Sau một ngày làm việc mệt mỏi điều hạnh phúc nhất là được trở về nhà, về bên người mà ta yêu thương, trút bỏ hết những lo toan, suy nghĩ để được thư giãn. Nó giờ đã là một cô gái trưởng thành, có công việc riêng và tự lập về tài chính.
Đứng trước căn biệt thự vốn đã quen thuộc, đã 3 năm rồi, mọi thứ vẫn y nguyên, vẫn luôn rộng cửa chào đón nó. Cô Phương vui mừng ra mở cửa khi nhìn thấy nó qua camera.
- Cháu đã về rồi đây! - Nó đã không còn là cô tiểu thư nhí nhố như ngày nào, thay vào đó là bóng dáng của một người con gái chững chạc.
- Để tôi đi gọi cậu chủ - cô Phương không khỏi ngạc nhiên và vui mừng, toan chạy lên báo cho hắn nhưng bị nó cản lại.
- Cháu muốn tạo bất ngờ cho anh ấy!
Nói xong nó nháy mắt rồi đi về phòng của mình, đã về nhà rồi thì phải thoải mái. Sự sắp xếp trong phòng vẫn y nguyên, tất cả vẫn thường xuyên được lau dọn sạch sẽ theo căn dặn của hắn. Nó mở tủ, chọn lấy chiếc maxi ngắn rồi bước vào phòng tắm.
.
Đã 3 năm giờ hắn cũng đã là người nắm mọi quyền hành trong công ty. Từ sau khi ông nội mất, ông để lại cho hắn nửa gia sản và cũng đã dạy cho hắn biết trách nhiệm của bản thân. Từ năm lên 10 tuổi hắn đã học làm quen với thị trường kinh doanh. Đến năm tròn 18 tuổi thì hắn đã chính thức bước chân vào công ty, trở thành người thừa kế chính thức của tập đoàn. Công việc của hắn theo đó dần tăng lên rất nhiều, tuy nhiên là người nhạy bén và thấu đáo nên mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa. Có thêm hắn thì Trần Thị đúng là như hổ thêm cánh.
Đã 9 giờ tối nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính. Lại một cơn đau đầu nữa ập đến khiến hắn phải tạm dừng công việc. Cậu ngửa đầu ra sau, hai tay di di hai bên thái dương. Ba hắn đã giao phó hết công việc lại cho hắn, chỉ đứng sau lưng hậu thuẫn, cố vấn và chỉ dạy cho đến khi hắn có thể tự mình đảm đương mọi việc.
Có tiếng gõ cửa, không đợi hắn lên tiếng nó mở cửa bước vào, trên tay cầm ly sữa nóng. Căn phòng vẫn lạnh lẽo và ảm đạm như vậy, cả căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ laptop của hắn. Nó bật đèn màu được treo trên tường, ánh vàng giúp căn phòng ấm áp hơn, tất cả đồ vật trong căn phòng hiện rõ. Hắn đang ngồi dựa lưng vào thành giường, chiếc laptop cùng với những thông số đau đầu được đặt trên đùi. Thấp thoáng dáng nó, đôi lông mày hắn cau lại, đôi đồng tử dãn ra, cơn đau đầu cũng dần dịu xuống.
- Làm việc cả ngày chưa đủ sao mà anh còn ép bản thân phải chịu khổ như vậy?
Nó đưa ly sữa cho hắn, ngồi xuống cạnh bên hắn, xoay màn hình laptop về phía mình. Là bản thống kê doanh thu tháng này của Trần Thị.
- Trần Thị nổi tiếng có khác.
Hắn uống nửa rồi đặt ly lên chiếc bàn gỗ bên cạnh.
- Nếu không vùi đầu vào công việc thì anh sẽ bị nỗi nhớ em dày vò đến chết mất.
Hắn gập chiếc laptop xuống, đặt sang một bên rồi kéo nó vào lòng. Mùi hương trên cơ thể nó quả là có sức hút lạ kì, Khánh thiếu nổi tiếng lạnh lùng là thế nhưng khi đối diện với nó thì lí trí hoàn toàn bất lực.
- Nếu cứ thế này thì đến lúc cưới về em chỉ còn được chung sống với cái xác vô hồn quá.
Nó cao giọng trách móc trong vòng tay hắn, dựa đầu xuống vai hắn. Mười ngón tay lại đan vào nhau.
- Vậy cưới luôn bây giờ được chứ?
- Công việc của em mới chỉ khởi sắc thôi. Chúng ta còn trẻ mà.
Nó ngước lên dùng ánh mắt để thuyết phục hắn, vốn dĩ chuyện này cũng không thể ép buộc được. Hắn đổi chủ đề:
- Sao em không sấy khô tóc? Như thế sẽ cảm lạnh đấy.
- Người ta cố tình làm nũng anh mà.
- Ngốc mà.
