Đôi mắt Cao Yển u ám, nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy người quen đã sớm lấn át chút lý trí còn sót lại của ta, bàn tay lành lặn vô thức túm lấy vạt áo y, cơ hồ buột miệng thốt ra: “Ngũ gia, ngài có gặp Hồ Nguyên Ly không?”
Phút chốc, ta cảm giác tay đang nắm cánh tay mình của Cao Yển rõ ràng tăng thêm lực, nhưng ta hoàn toàn không còn tâm trạng để ý, chỉ một lòng muốn giải quyết dứt điểm vấn đề khiến mình đang vô cùng rối bời hiện tại.
Vì quá gấp gáp, tay bị thương của ta không kìm được mà kéo y lại, hỏi: “Hôm qua Hồ Nguyên Ly tới đây, sáng nay ngài ấy bị dẫn ra ngoài, đến tận giờ vẫn chưa thấy về.
Ngũ gia, ngài có nghe tin tức gì của ngài ấy không?”
Cao Yển im lặng thật lâu, nhịp thở dồn dập của ta rốt cuộc cũng bình tĩnh đôi chút, cũng vì vậy mà ta đã nghĩ ra được chỗ nào không ổn: “Ngũ gia, sao ngài lại tới đây?”
Hồ Nguyên Ly là vì cứu ta mới bị bức hiếp mang theo binh phù đến nơi này, vậy còn Cao Yển?
Ta nhìn phía sau lưng y, không một bóng người, tâm trạng hoảng hốt, ta hỏi trong vô thức: “Ngũ gia, chúng ta mau đi đi, ngài đừng tin mấy lời dọa dẫm của Lương Tú, nô tỳ đã không sao cả rồi, chúng ta nhanh đi tìm Hồ Nguyên Ly đi.”
Dứt lời, ta kéo Cao Yển toan chạy ra ngoài.
Nhưng y hệt như tảng đá sừng sững, ta dùng hết toàn lực kéo mà y chẳng mảy mảy nhúc nhích.
“Đệ ấy chết rồi.”
Không đợi ta hỏi y tại sao lại không đi, Cao Yển đã lên tiếng trước.
Ba từ không có tí cảm xúc như một thùng nước đá xối thẳng xuống người, khiến từ đầu đến chân ta phút chốc lạnh cóng.
Ta nhìn vào cặp mắt Cao Yển, đôi con ngươi y phẳng lặng không vui không buồn, như chỉ đang trần thuật lại một chuyện nhỏ xíu hết sức bình thường.
“Tôi không tin, tại sao các người đều nói như vậy?” Ta gắng gượng nhếch khóe môi mỉm cười, “Người suốt ngày gây tai vạ như hắn, sao có thể dễ dàng chết thế được?”
Thấy Cao Yển mãi không trả lời, ta bèn buông tay y ra: “Nếu Ngũ gia không muốn đi, một mình tôi sẽ tự đi tìm Hồ Nguyên Ly, trừ phi tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn sống chết chẳng rõ đâu.”
Người còn chưa bước được mấy bước thì lại bị Cao Yển kéo giật về.
Lúc này đây, bất luận là ta vùng vẫy kiểu gì cũng chả tài nào thoát khỏi sự khống chế của y.
Vốn đầu óc có hơi mê man, cộng thêm tức giận, suýt nữa ta đã không nén nổi mà hét thật to.
Tuy nhiên, ta chợt nhận ra sự bình tĩnh quá mức lạ thường của Cao Yển, giữa cơn hỗn độn, chừng như có một dòng xẹt ngang qua tâm trí trong giây lát, phải mất rất lâu cổ họng ta mới phát ra được tiếng: “ Ngũ gia tới không phải gặp tôi, đúng chứ?”
Cao Yển im lặng, tầm mắt chuyển tới chỗ hậu viện đằng sau lưng ta, lạnh lùng nói về hướng đó: “Hoàng huynh bảo ta đến đón ngươi, sao lại để xảy ra chuyện thế này? Tình hình hiện giờ, ngươi cũng quá bất cẩn rồi đấy nhỉ?”
Vừa quay đầu ta đã nhìn thấy Lương Tú thong dong bước lại.
Theo bản năng ta chuẩn bị tháo chạy, nhưng vì bàn tay Cao Yển như gông cùm xiềng xích, chân ta như thể bị người khác ghìm chặt xuống đất không cách nào đi nổi.
