy.
Mất một khoảng thời gian rất dài ta mới thoát khỏi được “năm trăm vạn” của mình, từ một đứa bé trở thành thiếu niên, rồi nạn hạn hán ập đến cứ thế cướp đi hết “người nhà” của ta.
Có lẽ phải nói, nạn hạn hán đã biến ta trở thành phần tử dư thừa trong gia đình nông dân đói nghèo ấy.
Nên khi giáp mặt với sự lựa chọn, ta là đứa dễ dàng bị bỏ rơi nhất.
Trong mơ, ta nhìn thấy cảnh tượng một nhà sáu người quây quần bên nhau ăn bữa cơm như trước đây.
Nước trắng rau luộc, gạo lứt hoa màu.
Ta dốc sức muốn đến gần hơn, lại phát hiện có lại gần bao nhiêu đi chăng nữa vẫn chẳng thể nhìn rõ gương mặt của những người đã sinh sống cùng ta suốt mười một năm.
Hóa ra trí nhớ của ta kém tới vậy, chia lìa mới sáu bảy năm đã sắp quên sạch dáng vẻ của họ.
Ta cố gắng hồi tưởng, nhưng vừa dùng tí sức thì bỗng cảm giác đau đớn dữ dội lan khắp người, khiến ta thiếu chút nữa bật ra khỏi giường.
Hả? Giường?
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là một đống màu xanh xanh đỏ đỏ.
Ta ngớ người đảo con ngươi vòng quanh - màn che và chăn đỏ chót, các thứ đồ sứ trang trí sặc sỡ diêm dúa, còn cả chùm mẫu đơn bung cánh nở trên cửa sổ cực kỳ lòe loẹt.
Từ từ… mùa đông vừa qua, mẫu đơn ở đâu ra?
Nghĩ đến người ngợm mình là ta lại đau đến không thở nổi, phần ngực gần như mất hết cảm giác, vùng bụng vừa xót vừa nhức, duy nhất cánh tay còn cử động được cũng bị quấn chặt như xác ướp.
Đây là khuê phòng của cô gái nào chăng? Đã quen với cách bày biện giản đơn trong phòng Cao Yển, nên lúc nhìn mấy màu xanh đỏ xen lẫn thế này ta chỉ thấy đau đầu hoa mắt chóng mặt.
Trong lúc mê man, bên ngoài dường như có tiếng người truyền đến, ta vội nhắm mắt vờ ngủ, định bụng tìm hiểu tình hình trước rồi đưa ra phán đoán.
Chợt nghe hai giọng nói dần dần đến gần.
“Chẳng phải ta đã nói với huynh giờ cô ta không sao nữa rồi à? Huynh không tin ta luôn ư?”
Là giọng của Hồ Nguyên Ly.
Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, loạt tiếng bước chân dồn dập tới bên cạnh giường ta, giọng nói đầy bất mãn của Hồ Nguyên Ly lại vang: “Người ta còn đang nghỉ ngơi đấy.”
Hồi lâu không ai đáp lời, bỗng ta cảm giác chiếc giường khẽ rung chuyển, hình như có người vừa ngồi xuống.
Sau đó, cuối cùng ta cũng nghe được tiếng của một người khác, là Cao Yển: “Tránh ra.”
Ta len lén hí mắt nhìn, chỉ thấy Hồ Nguyên Ly ngồi bên giường đưa lưng về phía ta, một chân giẫm lên giường, khuỷu tay chống ở gối, che kín ta lại đằng sau hắn.
“Đại phu dặn hiện giờ cô ta không di chuyển được, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.” Hồ Nguyên Ly nói đến là nghiêm túc.
Nhưng dường như chẳng chữ nào lọt được vào tai Cao Yển, y vươn tay đẩy Hồ Nguyên Ly: “Ta đưa cô ta về ngay.”
“Nếu huynh muốn xương sườn cô ta gãy nữa thì cứ đưa đi đi.”
Quả nhiên ta đoán có hề sai đâu, tức khắc chỗ thắt lưng đau kịch liệt, xương sườn của ta vẫn không may mắn thoát khỏi tai họa.
Căn phòng yên ắng trong chốc lát, bầu không khí có hơi kỳ dị.
Bỗng Cao Yển lên tiếng: “Cần bao lâu?”
Hồ Nguyên Ly chả chút do dự đáp: “Một năm.”
Không cần nhìn cũng tưởng tượng ra được vẻ mặt vô lại của hắn ngay lúc này.
Giường lại rung rung, hình như Hồ Nguyên Ly bị Cao Yển túm dậy.