Hắn đi lấy máy sấy tóc, đặt nó nằm lên đùi, nhẹ nhàng sấy khô mái tóc nó. Hơi ấm dễ chịu nhè nhẹ thổi vào người, sau một ngày dài mệt mỏi, khi trở về nhà được yêu thương, được chiều chuộng quả là thích thú.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên nó đã ngủ thiếp đi. Người con gái này luôn khiến hắn phải lo lắng, dù cho thế nào thì nó vẫn như một đứa con nít luôn cần được bao bọc, che chở. Trông nó ngủ thật bình yên, không chút phiền muộn dễ cho người đối diện cảm giác thoải mái và lạc quan.
Hắn đặt nó thẳng lại,như sợ mất đi thứ gì đó quan trọng nó ôm ríu lấy bụng hắn, vùi đầu vào ngực hắn. Trông nó thật giống chú mèo tìm được chỗ ngủ ấm áp và thoải mái. Kiềm chế trước sự cám dỗ đã khó, giờ đây trước người con gái mình yêu thương, cám dỗ ấy còn khó loại bỏ hơn nhiều. Hắn ôm lấy nó, hôn lên mái tóc rối, cậu nở nụ cười mãn nguyện rồi cũng ngủ thiếp đi.
"Anh có biết điều hạnh phúc nhất mà cô gái nào cũng khao khát là gì không? Là sau một ngày dài với bộn bề công việc, tối về được ở bên cạnh anh, được vùi đầu vào ngực anh và được ôm anh ngủ, mọi phiền muộn như được xóa bỏ. Sáng tỉnh giấc thấy anh vẫn bên cạnh mình, vòng tay anh vẫn ôm chặt. Cảm giác cuộc sống thật yên bình, có anh bên cạnh che chở và bảo vệ."
Nó cựa mình thức giấc, đã lâu rồi nó không được ngủ ngon như vậy. Hắn vẫn ở đây, bên cạnh nó. Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn, chỉ cần biết có một người luôn chờ đợi, luôn yêu thương mình thì cuộc sống như được tô thêm nhiều màu sắc. Nó nhìn ngắm khuôn mặt mà bấy lâu xa cách, cái trán rộng dãn ra thư thái, sống mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng luôn nhếch lên nụ cười ranh mãnh và bí ẩn. Người con trai này luôn đem đến cho nó nhiều cung bậc hạnh phúc khác nhau.
Nó lười biếng rúc vào ngực hắn.
- Hôm nay em không định đến công ty sao? - Hắn biết nó đã tỉnh giấc nhưng cậu vẫn im lặng để xem phản ứng của nó ra sao.
- Chiều em có cuộc hẹn với đối tác. Còn anh?
- Em còn ở đây sao anh nỡ để em một mình.
- Vậy để em về phòng để anh yên tâm.
Nó toan ngồi dậy nhưng nữ nhi yếu đuối không thoát nổi vòng tay hắn.
- Anh chưa cho phép, em muốn đi đâu?
- Chả phải là em đang ngáng chân anh....
Câu nói của nó bị hắn nuốt chửng, hắn đặt lên môi nó một nụ hôn nồng nhiệt khiến nó nhất thời không thể thích ứng, vòng tay hắn ôm nó chặt hơn. Rời xa môi nó, hắn ghé xuống tai thì thầm:
- Em quan trọng hơn tất cả.
Người con gái này luôn cho hắn cảm giác muốn độc chiếm, hắn luôn muốn giữ nó bên mình, sợ cảm giác nó lại như những người quan trọng trước kia đã bỏ hắn mà đi.
.
Sau khi đưa nó đến công ty hắn quay về với những con số thống kê và kế hoạch đau đầu. Khi xa nhau hắn đã từng nhớ nó rất nhiều, tưởng chừng được gặp rồi nỗi nhớ sẽ được thỏa mãn, nhưng không, hắn nhận ra càng gặp càng khiến hắn nhớ nó nhiều hơn. Tình yêu là loại độc dược, ngấm vào máu, vào các dây thần kinh, dần dần khiến con người ta say đắm.
.
Nó bước vào cửa hàng lễ tân liền cúi đầu chào. Cùng lúc thư kí Hân xuất hiện đưa cho nó bản hợp đồng và các giấy tờ liên quan.
- Đối tác đã đến chưa? - Nó bước vào thang máy, đọc qua bản thảo do thư kí chuẩn bị trước.
- Tonny đang ngồi đợi sẵn ở trong văn phòng thưa phó tổng.
"Tonny" một suy nghĩ xuất hiện trong đầu nó nhưng nhanh chóng bị đào thải đi.
Nó mở cửa bước vào,trong phòng nổi bật lên một bóng người con trai với vóc dáng cao to đặc trưng của người phương Tây. Trông cậu lịch thiệp và ra giáng trong bộ vest màu xám tro, cậu đút hai tay vào túi quần, quay mặt về phía cửa kính nhìn ra ngoài khoảng không bao quát từ tầng 12.