Mắt thấy Lương Tú càng lúc càng gần, ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh cuối cùng: “Buông tôi ra.”
Cao Yển chẳng thèm nhìn ta, như là với y, ta đang ra sức đấu tranh vùng vẫy đây không hề tồn tại.
Não nóng lên hừng hực, ta dứt khoát kéo cánh tay đang ghì lấy mình kia cắn một phát thật mạnh.
Thế nhưng, dù khoang miệng lúc này đã ngập tràn vị tanh ngai ngái của máu, thì thậm chí đến hàng lông mày của Cao Yển cũng chả buồn động đậy, vẫn yên lặng nhìn Lương Tú đi tới.
Bấy giờ, nàng ta mới chậm chạp cất tiếng: “Thực sự đa tạ Tần vương giúp tôi bắt người, ban nãy tôi nhất thời sơ ý, để cho cô ấy thừa cơ bỏ trốn.”
Nghe thấy giọng Lương Tú đã gần sát bên cạnh, tia hy vọng còn lại trong lòng ta hoàn toàn lụi tắt, khí lực cạn kiệt, miệng từ từ buông lỏng ra.
Nhìn qua khóe mắt, quả nhiên thấy cổ tay Cao Yển đã bị ta cắn đến nỗi chảy máu.
Ấy rồi, y lôi xềnh xệch ta ra giữa y và Lương Tú, vừa khéo vẻ mặt đắc ý vì trò đùa quái đản thành công mỹ mãn của nàng ta đập ngay vào mắt.
“Chỗ của ngươi trong ngoài ít nhất phải có mấy chục tên được tuyển chọn kỹ càng, cho dù là người biết võ muốn trốn thoát có khi cũng phải mất nửa cái mạng, vậy mà hiện tại chỉ một nha hoàn bình thường thôi cũng không trông chừng nổi, có phải cần ta nói với hoàng huynh phái thêm vài người nữa không?” Giọng Cao Yển vang lên sau lưng ta.
Lương Tú giả bộ hổ thẹn: “Vương gia nói chí lý, tôi sẽ rút thời gian tra hỏi mấy tên này đến nơi đến chốn, không biết là làm ăn kiểu gì nữa.”
Hóa ra là thế, cơ bản ta không thể trốn thoát, nàng ta như đang chơi trò mèo vờn chuột, đùa giỡn với một người đã mất hết lý trí là ta.
Nghĩ thông suốt điều đó, khí huyết trong lồng ngực ta cuồn cuộn dâng trào, bỗng nghe Cao Yển tiếp lời: “Ta cũng nghe hoàng huynh bảo ngươi đặc biệt hợp ý nha hoàn này chẳng có nguyên do, vậy thì hãy nên ngẫm nghĩ lại lời hoàng huynh đã nói.
Nếu là người mà ngươi muốn, ngươi cần để tâm hơn một chút, lần sau khả năng sẽ không có ai giúp ngươi bắt về nữa đâu.”
Dứt lời, Cao Yển đẩy ta lên trước, Lương Tú cười phụ họa, vươn tay muốn kéo ta.
Ta nghiêng người né sang bên, tức giận cùng cực định mở miệng: “Ngài…”
Tuy nhiên, mới nói được một chữ, vùng sau gáy đột nhiên truyền đến cơn tê tái, ngay sau đó mắt tối sầm đi, cả người ngã ngửa ra sau.
Lại là Cao Yển, sau lưng ta chỉ có mỗi mình y.
Khoảnh khắc trước khi lâm vào hôn mê ta phát hiện, cánh tay đỡ lấy eo mình kia cứng ngắc hệt như một thanh sắt cong.
Lần nữa chìm trong giấc mê man, bên tai tựa hồ có tiếng người rì rầm nói chuyện, nhưng ta không tài nào nghe rõ, ngủ mà cứ hoài bất an trằn trọc.
Ta cảm tưởng mình đang lơ lửng trên không trung vô định, toàn thân mất đi trọng lượng và chẳng thể hạ xuống.
Trái ngược, không hiểu vì cớ gì, áp lực dằn nén trong lòng dường như đã vơi dần đi nhiều.
Cuối cùng người cũng đáp được xuống đất, trước mắt bỗng hiện ra hoàng cung quen thuộc.