Hắn vội vàng nói: “Nửa năm cũng được… Thực ra không được, ở chỗ ta tĩnh dưỡng ba tháng cũng đâu quá lắm nhỉ?”
Giữa lúc bọn họ lục đục qua lại, ta quyết định tiếp tục giả bộ ngủ, mắt không thấy lòng không phiền.
Bất thình lình giọng nói ngập tràn uy hiếp của Cao Yển vang lên: “Nếu đã tỉnh thì mở mắt ra cho ta.”
Bộ phận duy nhất trên người có thể cử động được là bàn tay giờ phút này như bị đóng băng, nhưng ta vẫn không mở mắt, ta có ngu đâu, giờ mà mở mắt thì chẳng phải là chứng tỏ cho người khác thấy ta chỉ đang ngủ vờ ngủ vịt à?
Không ai lên tiếng, căn phòng chìm trong lặng im đến đáng sợ, và giờ ba người chúng ta cứ như đang đánh cờ, xem xem ai nhẫn nại lâu hơn ai.
Rốt cuộc vẫn là Hồ Nguyên Ly phá vỡ sự gượng gạo này, hắn nói nửa đùa nửa thật: “Huynh đây là đang làm khó người ta rồi còn gì?”
Cao Yển chẳng nói chẳng rằng, Hồ Nguyên Ly trở về giọng điệu bình thường: “Hôm qua huynh đưa thái tử phi về chắc là nhận ra được khá nhiều vấn đề nhỉ? Ở trong cung một ngày một đêm, huynh cho rằng mọi chuyện đều giải quyết xong rồi sao? Ta thấy giờ huynh nên mau mau về phủ thay quần áo rồi chờ lệnh triệu vào cung đi.”
Hóa ra đã hết một ngày một đêm, ta chỉ biết mình nằm mơ, không ngờ lại lâu đến thế.
Trong phòng không có động tĩnh gì, Hồ Nguyên Ly nói tiếp: “Mạng sống nha hoàn của huynh tuy được ta cứu về nhưng trong cung vẫn đang theo dõi sít sao đấy, dù gì cô ta cũng là người chứng kiến mọi việc từ đấu đến cuối, nếu tỉnh lại thì chắc chắn sẽ bị tra hỏi đầu tiên.
Nên là tạm thời huynh về trước đi, cũng phải cho người ta thời gian hít thở đã chứ.”
Lời nói không rõ ý làm ta nghe mà bụng dạ bồn chồn.
Sau một lúc lâu cũng có tiếng vang lên, là tiếng bước chân rời đi, Cao Yển chỉ nhẹ nhàng để lại một chữ “Được”.
Mãi cho đến khi phòng khôi phục lại yên tĩnh ta mới mở mắt ra.
Vừa liếc cái đã thấy Hồ Nguyên Ly ngồi ở cuối giường nhìn ta chằm chằm, linh hồn bé mọn của ta tí thì bị dọa bay biến.
Hắn không đi.
Ta nhanh chóng trưng ra nét mặt kinh ngạc: “Vương… vương gia, sao ngài ở đây? Đây… đây là chỗ nào thế? Sao tôi lại ở trong này?”
Không biết có phải chiêu “hỏi ba câu liên tiếp” đã đánh lừa Hồ Nguyên Ly thành công, hắn tỏ vẻ không biết gì và tốt bụng giải thích: “Đây là phủ đệ của ta, ngươi bị thương hôn mê bất tỉnh nên ta đưa ngươi về.
Phòng ta đấy.”
“Ồ, ra là thế…” Ta bỗng bừng tỉnh.
Chỉ cần ta không thấy xấu hổ thì người khác sẽ là kẻ xấu hổ, đã diễn thì phải diễn cho trót.
Có điều phong cách trang hoàng như hoa phú quý này mà là phòng của hắn được á? Quả là phòng y tướng người.
Như nghe thấy tiếng lòng của ta, đột nhiên Hồ Nguyên Ly hỏi: “Sao, có phải phòng của ta tốt hơn nhiều so với chỗ của lão Ngũ không?”
Tục, tục khủng khiếp.
Cả phòng từ trên xuống dưới trông cứ như nhà giàu mới nổi ăn chơi trác táng.
Chỉ là ta đương nhiên không dám thốt ra những lời đó, làm bộ thuận miệng đổi đề tài: “Đúng rồi vương gia, đầu óc tôi choáng váng nên quên hỏi, thái tử phi vẫn ổn chứ?”
Đôi mắt chứa ý cười của Hồ Nguyên Ly chợt lóe, bỗng chốc ý cười tiêu tan.