- Tôi không nghĩ là phó tổng của Nguyễn Thị có phong tác làm việc chậm trễ như vậy.
Cậu quay mặt lại nhìn nó.
- Tonny? - Ngỡ là người giống người nhưng không ngờ lại đúng là người con trai đã từng một thời theo đuổi nó.
- Đã lâu không gặp nhưng sự quyến rũ của em vẫn không hề suy giảm chút nào.
Tonny ngồi xuống bàn, đôi mắt với những suy nghĩ đen tối di chuyển trên từng đường cong của cơ thể nó được làm bật lên qua chiếc váy cổ kín ôm body.
- Tôi cứ ngỡ là anh trưởng thành rồi nhưng hình như bản chất vẫn không thay đổi.
Nó ngồi xuống phía đối diện, đẩy hợp đồng về phía cậu. Cố kiếm một cái cớ để kết thúc câu truyện lãng nhách.
Lập tức Tonny kí vào mà không liếc nửa chữ.
- Anh ký mà không đọc sao?
- Miễn là từ em, anh đều tin tưởng - Đôi mắt ranh ma dừng lại trên khuôn mặt lạnh với từng đường nét kiêu kỳ.
Nó thở hắt ra, không nghĩ hợp đồng lớn thế này lại dễ dàbg đến thế.
- Em chưa kết hôn chứ? - Câu hỏi của Tonny khiến nó rùng mình.
- Câu hỏi có vẻ không liên quan đến mục đích ta có mặt ở đây thì phải - nó vẫn cố tỏ ra thật điềm tĩnh.
- Xem ra anh vẫn còn cơ hội để cạnh tranh rồi.
- Anh còn thắc mắc gì không? - Hợp đồng cũng đã kí có lẽ nó không còn lý do gì để ở lại nghe hắn ta buông những câu nói vô vị.
- Tôi cũng nên có chút hiểu biết về đối tác của mình chứ.
- Tôi sẽ nhờ thư ký Hân đưa anh tham quan.
- Tôi đã đích thân đến đây, là em đưa đi thì mới phải phép.
Môi cậu ta nhếch lên một đường cong thích thú. Nó hoàn toàn bất lực, đành phải làm hướng dẫn viên du lịch không công rồi.
Nó đưa Tonny đi giới thiệu một vài bộ phận ở trụ sở chính. Tất cả thật sự rất diễm lệ. Tầng dưới cùng là ban tiếp tân cùng với một số mặt hàng làm mẫu. Các tầng trên đều được phân bố theo từng loại sản phẩm, về giá tiền về kiểu cách và cả về thương hiệu. Tầng 11,12 là tầng hành chính của công ty, phía trên tầng cao nhất là nơi tổ chức các sự kiện ra mắt lớn nhỏ của công ty.
- Hệ thống lớn thế này chắc cũng phải có chi nhánh chứ? - Tonny buông một câu nói vu vơ nhưng đầy ẩn ý.
- Anh có nhã hứng vậy sao?
- Đích thân phó tổng đưa đi thế này thì mấy ai có số hưởng.
Con người này đang muốn gây khó dễ cho nó sao. Nhưng rồi nó cũng phải im lặng nhẫn nhịn.
Cả một buổi chiều lòng vòng quanh thành phố cũng chỉ vì anh ta là đối tác quan trọng của công ty.
- Làm phiền phó tổng cả buổi rồi không biết tôi có thể mời em đi ăn để cảm ơn về sự tiếp đón này không?
- Anh chắc còn ở lại Việt Nam lâu dài tôi tin là chúng ta sẽ còn dịp khác - nó khéo léo từ chối nhưng loại người này đâu dễ bỏ cuộc.
- Nhưng dù sao hôm nay cũng đã đích thân em đưa tôi đi mở mang tầm mắt nếu không mời em được bữa nay quả là không phải phép.
Nó đang không biết từ chối thế nào thì ô tô của hắn đến dừng trước cửa công ty. Nó nhìn chiếc xe và bóng người bước ra
- Thật ngại quá nhưng tối nay tôi có hẹn rồi.
Tonny nhìn theo phía ánh mắt nó. Quả đúng thật như tin đồn. Khánh thiếu bước vào công ty khiến những cô gái bên bộ phận tiếp tân không rời mắt khỏi vẻ điển trai và lịch lãm.
- Tối mai 7 giờ tôi sẽ đến đón em.
Tonny biết không thể khiến nó đồng ý nên cậu buông lời mời và quay đi không cần biết là nó có đồng ý không. Hai ánh mắt của hắn và Tonny giao nhau, nhưng có vẻ hắn cũng không quan tâm cho đến khi nghe được những lời mà Tonny nói nhỏ khi đi bước chậm qua:
- Cô gái đó thật sự rất quyến rũ, tôi rất vinh hạnh khi biết Khánh thiếu là đối thủ cạnh tranh.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nửa.
- Đối thủ cạnh tranh với Khánh thiếu tôi sao? Hừ