Đi vài bước không mục đích, chợt nghe có tiếng cãi vã ồn ào từ đằng trước dội lại, tức thì ba giọng nói non nớt lọt vào tai.
Ba người kia trông như chỉ là mấy cậu nhóc thiếu niên độ khoảng mười tuổi đầu, vóc người còn chẳng cao bằng ta.
Trong đó có thiếu niên áo trắng cao nhất đứng giữa hai người còn lại, lúc này đang nói với thiếu niên mặc áo đỏ: “Bình thường đệ cứ hay tô vẽ linh tinh vào vở học của lão Ngũ, còn lén lút giấu vở viết bút mực của đệ ấy đi, bắt nạt đệ ấy đủ đường, mỗi lần ta đều phải giảng hòa giúp đệ, nhưng tại sao chẳng thấy đệ ăn năn hối cải tí gì thế hả? Giờ còn thái quá hơn, tự mình với người khác cá cược trộm sớ trong điện của phụ hoàng, xong rồi lại đổ hết tội lên đầu lão Ngũ?”
Thiếu niên áo màu xanh tím thấp bé nhất đứng bên cạnh mặt mũi trắng xanh, không kêu một tiếng, đối lập với gương mặt đầy bất mãn của thiếu niên áo đỏ: “Lúc sau đệ đã thừa nhận là mình làm rồi còn gì?”
Bấy giờ ta mới sực nhận ra ba người trước mắt, đột nhiên phản ứng lại, đó chẳng phải phiên bản thu nhỏ của ba người Cao Giới, Hồ Nguyên Ly, Cao Yển thì còn ai vào đây nữa!
Nói ra thì chiều cao của bọn họ cũng sàn sàn nhau, nhưng sao hồi xưa đứng chung nhìn cứ như vạch sóng wifi thế nhỉ?
Ta nghĩ ngợi vẩn vơ, ba người kia vẫn chưa có dấu hiệu đình chiến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Giới phiên bản nhí bạnh ra, giống y đúc Cao Thừa An lúc lớn, hắn nghiêm nghị nói: “Đệ không giấu nổi nữa mới không thể không thừa nhận thôi, lúc trước còn khiến phụ hoàng đến điện của Lệ tần nương nương quậy một trận, hại lão Ngũ bị Lệ tần phạt quỳ mấy canh giờ.”
“Huynh nói vậy thì phải cảm ơn đệ đấy, nếu đệ không ra tay, hoàng thượng cũng sẽ không vì áy náy mà ban thưởng cho Lệ tần mẫu phi của hắn một phòng toàn quà là quà.” Nét chột dạ in rõ mồn một trong đôi mắt Hồ Nguyên Ly, nhưng cái miệng hẵng cố cãi cứng.
Ta nghe mà có hơi ngứa răng, nhưng chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy thiếu niên Hồ Nguyên Ly kia, hốc mắt của ta tự dưng nóng lên.
“Đệ… đệ chỉ biết phá phách thôi, lần này ta tuyệt đối sẽ không dung túng cho đệ nữa, đệ lập tức đi xin lỗi lão Ngũ cho ta.” Cao Giới như ông cụ non, dù là tức tối, ngữ khí vẫn ôn hòa chưa từng thay đổi.
“Sao đệ phải xin lỗi, người ta có nhắc câu nào đâu, sao huynh cứ phải ra mặt nói hoài thế?” Tính tình ngang như cua của Hồ Nguyên Ly đúng là đã có từ khi còn bé tí.
Rốt cuộc giọng của Cao Giới đã hơi run run, dường như rất muốn nổi cáu nhưng vẫn cố kiềm chế: “Đệ ấy là đệ đệ của ta, ta làm huynh trưởng tất nhiên phải ra mặt cho đệ ấy.”
Hồ Nguyên Ly phiên bản nhí nhăn nhó khịt mũi, nhấc chân bước vòng qua Cao Giới, hơi nghiêng đầu nhìn Cao Yển cúi gằm từ nãy đến giờ, nói: “Tự huynh nói đi chứ, tên người câm kia, lần này ta đã giúp huynh đúng chứ? Nghe nói trong điện của mẫu phi huynh nghèo tới mức mùa đông không có lửa than mà dùng.
