Chiều, tôi ghé siêu thị mua một ít thức ăn đem qua bên mẹ nấu cho mọi người thưởng thức. Sau khi được người giúp việc cho biết Khánh ở trên phòng tôi mừng ơi là mừng vội chạy lên cho Khánh sự bất ngờ. Vừa bước lên tới nơi định xông cửa bước vào thì tiếng nói trong phòng vọng ra làm tôi khựng lại, là giọng Khánh hình như đang say rượu nhưng sao nghe có vẻ rất đau khổ.
- Con không thích làm gì hết, đưa rượu cho con.
- Khánh, con đừng có như thế này nữa mẹ đau lòng lắm.
-Mẹ ra ngoài đi con muốn yên tĩnh một mình.
-Con nói cho mẹ biết có chuyện gì mà mấy ngày nay lại ra nông nỗi này, con sắp biến thành con ma rượu rồi biết không hả?
Giọng mẹ cũng rất đau khổ, hai người họ có chuyện gì tại sao tôi không biết một xíu nào hết. Đứng bên ngoài tôi cố gắng lắng nghe hết câu chuyện của mẹ và Khánh. -Mẹ nói đi, tại sao Gia Ân lại là em gái con chứ? Những ngày qua con đã cố gắng xem cô ấy là em gái nhưng con nhận ra mình không thể, tim con vẫn nhói đau khi nhìn thấy cô ấy vui vẻ bên NhậtNam . Con không chịu nổi nữa rồi…
-Là lỗi của mẹ, mẹ sai rồi, mẹ thật đáng chết khi để con rơi vào hoàn cảnh như vậy.
-Bây giờ con phải làm sao đây, con không muốn làm anh của Gia Ân mẹ hiểu không?
-Khánh, con bình tĩnh, làm ơn đừng làm mẹ sợ, đó chỉ là cảm xúc tức thời rồi từ từ con sẽ tìm được người khác thôi.
-Con chỉ yêu có một mình cô ấy, con muốn là người yêu thương che chở cho Gia Ân suốt đời, con nhớ cô ấy sắp điên rồi. Bây giờ chỉ có rượu mới giúp con quên được cô ấy thôi.
-Đừng, con cứ như vậy mẹ không sống nổi đâu.
Hai tay che miệng cố kiềm nén tiếng khóc, tôi không ngờ đến bây giờ Khánh vẫn còn đau khổ như vậy. Nếu ở cạnh tôi khiến Khánh khổ sở tôi sẽ tìm cách tránh xa một chút, bản thân chẳng có gì xứng đáng với tình yêu của Khánh dành cho mình. Chính tôi đã đẩy Khánh tìm đến men rượu như hôm nay, cậu càng đau khổ bao nhiêu thì tôi càng tự trách mình bấy nhiêu, làm cách nào Khánh mới có thể trở về cuộc sống vui vẻ như ngày xưa được bây giờ?
-Chỉ có cách ra đi con mới có thể quên được cô ấy mà thôi mẹ biết không?
Giọng Khánh hét lớn làm tôi giật mình khỏi những suy nghĩ trong đầu.
-Không, mẹ không để con đi đâu hết, mẹ chỉ có một mình con thôi con không thể đi.
-Để con đi, Gia Ân sẽ ở với mẹ.
-Mẹ không cần con bé, mẹ chỉ cần con thôi.
-Cô ấy cũng là con ruột của mẹ tại sao mẹ lại không cần chứ?
-Mẹ chỉ mới nhận nó có vài ngày làm sao có thể thương yêu như con được.
-Mẹ nói gì? Mẹ không thương cô ấy? Vậy sao lại tìm đủ mọi cách để cô ấy tha thứ cho mẹ?
-Vì mẹ là mẹ nó, mẹ phải có trách nhiệm với đứa con mình đẻ ra con hiểu không? Vả lại công ty của ba mẹ đang gặp khó khăn, nếu có sự giúp đỡ của bên phía Nhật Nam thì mọi thứ sẽ khác con à.
-Mẹ đang lợi dụng Gia Ân?
-Không phải như thế, mẹ cũng đang cho con bé một gia đình đấy thôi, với lại mẹ chỉ là vì muốn gầy dựng công ty cho con sau này.
-Không đúng, trước giờ chẳng lẽ mẹ chưa từng yêu thương cô ấy?
-Tất nhiên là mẹ con thì phải có cảm giác yêu thương, đó chỉ là xúc động nhất thời nhưng mẹ hứa sẽ cố gắng dành tình thương cho con bé thật nhiều nếu nó giúp gia đình mình.