Lòng ta co vào, lẽ nào thái tử phi xảy ra chuyện? Nhưng vừa rồi hắn đã nói Tương Nhã Đồng được Cao Yển đưa về còn gì?
Thấy vẻ căng thẳng của ta, gương mặt Hồ Nguyên Ly nhu hòa lại, nói: “Thái tử phi và thai nhi đều không sao cả.”
“Vậy là tốt rồi.” Ta khẽ thở hắt ra, “May là tai ương không đổ xuống thái tử phi.”
Nếu nàng ta có sứt mẻ ở đâu, không chừng lại liên lụy tới biết bao nhiêu người.
Ấy mà chẳng hiểu Hồ Nguyên Ly uống lộn thuốc hay sao, hắn cứ nhìn đăm đăm làm ta hoảng hồn, hắn hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Cái gì cơ?” Ta vô thức hỏi lại.
Hồ Nguyên Ly tiến gần đặt mông ngồi xuống bên giường, mấy đầu ngón tay gõ gõ vào cánh tay quấn băng tầng tầng kín mít của ta: “Vết thương khắp người ngươi nên tính thế nào đây?”
“Nô tỳ nhặt được mạng về đã thấy mỹ mãn lắm rồi, vài vết thương cỏn con không là gì cả.” Ta cố gắng để nụ cười của mình coi sao thật tự nhiên.
“Vết thương cỏn con?” Hồ Nguyên Ly ngạc nhiên nhìn ta, lúc lâu sau mới nói, “Ngươi đúng là nô tài trung thành tận tâm nhỉ, quanh năm suốt tháng ngày nào người cũng tô đầy màu.”
Ta trợn trừng mắt, đang khen ta đấy phỏng?
“Mới đầu ta nghĩ ngươi thích xen vào chuyện của người khác.
Giờ mới hiểu ra, ngươi không chỉ quan tâm… chuyện của một người, mà chỉ cần đó là chủ tử thì ngươi sẽ đặc biệt để bụng.”
Hắn nói gì mà ta chẳng hiểu là đang khen hay đang chê.
Có điều trông tâm trạng hắn có vẻ tốt lắm, ta bèn cất giọng hỏi thử: “Vương gia không giận nô tỳ sao?”
Trước đó chẳng phải còn phớt lờ ta à?
Lời vừa dứt, rõ ràng có tia sáng chớp nhoáng vụt qua mắt hắn, rất lâu sau hắn mới kiên định nhìn ta: “Không giận, sau này cũng sẽ không.”
Chiếu theo tính khí thất thường của hắn, có ma mới thèm tin.
Chỉ là nhìn vẻ mặt đó, dưới cái nhìn tha thiết của hắn, ta liếm liếm môi đáp: “À thì… vương gia, giờ có cơm ăn chưa? Tôi… nô tỳ đã hai ngày chưa ăn gì rồi.”
Hồ Nguyên Ly cứng đờ, như không thể chịu đựng nổi việc một câu nói nghiêm túc đến thế mà chỉ đổi lấy được một câu trả lời như vậy, nhưng hắn vừa nói sẽ không tức giận nữa, đâu có thể câu trước vả câu sau tự tát vào mặt mình luôn được.
Cuối cùng hắn xanh mặt đứng dậy đi ra ngoài kêu hạ nhân nấu cơm.
Ta nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, không khí vừa rồi quá là bất bình thường, ta chỉ có thể giả ngu né tránh, với cả cơn đau vẫn chưa đi hết, ta nhịn tới nỗi mồ hôi đổ ướt cả người.
Lúc bị ngã lưng ta tiếp đất trước nên cánh tay chỉ trầy da, vẫn tự cầm bát đũa được.
Vừa ăn được mấy miếng, Hồ Nguyên Ly ngồi trầm ngâm một bên chợt bảo: “Người trong cung có đến, lát nữa cơm nước xong sẽ có người vào hỏi chuyện ngươi.”
Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao nghe trộm hắn và Cao Yển nói chuyện, nếu Tương Nhã Đồng bình an thì Đông cung cũng có thời gian đến tra rõ kẻ hãm hại nàng ta.
Dịch bệnh vừa được đẩy lùi, chỉ sợ lại sắp có sóng gió nổi lên tiếp.
Ta lấy tay áo lau miệng: “Hay là hỏi luôn đi, không thể để người trong cung chờ được.”
“Không sao, ngươi ăn của ngươi đi, cứ để bọn họ chờ.” Hồ Nguyên Ly ngồi không nhúc nhích, thản nhiên nói.
Nhất thời miếng cơm vào miệng ta lại nuốt chẳng trôi.
(còn tiếp).