Không nhờ tiểu gia ta, mẫu tử các người còn lâu mới có được cuộc sống khấm khá hơn, huynh nói xem có phải huynh nên cảm ơn…”
Lời chưa nói hết, thình lình Cao Yển phiên bản nhí câm lặng nãy giờ bất ngờ vung nắm tay đấm mạnh vào mặt Hồ Nguyên Ly thích chơi xỏ lá.
Hồ Nguyên Ly không đề phòng, bị đấm lảo đảo tưởng ngã, hắn khó tin nhìn Cao Yển đang thở hổn hển, ngay sau đó cũng hùng hổ đánh trả.
“Được lắm, huynh dám đánh lén ta à, chúng ta đánh một trận, xem ai giỏi hơn ai!”
Ngoài miệng Hồ Nguyên Ly kêu gào, mà ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Cao Giới đứng bên ngây như phỗng nhìn tình hình thay đổi liên tục, cả buổi trời mới phản ứng được, vội vã chạy lên can ngăn.
Nhưng hai người kia đánh nhau đến đỏ mắt, không một ai dừng tay nghe hắn nói.
Trong cuộc chiến của hai đứa trẻ, mặt Cao Giới cũng bị trúng mấy quyền.
Cuối cùng Cao Giới không giữ nổi hình tượng điềm đạm chững chạc nữa, hắn nhào đầu tới.
Vậy là, cuộc đối đầu song phương đã biến thành hỗn chiến ba bên.
Ta vô thức muốn đi tới giơ tay ra kéo, nhưng lại thấy bàn tay mình xuyên thẳng qua người họ rồi chạm vào khoảng hư không.
Lúc này thần trí của ta mới trở về, thảo nào bọn họ không hề chú ý tới ta đứng ở một bên, hóa ra đây là giấc mơ của ta, có điều…
Sao ba người đang đánh nhau hăng say trước mặt này trông lại chân thật đến thế?
Không biết họ đã đánh được bao lâu, ta xem đến độ bắt đầu thấy hơi mệt mỏi, cộng với việc nơi này khá hẻo lánh nên cũng không có ai đến can ngăn.
Kết quả cuối cùng, mặt mũi ai nấy đều bị thương chảy máu, chắc là đã cạn kiệt sức lực, cả ba ngồi bệt xuống tạo thành vòng tròn, bực tức thở hồng hộc, mắt trợn ngược hằm hằm nhìn nhau.
Cứ trừng mắt thế mãi một lúc, Hồ Nguyên Ly là người đầu tiên không kìm được nữa mà ngoác mồm cười ha hả, Cao Giới và Cao Yển bật cười theo.
Ngay cả ta - người chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối - cũng bất giác nhoẻn miệng.
Có thể vì cười dữ quá, trước mắt bỗng hiện ra khoảng mờ ảo như sương mù.
Vậy nhưng, dáng vẻ mặt mày bầm dập ấy của ba người bọn họ đã in một dấu ấn cực kỳ sâu đậm trong đầu ta.
Khi ta còn đang muốn xem tiếp, cơ thể đột nhiên rơi xuống, cả người như lọt vào hố sâu hoăm hoắm.
Giật mình choàng tỉnh, đập ngay vào mặt lại là gian phòng mờ tối kia.
Sau đó một thời gian dài ta còn suy nghĩ, mình mơ thấy giấc mộng này, rốt cuộc nó thực sự đã từng xảy ra ở quá khứ, hay là do trí tưởng tượng của bản thân tạo ra?
Dù sao chuyện trong mộng đều là bọn họ kể cho ta nghe.
Ví như Hồ Nguyên Ly kể, mỗi khi hắn chọc tổ chim trộm sớ, hoặc khi bắt nạt Cao Yển, luôn luôn có Cao Giới đứng ra khuyên can.
Ví như Cao Yển kể, Cao Giới từng thẳng thắn nói với người khác, y là đệ đệ của hắn, không kèm theo danh hiệu, cũng không kèm theo thứ tự của hoàng tử, chỉ duy nhất hai chữ “đệ đệ”.
Nằm trên giường lúc lâu, đầu óc mới khôi phục được ít minh mẫn, phát hiện trên eo có gì đó kỳ lạ, ta chưa đưa tay sờ thử thì đã thấy Lương Tú ngồi ở bên giường.
