Đồ Ngôc, Anh Yêu Em

Trong không gian mở của một quán cafe theo phong cách Âu - Á kết hợp, một chàng trai ngồi quay mặt về phía đài phun nước trầm ngâm. Cậu ngắm nhìn những ngọn nước phun lên theo ánh vàng tạo những đường cong lấp lánh màu sắc. Chúng giống như dòng cảm xúc thường trực trong cậu, luôn trào dâng, gợn sóng không một lúc bình yên. Khung cảnh và con người hòa hợp tạo nên bức tranh thu hút ánh nhìn. Tonny vẫn luôn giữ vẻ đẹp chững chạc và trưởng thành của một người đàn ông thành công. Trông cậu lịch thiệp trong bộ vest màu xanh đen, chiếc sơ mi trắng kết hợp với calavat mà xám tro. Đôi mắt xanh biếc hướng cái nhìn xa xăm về phía những giọt nước lăn tăn liên tục chuyển động không một lúc lặng yên.
- Anh chờ lâu chưa?
Nó bước tới phía Tonny ngồi. Nhẹ nhàng nhưng đằm thắm luôn là phong cách được nó trưng dụng. Chiếc váy suông màu trắng đơn giản với thiết kế chân cổ kín, không tay, phía dưới xẻ cao. Đôi gót màu hồng pastel cùng tông với chiếc túi xách giúp cho bộ trang phục thêm phần nổi bật.
- Anh rất vui khi nghe tin em chủ động hẹn gặp anh! - Câu trả lời của Tonny không hề ăn nhập với câu hỏi, cũng vì mỗi lần nó xuất hiện đều khiến tim cậu có những rung chấn nhỏ.
- Chắc anh cũng biết lí do của buổi hẹn này - nó hoàn toàn không để ý đến những động thái của Tonny.
- Chỉ tiếc là trang nhất bị vẻ đẹp của em tranh mất.
- Mọi việc kết thúc được rồi chứ?
- Nhiều lần anh tự hỏi rằng bản thân có chỗ nào kém cạnh với Gia Khánh mà tại sao em lại chọn hắn ta?
- Chỉ đơn giản vì anh ấy là Gia Khánh.
- Anh ta có điểm gì hơn anh?
- Tình yêu không thể đem ra cân đo đong đếm nên không thể so sánh hơn thua được. Điều quan trọng nhất không phải là bên cạnh anh tôi được gì, mà là bên cạnh anh cho tôi cảm xúc như thế nào. Anh đẹp trai, anh ga lăng, anh có tiền đồ, anh thành đạt nhưng tôi không có chút cảm xúc nào với anh. Chỉ khi ở bên Gia Khánh tôi mới cảm nhận được thứ tình cảm đặc biệt mà không ai khác có thể đem lại.
- Có phải tình yêu của anh không đủ lớn để có thể níu giữ trái tim em? - Giọng Tonny có chút chuyển biến, âm vực trầm xuống, nghẹn lại, xót xa. Nó cười nhạt, nụ cười bi thương.
- Anh có biết tại sao anh yêu tôi mà không phải là người con gái khác không?
- ....
- Chính tôi còn không biết tại sao bản thân lại chỉ yêu Gia Khánh. - Giọng nó có chút ngập ngừng, rồi nó lại tiếp tục - Anh biết con gái sợ nhất điều gì không?
- ...
- Sợ nhất không phải là yêu một người không được đáp trả. Mà sợ nhất là người ta dành tình cảm cho mình, yêu thương mình, nhưng, mình lại không thể ép buộc bản thân thương một người mà vốn dĩ không có tình cảm.
Tonny im lặng bấy giờ mới lên tiếng, có lẽ hôm nay cậu tới đây chỉ để nghe nó thuyết phục từ bỏ tình cảm?
- Vậy anh đang là gánh nặng cho em sao?

Nó lắc đầu, rồi lại cười nhạt, ánh mắt chú mục vào những chuyển động của chất sánh trong ly nước liên tục bị khuấy động. Tonny lại tiếp tục:
- Người trưởng thành sẽ không thể hiện ra mà chỉ giữ trong lòng, người trưởng thành sẽ không nói suông mà sẽ hành động, người trưởng thành sẽ chỉ yêu khi trái tim thực sự rung động ... họ sẽ tôn trọng quyết định và chúc phúc cho người mình yêu. Ngày em cự tuyệt tình cảm anh đã biết mình không thể níu giữ được em, nhưng anh đánh đổi tất cả vào quyết định lần này. Em chắc chắn sẽ không thay đổi tình cảm của mình, nhưng Gia Khánh sẽ biết trân trọng em hơn.