Nghe những lời nói từ chính miệng người mà tôi gọi là mẹ thốt ra tôi như gục ngã, thì ra bà ta chưa từng yêu thương tôi, thì ra trước giờ họ chỉ xem tôi là công cụ lợi dụng mà thôi. Tôi đã làm gì sai tại sao lại bước chân vào cuộc đời tôi khiến tôi bị tổn thương cơ chứ. Tất cả những sự quan tâm yêu thương lúc trước chỉ là giả tạo, hai vợ chồng họ chưa từng xem tôi là con, tại sao tôi có thể ngu ngốc đến mức từng hạnh phúc vì thứ tình cảm giả dối của họ chứ? Bà ta hoàn toàn không xứng đáng làm mẹ, ước gì tôi không phải do bà ta sinh ra thì mọi thứ đã không tồi tệ như bây giờ rồi.
-Mẹ im đi, con không cần cái công ty có được vì lợi dụng người khác. Tại sao mẹ lại đối xử với cô ấy như ấy, nếu cô ấy biết được thì làm sao sống nổi chứ.
-Cho nên con không được nói cho nó biết, mẹ vẫn là một người mẹ hiền trong mắt nó là được.
-Mẹ điên rồi, con sẽ không bao giờ để Gia Ân tổn thương lần nữa đâu.
Khánh xông cửa chạy ra thì vô cùng bất ngờ khi thấy tôi ôm ngực khóc ngay trước cửa, bà ta cũng luống cuống không biết làm thế nào.
-Em đến khi nào sao không nói anh biết?
Tôi không trả lời, bây giờ tôi một chút sức lực cũng chẳng còn nưa, tim đau nhói đến việc thở cũng trở nên khó khăn.
-Như Ý, con sao thế?
-ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI.
Tôi hét hết cỡ khi thấy bà ta chạm vào người, thật cảm thấy ghê tởm cho con người này.
-Như Ý, con nghe mẹ giải thích....
-Bà im đi, tôi hận bà, suốt đời này không bao giờ muốn gặp lại bà nữa.
Nói xong tôi dùng chút sức lực còn lại chạy ra khỏi nhà, cho dù bà ta có chết trước mặt tôi cũng không bao giờ tha thứ lần thứ hai nữa. Khánh chạy theo kéo tay tôi lại, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy cảm thông nhưng ngay lúc này tôi ghét tất cả những người trong ngôi nhà đó, bao gồm cả Khánh.
-Bi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích được không?
-Đến bây giờ anh vẫn còn muốn đứng về phía bà ta để lừa dối tôi nữa sao? Anh thấy tôi vẫn còn chưa đủ đau khổ đúng không?
-Không, em bình tĩnh lại đi Bi, anh xin lỗi nhưng chuyện này anh hoàn toàn không biết.
-Tôi không muốn nghe nữa, anh đi đi.
-...
-Anh đi đi.
Tôi lang thang trên đường mà không biết mình sẽ đi đâu về đâu, sao họ lại có thể đối xử như thế cơ chứ, chẳng lẽ một chút giá trị cũng không có sao. Nếu bà ta không xuất hiện thì mẹ tôi đã không chết, tôi cũng không đau đớn như ngày hôm nay, Bọn họ chỉ là một lũ lừa dối xấu xa nhất mà tôi từng gặp, những việc làm như thế có giúp họ sống hạnh phúc hơn không? Sao họ không một lần thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cảm nhận tổn thương do mình gây ra. Đau lắm, đau vì chính người mẹ ruột lại tìm đến mình chỉ vì ích lợi của bà ta, một lần tha thứ là quá đủ nhân từ với hạng người đến con cái mà cũng lợi dụng. Nỗi đau này khắc sâu đến nỗi cho dù có cố gắng như thế nào vẫn không thể gạt bỏ hình ảnh bà ta ra khỏi tâm trí, phải chi tôi đừng yêu thương, đùng xem bà ta là mẹ thì sẽ không đau như thế này. Cứ thế, tôi vừa đi vừa khóc như một người vô hồn, giá như có ai đó có thể kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng này thì tốt biết mấy. Có lẽ vì quá khao khát tình thương của mẹ, có lẽ vì bản thân ngu ngốc nên mới bị lừa dối trong thời gian qua. “Mẹ ơi mẹ có nhìn thấy đứa con gái tội nghiệp của mẹ đang khổ sở với những vết thương trong lòng không? Mẹ nói cho con biết con phải làm gì bây giờ đây, mẹ nói đi, làm ơn nói với con đi mẹ...”
Tôi gào khóc, rồi bỗng dưng trời đất tối sầm tôi ngất luôn xuống đường không còn biết gì nữa.
...........