Nàng ta nhìn ta, mặt trông thất thần.
Thấy ta mở mắt, khuôn mặt kia vẫn chưa kịp giấu đi nét ngẩn ngơ.
Ta lặng lẽ đỡ thắt lưng ngồi dậy, sau đó từ từ ngồi thẳng nhìn lại nàng ta.
Cơ hồ là trong nháy mắt, nụ cười hoàn mỹ quen thuộc đã về bên môi Lương Tú: “Sao cô ngủ lâu thế hả? Ta phải tìm cách từ chối lời mời của vương gia để ở đây trông coi cho cô đấy.”
Ta ngoảnh mắt làm ngơ, cúi đầu coi bàn tay phải được băng bó đàng hoàng, ngay lập tức Vương Tú cất giọng “chan hòa từ ái”: “Lúc cô mê man ta đã giúp cô băng bó tay bị thương, cô nói xem cô nên cảm tạ ta bằng cách nào đây nhỉ?”
“Cô muốn tôi cảm tạ thế nào?” Ta nói hết sức điềm tĩnh.
Chính vì thế mà mặt Lương Tú rõ ràng hiện lên nỗi thất vọng: “Không đúng, những lúc như vậy cô hẳn phải kéo áo ta, nói nhất định phải giết ta, không thể cho ta chết tử tế mới bình thường chứ!”
Mặt ta lạnh tanh nhìn Lương Tú trước mặt hệt một cô ả đam mê diễn kịch, con ngươi chuyển động, nói: “Kịch bản của cô đào đâu ra mà lắm thế?”
Lương Tú chân thành lắm: “Thực ra bình thường ta rất ít nói, mấy ngày nay gặp cô, gần như ta đã nói hết lời của nửa đời sau luôn rồi.”
Ta cong môi, cố ý chọc giận nàng ta: “Ý cô là nửa đời sau cô chuẩn bị làm người câm chắc?”
Lương Tú im lặng mỉm cười, một lúc sau nói thêm: “Ta đã nói luôn cảm thấy rất thân thiết với cô, tính cách của cô đúng là làm ta rất có hứng thú.”
Ta lười phải lá mặt lá trái với nàng ta, dứt khoát mở miệng: “Binh phù đã nằm trong tay cô, tại sao đến giờ vẫn chưa giết tôi, giữ tôi lại có ích lợi gì?”
Lương Tú sững người, ánh mắt biến hóa liên tục, nửa buổi trời mới đáp cực kỳ nghiêm túc: “Cô yên tâm, ta sẽ không giết cô đâu, trước đó vương gia đã muốn lấy mạng cô, nhưng ta đã ngăn cản.”
“Vậy thuốc độc mấy hôm trước cô đút cho tôi là như nào?” Ta chẳng buồn khách sáo.
Lương Tú đảo mắt vài vòng, không trả lời ta mà hỏi ngược: “Cô không hỏi sao ta không giết cô à?”
Ta không nói tiếp, nàng ta cũng chả bận tâm mà tự cười tự nói: “Bởi vì chúng ta là người cùng một nơi, vì niệm tình ấy nên ta sẽ giữ lại mạng cho cô.”
“Cô cũng là người Dự Châu?” Ta vô thức hỏi lại.
Lương Tú cười vô cùng rạng rỡ, không lên tiếng phủ nhận.
Ta không khỏi cảm thấy có chút châm chọc, Dự Châu quả đúng là “đất vàng phong thủy”, có thể nuôi dưỡng nên bất cứ loại người nào.
Lương Tú cũng không muốn tiếp tục đề tài đó nữa, sắc mặt thoắt cái thay đổi, bấy giờ trông y như một cô bạn thân thiết đang buôn chuyện cùng bạn mình: “Nhờ phúc của cô, dạo này ta được coi bao nhiêu là trò hay.
Mà ta thắc mắc thật đấy, cô bảo giữa tiểu Yến vương và Tần vương, rốt cuộc cô thích ai hả?”
Căn phòng vô cùng yên ắng, cả buổi không nghe ai nói năng gì.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của ta, Lương Tú mới cất vào bộ điệu vờ như gần gũi lắm, giọng chả chút thiện chí: “Nếu là ta, chắc chắn ta sẽ thích tiểu Yến vương, dù sao hắn cũng sẽ vì người trong lòng mà vứt bỏ tính mạng.”