Nghe được những lời này nó mới thực sự yên tâm về người đàn ông đối diện, anh chỉ làm một phép thử để cho hắn thấy người con gái bên cạnh mình quan trọng thế nào, không thể cứ dây dưa mập mờ mãi như vậy.
- Thực sự cảm ơn anh - Nụ cười tươi tắn lại xuất hiện trên khuôn mặt, nó rút trong túi xách ra tấm thiệp đẩy về phía Tonny - Lễ đính hôn này tôi mong anh sẽ đến tham dự.
- Đương nhiên rồi.
Tonny chưa hề từ chối bất kì lời đề nghị từ phía nó. Nụ cười ranh mãnh hiện rõ trên mặt cậu, cũng đã đến lúc nó rời đi. Về phía con đường mà nó chọn. Yêu một người thì dễ, nhưng để từ bỏ thì lại là một quyết định khó khăn.
Nó mở cửa ngồi vào chiếc ô tô vẫn kiên nhẫn đợi nó nãy giờ. Hắn không giấu nổi sự tò mò trên khuôn mặt, dù sao nó cũng sắp sửa trở thành Trần phu nhân, là con trai không muốn ghen cũng không thể.
- Hai người nói gì mà lâu vậy?
- Anh ta bảo anh phải biết trân trọng em hơn.
Nó không giấu được nụ cười trêu đùa, hắn thở hắt ra rồi chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh.
.
Đứng trước hàng váy cưới treo trong phòng cảm xúc bồi hồi trong nó lại dâng trào. Năm chiếc váy hắn đặt người thiết kế riêng cho nó đều rất vừa vặn và lộng lẫy.
Chiếc váy đầu tiên màu trắng được thiết kế theo kiểu hoàng gia, phía trước ngực những viên đá được sắp xếp tỉ mỉ từ phần vai xuống đến eo, hàng đá chạy hai bên xuống theo hình cổ chữ V làm tăng thêm sức quyến rũ. Phía sau lưng các viên đá đính theo họa tiết hoa văn với những chỗ trống làn tôn lên vòng eo thon gọn của nó. Phía dưới váy xòe rộng với phần sau đuôi váy đính đá theo kiểu hoàng gia, nó mặc bộ váy này trông quyền quý như một vị hoàng hậu trẻ cao sang.
Chiếc váy thứ hai được thiết kế trễ vai đơn giản, phía trên ôm trọn lấy đường cong trên cơ thể với những viên đá cùng màu hồng pastel với chiếc váy, tay trễ xuống phân nửa để lộ vai trần kiêu hãnh, phần dưới xếp phồng với rất nhiều lớp voan mỏng, từng tầng một tạo nên độ phồng nhất định. Nếu trước đó nó là hoàng hậu thì giờ đây nó lại hóa thân thành một nàng công chúa trẻ trung và ngọt ngào.
Tím thủy chung là gam màu của chiếc váy đuôi cá thứ ba. Thiết kế cổ kín sát nách không tay, thân váy khoe trọn ba vòng và đuôi váy xòe giúp tôn lên dáng người cực chuẩn của nó. Một màu tím thơ mộng nhưng lại cuốn hút người xem bởi sự đằm thắm và duyên dáng.
Chiếc váy thứ tư mang thiết kế phổ biến nhưng không hề nhàm chán. Cúp ngực để lộ vai trần vẫn là kiểu dáng nó trưng dụng nhất, phía dưới váy xòe rộng với bán kín to nhất trong năm chiếc váy. Làn da trắng làm nổi bật thêm thiết kế chiếc váy. Màu vàng kim của chiếc váy giúp nó trông giống một nữ hoàng thực thụ. Một người quyền lực, kiêu hãnh và có chút ngạo mạn.
Cả bốn chiếc váy trên đều rất lộng lẫy thì chiếc váy cuối cùng lại mang vẻ đẹp nhẹ nhàng trang nhã với thiết kế suôn dài màu trắng khoe trọn phần lưng. Từ phần thắt lưng chiếc váy rũ xuống mềm mại. Nếu diện chiếc váy này trông nó sẽ giống một công nương quyền quý, kiêu kì.
