Nhìn thấy tôi ngày càng lụi tàn, Khánh lo lắng lắm, lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc an ủi nhưng tôi bây giờ cứ như một cái xác không muốn cử động. Khánh tức giận không kiềm chế được nên cũng có đến nhà Nhật , nghe đâu cũng có đánh nhau nhưng cuối cùng không có kết quả gì đành phải trở về.
Còn Huy ngày nào cũng đến nhưng tôi không muốn gặp anh ta, cứ mỗi lần thấy là Khánh lại đuổi về làm Huy buồn lắm. Hôm đó, Huy lại đến nhưng không có Khánh ở nhà, anh cứ ở ngoài kiên nhẫn đập cửa.
-Gia Ân, anh có chuyện muốn nói với em.
-Tôi không muốn gặp anh.
-Nghe anh giải thích một lần này nữa thôi, anh hứa sau này sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.
Thật sự tôi chẳng muốn nói chuyện với ai vào lúc này nhưng càng không muốn dây dưa với Huy nữa, chi bằng gặp một lần rồi kết thúc luôn cũng được. Tôi quyết định mở cửa cho Huy vào, anh nhìn thân hình gầy gò hốc hác của tôi anh tỏ vẻ lo lắng.
-Gia Ân, em không khỏe sao?
-Có chuyện gì anh cứ nói đi, đừng đi lạc đề nữa.
Tôi lạnh lùng đến mức ngay cả mình còn không nhận ra nữa, Huy đau khổ.
-Anh biết anh đã sai khi lừa dối em, lẽ ra anh không nên làm vậy nhưng anh có nỗi khổ riêng nên không thể làm khác được.
-… -Anh xin lỗi vì đã nói dối chuyện Nhật Nam mất tích, xin lỗi vì đã đứng về phía Hồng Hạnh mà che đậy sự thật.
-Những chuyện này tôi đã biết, nếu anh đến chỉ để nhắc lại thì anh có thể về.
Tôi nói chuyện mà không thèm nhìn Huy lấy một lần, tôi bây giờ chẳng cần ai quan tâm đến mình hết.
-Anh thật sự có nỗi khổ riêng nên mới làm như vậy. Em tha thứ cho anh được không?
-Nỗi khổ riêng? Nỗi khổ của anh lớn đến mức phải lừa dối cả anh trai mình ngay cả hại đến tính mạng của anh ấy cũng dám làm? -Không, tin anh, anh không liên quan gì đến vụ tai nạn đó, chỉ là khi Nhật Nam hôn mê anh mới…
-Vậy à? Có vẻ trùng hợp nhỉ? Tôi không tin Huy có liên quan đến tai nạn của Nhật Nam, nhưng vì bản thân không kiềm chế được cảm xúc mới mở miệng ra nói như vậy.
-Em phải tin anh. Bọn anh là anh em không thể làm những chuyện mất nhân tính như vậy.
-Vậy anh có nỗi khổ gì anh nói đi?
Huy trầm ngâm một hồi có vẻ không muốn nói ra nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng chán ghét của tôi, cuối cùng cũng quyết định nói, giọng rất đau khổ.