Tức thì ngón tay ta siết chặt, thầm hít sâu vài hơi mới có thể miễn cưỡng kìm nén được cảm giác khó chịu cùng cực ứ đầy trong ngực, tiếp tục duy trì vẻ trấn định trên mặt.
Tầm nhìn Lương Tú như lơ đãng lướt qua bàn tay cuộn thành nắm đấm của ta, rồi lại nói thêm: “Kỳ thực con người Tần vương cũng không tồi, trông hắn không giống loại người bạc tình bạc nghĩa.
Cô nói xem, nếu cô ngoan ngoãn làm một thị thiếp bên cạnh hắn, dù Ngô Vân Thiều có vào cửa, Cao Yển ắt cũng sẽ không phụ cô.
Vậy mà cô chỉ một lòng một dạ muốn chạy ra ngoài.”
“Làm thị thiếp? Giống cô đó sao? Mỗi ngày vì bản thân mà bò lên trên, vắt kiệt tâm sức giết hại người khác?” Ta hơi lại chẳng nể nang.
“Như thế có gì mà xấu chứ?” Nàng ta coi đó như một lẽ dĩ nhiên, “Nước chảy chỗ thấp, người đi chỗ cao thôi.”
Ta cụp mắt: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Lương Tú nhìn ta chằm chằm hồi lâu mới nhếch môi nở nụ cười quen thuộc, nói câu ý vị mơ hồ: “Tiểu Mi, thực ra ta rất ngưỡng mộ cô.”
Ta nhíu mày, người này đã đi từ nô tài lên vị đến vị trí trắc phi, giờ còn bày đặt ngưỡng mộ ta? Đúng là điển hình của kiểu đã được lại còn thích khoe mẽ.
“Nhất định là có người bảo vệ cô rất kỹ, nên tính tình cô mới được đơn thuần như vậy,” Lương Tú mở miệng, giọng nói có phần xa xăm.
Ta nhìn nàng ta, nói không chút do dự: “Không, những năm tôi ở Tần vương phủ, đã từng chỉ là nha hoàn hạ đẳng của phòng giặt, cho tới tận giờ không có một ai bảo vệ tôi.
Sở dĩ tôi và cô đạo bất đồng, là vì tôi khác cô hoàn toàn, tôi sẽ không bất chấp leo lên trên bằng mọi thủ đoạn.”
Ta vừa nói xong, Lương Tú như nghe chuyện gì đó hài hước ghê gớm, gương mặt đong đầy ý cười.
Cuối cùng nàng ta chỉ lắc đầu cười, tựa hồ rất bất đắc dĩ: “Thật muốn tráo đổi cuộc đời của ta và cô, vậy thì ta sẽ được nhìn xem đến cuối cô có lựa chọn con đường giống ta hay không.”
Thế là ý gì?
Ta hơi híp mắt, nghe nàng ta nói, ngày tháng ở Ngô phủ khi xưa của nàng ta hình như không được tốt lắm.
Lương Tú cũng không có ý định giải thích.
Bấy giờ, nàng ta mới tiết lộ mục đích thực sự của mình tại chỗ này: “Ngày mốt là lễ đại hôn của Tần vương, đến khi đó vương gia sẽ đưa Tề vương phi qua, ta chỉ là một trắc phi, không cần lộ mặt.
Tính ra thì lâu rồi ta chưa gặp Thục phi nương nương, cũng là lúc nên đi bái phỏng rồi, cô có muốn… tiến cung với ta không?”
Thục phi? Chả phải là mẫu phi của Cao Hoằng Lãng ư?
Nếu Lương Tú nói vậy, lựa chọn tiến cung vào đúng ngày Cao Yển thành công, sợ rằng không chỉ đơn giản là thăm hỏi bình thường.
Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị hôm đó…
Tại sao muốn đưa ta theo? Nếu suy đoán của ta là thật, Lương Tú sao có thể để ta tự do chọn? Kết quả cuối cùng đều như nhau cả thôi.
Đối diện nét mặt chờ mong của Lương Tú, ta dằn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, hỏi: “Chuyện này mà hắn ta cũng cho một mình cô tham gia được sao?”