Nó bật cười hạnh phúc trước dàn váy, tất cả hắn đều chuẩn bị riêng cho nó, năm chiếc váy với hàng nghìn viên đá lớn nhỏ. Chưa kể đến những phụ kiện đắt giá đi cùng như châm cài, vương niệm, hay thậm chí là những đôi gót đế đỏ đắt giá. Ngoài hai chữ mãn nguyện ra chắc không còn từ ngữ nào miêu tả được nỗi lòng nó lúc này.

Hắn ôm eo từ phía sau khiến nó có hơi giật mình. Vòng tay siết chặt thân hình mảnh mai của nó, hơi thở ấm nóng phả lên cổ. Giọng trầm đục của hắn vang lên:
- Ngày mai thôi em sẽ trở thành Trần phu nhân. Em có điều gì chưa mãn nguyện sao?
- Em thắc mắc, không lấy số đo sao cái váy nào cũng rất vừa vặn.
Hắn thở hắt ra, đôi tay nới lỏng.
- Ngày nào cũng ôm em trong vòng tay, ăn uống, ngủ thức cùng em. Đến cơ thể em anh không biết rõ thì quả là tệ bạc.
Không khí tràn ngập mùi hạnh phúc, hắn xoay người nó lại, đặt lên môi một nụ hôn cuồng nhiệt, lưỡi tách hàm răng trắng ra để quấn lấy chiếc lưỡi xinh xắn của nó. Vị ngọt, cảm giác tê rân rân dần lan tỏa từ đầu lưỡi chạy xuống khắp cơ thể. Người nó áp sát vào bộ ngực trần nam tính, thân hình nhỏ bé yêu kiều dựa hoàn toàn vào hắn. Tay hắn đưa ra sau đỡ lấy phần lưng nó, nhiệt độ sau lớp váy voan mỏng dần tăng lên theo nhiệt độ căn phòng.
Cả thân hình cường tráng áp đảo nó xuống giường, hắn với tay tắt ánh điện trần. Đôi môi hắn lần mò trong bóng tối từ môi nó xuống cổ, xuống hai bên xương quai xanh tham lam di chuyển. Từng đường cong kiều diễm trên cơ thể nó lấp ló sau lớp váy mỏng. So với hắn thân hình mảnh mai này không đủ sức lực chống cự.
- Em không muốn lên lễ đường với thương tích đầy mình đâu - Giọng nó nhỏ nhẹ có chút ngại ngần.
- Anh đã ngắm rất kĩ lúc em mặc bộ váy trắng, yên tâm sẽ không lộ liễu đâu.
Nó định nói thêm câu gì đó nhưng môi hắn lại áp sát nuốt chửng câu nói. Thú tính của hắn bộc phát, quả thật ở bên cạnh sức quyến rũ của nó hắn đã phải kiềm chế rất nhiều để giữ nó cho đến ngày chính thức có danh phận.
Ánh trăng lọt vào từ khe cửa sổ, hắt lên những tia sáng dịu nhẹ, cơn gió thoảng qua khiến năm chiếc váy cùng lúc rung rinh khoe mình trước ánh bạc.
.
Nó đang kiên nhẫn ngồi để được các chuyên gia trang điểm và làm tóc thì phía ngoài cửa đã vang lên giọng nói, tiếng cười đùa của Quỳnh Anh, Quỳnh Chi và cả Kim Thư.
Hôm nay trông ai cũng xinh đẹp và lộng lẫy. Chi như một cô công chúa điệu đà trong chiếc váy ngắn trễ vai màu đỏ, mái tóc thắt bím yểu điệu trên bờ vai trần trắng nõn. Cặp chân dài được phô nổi bật sau nhiều lớp voan đỏ làm tăng độ phồng cho chiếc váy. Quỳnh Anh hôm nay lại chọn chiếc váy sát nách ôm body họa tiết 3D với đường xẻ tà cao giúp cô trông thật quyến rũ mà không mất đi sự trẻ trung. Kim Thư sau một thời gian đi học giờ đã trở thành một cô luật sư năng động và cá tính. Chiếc váy đuôi cá thiết kế vai lệch màu xanh dương nhạt giúp phô lên ba vòng lí tưởng của cô luật sư trẻ tài năng
- Chị dâu à, chị trang điểm lên đẹp thật đấy! Nhìn giống búp bê quá đi - Chi vẫn còn dáng dấp của một cô tiểu thư nhí nhảnh.