- Anh và Nhật Nam là anh em sinh đôi, thế nhưng từ nhỏ đến lớn bố mẹ chỉ tin tưởng mỗi anh ấy, bất cứ việc lớn nhỏ gì cũng giao cho anh ấy làm. Rồi khi lớn lên, anh ấy không cần nỗ lực nào đã nghiễm nhiên trở thành ông chủ trong khi anh chỉ là một trợ thủ bên cạnh mà thôi. Anh vẫn chấp nhận, cho đến khi anh có được một tình yêu đẹp mà bao người mơ ước, anh yêu cô ấy đến nỗi tất cả những cô gái khác trong mắt anh chỉ là cỏ rác. Rồi một ngày kia, cô ấy tay trong tay với Nhật Nam mà bỏ rơi anh, chỉ vì anh ấy là Giám đốc được bao người ngưỡng mộ. Anh suy sụp, hận cô ấy vì tiền mà bỏ rơi anh, nhưng anh càng hận Nhật Nam hơn khi nhẫn tâm cướp người phụ nữ của anh, anh ấy đã có tất cả mọi thứ, còn anh chỉ có mỗi tình yêu. Thế mà cuối cùng vẫn chẳng còn gì trong tay cả. Anh thề sẽ có một ngày anh sẽ làm cho họ đau khổ như chính anh đã từng, lúc đó họ sẽ hiểu mình độc ác như thế nào. Khi biết Nhật Nam bị hôn mê, anh với Hạnh đã thống nhất với nhau, nếu anh ấy không xuất hiện thì anh sẽ là người điều hành công ty, đổi lại cô ấy sẽ có Nhật Nam.
Câu chuyện của Huy làm tôi thật sự cảm động, tôi biết không dễ dàng để có thể chấp nhận sự thật cay đắng như vậy nên hành động của Huy cũng có thể hiểu được. Nhưng đứng về phương diện của tôi thì cuộc chiến của ba người họ cuối cùng người đau khổ chỉ có mình tôi. Nhật Nam mất tích tất nhiên công ty phải cần người điều hành mới thay thế, còn ả Anna đó lại có được Nhật Nam một cách dễ dàng riêng tôi nhận được chỉ là sự thờ ơ của người yêu, sự cười nhạo của tình địch và lừa dối của người mình từng xem như một người anh. Đau đớn lắm liệu Huy có hiểu cho tôi không? Có lẽ câu trả lời là không vì nếu có Huy đã không hành động như vậy rồi. -Anh xin lỗi vì đã đặt lợi ích của mình lên trên tình yêu của em, nhưng anh yêu em, anh thật sự không muốn mất em, anh không muốn em thuộc về Nhật Nam em hiểu không?
-Anh nói dối, anh không yêu em, chỉ vì em giống với chị ấy nên anh mới thứ cảm giác này, anh ích kỷ lắm, anh thừa hiểu rằng không có Nhật Nam thì cuộc sống của em cũng chẳng còn ý nghĩa mà.
Tôi khóc, Huy cũng khóc. Tại sao tôi lại vướng vào mớ tình cảm lộn xộn của ba người họ cơ chứ, tôi chỉ cần một tình yêu đơn giản như những người khác, được yêu và sống bên cạnh người mình yêu thương, như vậy có gì lớn lao mà không được cơ chứ.
-Gia Ân, anh yêu em, ngay từ lần đầu tiên nói chuyện anh đã mến em rồi. -Người em yêu chỉ có một mình Nhật Nam mà thôi.
Cho dù anh ấy có nhớ ra tôi hay không cũng không quan trọng, bởi tình yêu tôi dành cho anh ấy đã quá sâu đậm rồi.
-Em đừng chờ nữa, bác sĩ nói khả năng hồi phục trí nhớ của anh ấy là rất nhỏ không?
-Em không tin, tại sao tất cả mọi người đều dối gạt em chứ?
-Anh xin lỗi, từ giờ trở đi anh sẽ chăm sóc cho em được không?
-Em không cần, anh đi đi.
Tôi đẩy Huy ra, anh biến tôi thành như thế này rồi lại quay sang quan tâm sao, anh xem tôi là gì cơ chứ.
Huy buồn bã ra khỏi nhà, có lẽ anh đã ngộ nhận tình cảm của mình, cho đến bây giờ trái tim Huy chỉ có một mình chị ấy thì làm gì còn chỗ cho bất cứ người con gái nào khác. Tôi đã quá mệt mỏi khi phải chạy theo cái tình yêu mờ mịt này rồi, đã đến lúc nên đem tất cả chôn vào quá khứ, rồi đến một ngày tôi cũng sẽ là chính mình như xưa thôi.
….