Lương Tú có vẻ rất hài lòng với câu hỏi của ta, nàng ta cất tiếng, ngữ khí có phần kiêu ngạo: “Hắn đi được đến ngày hôm nay đều là nhờ ta, tất nhiên ta muốn tận mắt nhìn toàn bộ kế hoạch của mình… thành công viên mãn.”
Đầu ta nhanh chóng xoay chuyển tính toán, rồi ta ra vẻ cảnh giác hỏi lại: “Vậy cô dẫn tôi đi, không sợ tôi phá hỏng mưu đồ các người dày công thiết kế bấy lâu à?”
Nàng ta cười hết sức thản nhiên: “Người ẩn chứa nhiều mối ngờ như cô, không dẫn theo mới là chuyện xấu đấy.
Hơn nữa, đây là cơ hội rất hiếm có, chẳng lẽ cô không muốn tận mắt chứng kiến…”
Chưa nói xong, nàng ta đã chậm rãi tới gần, ghé vào bên tai ta thốt ra bốn chữ - “Hoàng quyền thay đổi”.
Quả nhiên, bọn họ muốn làm phản!
Vậy rốt cuộc vì cớ gì lại nói với ta? Là thấy ta không đủ để tạo thành uy hiếp, hay là Lương Tú rảnh rỗi quá thể nên muốn tìm bằng được người chia vui?
Nhìn Lương Tú cứ toét miệng cười với mình, cuối cùng ta cũng biết lý do ta luôn không bao giờ có cảm giác phản cảm trước nụ cười của nàng ta.
Bởi lẽ trên khuôn mặt tươi tắn hay cười ấy, duy chỉ có đôi mắt là có vẻ thâm trầm bí ẩn, khiến nụ cười bị mất đi đôi chút xán lạn, như là một hình nộm đang cười với ta bất kể mọi lúc.
Sống hai cuộc đời, ta đã gặp vô số người.
Cứ lấy vài người nổi bật ở thế giới này ra làm ví dụ - ôn hòa nhẫn nhịn như Cao Giới, bướng bỉnh đường hoàng như Hồ Nguyên Ly, u ám kiệm lời như Cao Yển, khôn khéo chói sáng như Cao Hoằng Lãng…
Những người họ có thể xem như đại diện hàng đầu.
Nhưng hôm nay ta lại thấy, Lương Tú tướng mạo tầm thường còn khó đoán hơn tất thảy.
Lương Tú đứng dậy, có vẻ phải đi, ta bèn hỏi ra câu hỏi từ đáy lòng: “Rốt cuộc tại sao cô lại chú ý tới tôi?”
Lẽ ra ta không nên tỏ ra quá khác người trước mặt người khác, đây đã không còn là ảo giác, nàng ta thực sự đối xử với ta rất khác biệt.
Trước khi bước khỏi cửa, Lương Tú dửng dưng nhún vai: “Lúc trước ta đã nói mấy lần là ta thấy thân thiết với cô, cô đâu có tin, vậy thôi ta đành không nói nữa.
Dù sao đến… cuối cùng cô cũng biết thôi.
Hai ngày này cô tạm nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi, đừng để tới ngày mốt không có sức coi kịch đấy.”
Tiếng khóa phòng vang lên, trong phòng còn mỗi mình ta.
Sợ có người theo dõi, ta lại ngả đầu nằm xuống, trái tim không khống chế được mà đập “bình bịch” dữ dội.
Hai ngày sau, Lương Tú thực sự không hề xuất hiện.
Ta bị nhốt đến giữa trưa ngày Cao Yển đại hôn, vừa ăn xong bữa trưa đã bị vài người vào áp tải ra ngoài, đưa tới một chiếc xe ngựa.
Xốc màn lên, bên trong là Lương Tú đang ngồi, vẻ mặt tốt lành và nụ cười thường trực.
Xe ngựa đi quãng đường khá lâu mới vào đến hoàng thành.
Vì trong xe yên tĩnh quá mức, thậm chí ta còn nghe được cả tiếng nói chuyện khe khẽ ngoài xe.
Nội dung bàn tán chủ yếu xoay quanh cảnh tượng đón dâu ban ngày, nghe nói hôn sự này, thanh thế lớn phải nói trước nay chưa từng có.
Mười dặm hồng trang, trống nhạc linh đình, đội ngũ diễu hành mấy vòng quanh hoàng thành mới trở về vương phủ.
(còn tiếp).