- Đã được lên chức chị dâu rồi đây - Kim Thư chen vô, ngày trước nó luôn mồm sau này sẽ không lấy chồng, nếu có lấy sẽ không lấy sớm, thế mà lại là đứa lập gia đình đầu tiên.
- Người ta bảo miếng trầu nên dâu nhà người, không chị dâu thế nào được - Quỳnh Anh bao biện cho nó nhưng thực chất lại đang đá xoáy cô bạn thân.

Tiếng cười lại vang lên khắp căn phòng, mang theo nhiều niềm hạnh phúc.
Buổi lễ đính hôn diễn ra trước ngày in trên các tờ báo một ngày để tránh được những con sói săn tin. Những người có mặt đều là những người thân cận trong gia đình và bạn bè của hai đứa nó. Nhưng không vì vậy mà bữa tiệc được tổ chức đơn giản, ngược lại còn được trang hoàng rất sang trọng. Tất cả đều được hắn lên kế hoạch từ trước, về địa điểm, thời gian, quy mô cũng như cách thức là do một tay hắn chuẩn bị.
Tuấn vẫn giữ nét phóng khoáng của một dân làng chơi, bộ vest màu đỏ trông rất nổi bật và bắt mắt, chiếc sơ mi trắng làm nền tôn lên calavat thiết kế 3D giống váy của Quỳnh Anh. Cả hai cũng đã lên kế hoạch về hôn lễ diễn ra vào cuối năm sau, Tuấn đã bắt đầu khởi nghiệp để nắm giữ cơ đồ nhà Phan - Trần, Quỳnh Anh muốn dành nhiều thời gian cho gia đình nên cô mở một quán kem nhỏ, học làm kinh tế.
Bảo dường như cũng đã trưởng thành rất nhiều, anh đã trở thành một viên cảnh sát tuấn tú, phong độ với nụ cười sát gái. Cũng chính vì vẻ đẹp này mà Thư quyết tâm đi học luật để có thể dùng luật trị luật. Một bên cảnh sát, một bên luật sư, chắc hẳn đưa con sinh ra sẽ rất yêu công lí và lẽ phải.
Minh cũng đã trở thành một doanh nhân trong giới kim hoàn, nhưng nếu lần đầu gặp chắc hẳn sẽ không ai tin cậu là người kế thừa tài sản của Đặng gia. Bởi lẽ cậu trông vẫn còn rất non nớt, tuy đã 22 tuổi nhưng khuôn mặt thanh tú vẫn dấp dáng một cậu học sinh cấp ba. Vẻ ngoài và kinh nghiệm của cậu lại trái ngược nhau, phải nói là một tiềm năng đại diện cho tầng lớp tuổi trẻ tài cao.
Tonny sau khi kết thúc hợp đồng với Nguyễn Thị sẽ trở về Anh Quốc tiếp tục sự nghiệp, cậu nhận lời mời đến dự buổi lễ đính hôn cũng là mở ra một tương lai mới cho bản thân.
- Ui da... Anh đi không nhìn đường sao?
Quỳnh Chi gắt gỏng khi Tonny vì không để ý mà va phải cô.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý.
-Xin lỗi là xong sao. Hừ
Chi vẫn có vẻ bất mãn cho dù Tonny đã rất thành khẩn. Đôi mắt cậu dừng lại ở khuôn mặt của Chi, cậu đã từng thấy cô trên một trang báo thời trang.
- Cô là...
- Tôi không quen anh.
Sau một lúc nghiền ngẫm Tonny cũng nhớ ra cái tên Quỳnh Chi, là một khuôn mặt rất khả ái của làng thời trang. Nhưng vừa lúc nhớ ra thì Chi cũng đã bỏ đi. Hình ảnh của một cô tiểu thư kiêu kì khiến Tonny bất giác cười ranh mãnh.
Buổi lễ chính thức bắt đầu trong sự hân hoan chúc phúc của nhiều người. Cả lễ đường được trang trí theo ý tưởng hoa hồng phấn, lấy gam màu hồng pastel làm chủ đạo. Sắc hồng không quá chói, tạo cho mọi người cảm giác thanh mát dễ chịu.
Tiếng vỗ tay chúc mừng khi nó xuất hiện trong bộ váy trắng lộng lẫy, những viên đá khoe mình thi nhau lấp lánh. Khuôn mặt kiều diễm được trang điểm cẩn thận làm tăng thêm vẻ đẹp vốn có của nó. Hắn cũng rất điển trai trong bộ vest đen kết hợp hài hòa với sơ mi trắng. Cả hai trông rất đẹp đôi, một bên trai tài, một bên gái sắc, sánh bước trên lễ đường thiêng liêng.
- Em có đồng ý lấy anh làm chồng, làm dâu Trần gia không?
Giọng hắn trầm ấm lạ thường, đôi mắt đen sâu thẳm. Nó đã chờ ngày này từ rất lâu. Không chút chần chừ nó liền gật đầu:
- Em đồng ý.
Chiếc nhẫn kim cương gần 3 kara được hắn đeo vào ngón áp út trên tay nó.
- Anh có đồng ý lấy em làm vợ, làm người anh phải chịu trách nhiệm nửa đời còn lại không?

Câu hỏi của nó đưa ra với nụ cười tinh ranh trên khuôn mặt sắc sảo. Môi hắn cong lên một nụ cười hạnh phúc.
- Anh đồng ý.
Cả căn phòng rầm rộ tiếng vỗ tay, ánh mắt hạnh phúc cả hai trao nhau, nó lấy chiếc nhẫn ra từ chiếc hộp để bên cạnh. Chiếc nhẫn chưa kịp đeo vào tay thì nụ cười trên môi hắn tắt lịm. Phía góc khuất của lễ đường một cô gái mặc chiếc váy voan trắng nổi bật với hình cành hoa Thạch Thảo đang giương đôi mắt chứa đầy thù hận căm phẫn về phía nó. Điều khiến khuôn mặt hắn biến sắc là vì khẩu súng giảm thanh trên tay Kiều Mỹ đang chĩa thẳng về phía nó. Ngón trỏ bóp cò và viên đạn bay ra, trong tích tắc hắn xoay người, tấm lưng to lớn ôm trọn cơ thể nó. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và bất ngờ, chiếc nhẫn trên tay nó rơi xuống. Viên đạn bay thẳng vào lồng ngực hắn. Nó cảm nhận được các cơ của hắn đang căng cứng lên để đứng vững bảo vệ nó.
Cả lễ đường choáng váng với cảnh tượng trước mắt. Với chuyên môn nghề nghiệp Bảo phóng thẳng qua hàng ghế, lao về phía viên đạn bay ra, đuổi theo kẻ sát nhân.
- Gia Khánh....
Tiếng nó gào thét cào xé khoảng không xung quanh. Hắn ngã xuống, máu từ vết thương chảy ra ướt đẫm chiếc váy cưới trắng tinh khiết, một phần loang lổ trên nền, cả lễ đường nồng mùi máu tanh và thuốc súng.
- Anh hai...
- Gia Khánh...
- Khánh....
Hắn lúc này thật bất lực khi khiến nó phải khóc trong ngày quan trọng nhất, máu tươi xộc lên mồm, trào ra.
- Tại sao? Tại sao lại làm như vậy... anh không được nhắm mắt... phải nhìn em... cầu xin anh.. đừng bỏ em...
Hắn cố vẽ lên nụ cười mãn nguyện khi thấy nó vẫn an toàn, ít ra hắn vẫn còn bảo vệ được người con gái mình yêu thương, hắn không muốn tiếp tục phải thấy những người con gái mình yêu thương lần lượt ra đi trước mắt anh. Đôi tay hắn dùng hết sức lực lau đi hàng nước mắt trên khuôn mặt nó.
- Trước kia anh chưa từng sợ điều gì bất kể là cái chết... nhưng khi anh gặp em, yêu em, trong anh luôn thường trực một nỗi sợ... sẽ mất em...
- Em ở đây ... em sẽ luôn bên cạnh anh.... xin anh... cố gắng lên... anh sẽ không sao mà...
- Anh xin lỗi...
- Anh không có lỗi gì hết... không có lỗi... là tại em... sao anh lại đỡ đạn cho em... tại sao...
Giọng nó lạc hẳn đi, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt.
- Là một thằng đàn ông đến người con gái mình yêu còn không thể bảo vệ... thì anh còn mặt mũi nào để nhìn ai..
- Em không cần... em chỉ cần anh bên cạnh em... anh nói đồng ý có trách nhiệm bảo vệ em.... anh phải giữ lời hứa....
Lễ đường, những vệt máu loang lổ, tiếng khóc cào xé lòng người, khung cảnh tưởng chừng như hạnh phúc bỗng chốc trở nên bi thương, ai oán. Có nợ phải trả, có duyên sẽ gặp lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận