Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ !

Hoà vào dòng người trên phố tấp nập
Người ta vội vã như ai cũng có 1 người đang chờ
Tất cả chỉ khiến e thêm buồn hơn.
Em không thể nào tin rằng một sớm mai thức dậy, nắng vẫn chan hoà, chỉ một điều là anh chợt biến mất khỏi cuộc đời em.
Mùa đông là quá lạnh để có thế chia tay
Vì mùa đông rất cần có đôi vòng tay
Người ta ôm lấy nhau
Người ta quấn quýt nhau
Tại sao em và anh phải quên nhau?
Mùa đông là quá lạnh để có thể quên anh
Sự thật là em vẫn nhớ anh bất kể đêm ngày
Cứ chỉ mong, những ngày qua
Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc, chỉ vậy thôi.
……….
Dần dà tôi cũng quen với cuộc sống không có anh bên cạnh, tôi trở nên lãnh cảm với tất cả mọi người, ai đến cũng chẳng muốn tiếp ngay cả Khánh cũng vậy. Tôi ghét nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chỉ thích bóng tối khi nhốt mình ngày đêm trong nhà, tôi chẳng cần thứ mà người ta vẫn gọi là tình yêu bởi cuối cùng nó chỉ mang lại đau khổ cho mình. Tôi sống trong thế giới không cảm xúc của mình nhưng khi đêm đến, nụ cười của Nhật Nam lại xuất hiện trong giấc mơ, tôi căm ghét nó đến mức ngay cả ngủ cũng không dám vì lại sợ nhìn thấy anh.
Khánh có khuyên bao nhiêu tôi cũng không buồn để tâm tới, tôi chẳng muốn đi đâu, cũng chẳng muốn làm gì cho hết ngày giờ. -Bi, em cứ như vậy thì sẽ chết trước khi có được Nhật Nam đó.
-Em mãi mãi sẽ chẳng có được anh ấy đâu.
Khánh nói mặc Khánh tôi trở nên bất cần đời, bây giờ có nói gì cũng chỉ là vô nghĩa. -Mặc dù anh không muốn em đến với Nhật Nam, nhưng khi em ở bên cạnh anh ấy thì em mới có thể cười vui vẻ được, bộ em không muốn lấy lại nụ cười trước kia hay sao?
-Chuyện đó đối với em bây giờ còn khó hơn tìm đến cái chết nữa, anh đừng mất công khuyên em. Ngay cả mẹ ruột còn đối xử với em như vậy thì chuyện của anh ấy có gì lạ đâu chứ.
Mắt tôi nhìn vô hồn vào khoảng trống trước mặt, cảm thấy mình là người đơn độc nhất trên đời. Khánh làm cách nào tôi cũng chẳng thể thoát ra khỏi bóng tối, cậu bực tức giữ chặt lấy hai tay tôi hét lớn. -Em đứng dậy cho anh, Gia Ân mạnh mẽ mà anh biết đâu rồi hả? Tại sao chỉ vì một người mất trí nhớ mà dễ dàng bỏ cuộc vậy sao? Nhật Nam đã từng yêu em thì cho dù anh ta chưa nhớ lại vẫn sẽ yêu em một lần nữa, em hiểu không?
-Em không thể. -Em hoàn toàn có thể, em định ngồi đây tuyệt vọng đến bao giờ, em còn tương lai phía trước, em nhẫn tâm để Nhật Nam bị cô ta dụ dỗ hay sao? Những lời nói của Khánh giúp tôi khai sáng, đúng rồi, nếu Nhật Nam ở bên cạnh người thủ đoạn như ả sẽ chẳng thể nào có được hạnh phúc, tôi phải giúp anh ấy từ từ nhớ lại, rồi còn giúp anh ấy lấy lại công ty của chính mình nữa. Tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu giống như ngày xưa, có lẽ đây chỉ là thử thách để rèn dũa tình yêu của chúng tôi trở nên bền vững hơn. Thế giới ngập tràn ánh sáng ngoài kia đang chờ đón tôi trở lại, hãy vững bước cho dù có thất bại cũng phải bước đi.
….
Đêm đó tôi suy nghĩ thật nhiều, bởi chẳng biết mình sẽ bắt đầu từ đâu để có thể cưa cẩm được một tên cáo già mà lúc nào cũng có mụ simla độc ác kè kè bên. Nếu lần này thất bại thì xem như tôi và Nhật Nam không còn gì với nhau nữa, thôi thì bao nhiêu kỳ vọng còn lại đặt một lần cuối cùng này nữa thôi cho dù có thành công hay thất bại mình cũng đã cố gắng hết sức.
Tôi thức dậy thật sớm, chuẩn bị tinh thần đi đến nhà Nhật Nam. Ra mở cửa, anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, đôi mày hơi chau lại.
-Lại là cô? Tôi đã nói tôi chẳng có….
-Tôi đến để xin giúp việc theo giờ ở đây, không có ý làm phiền anh đâu ạ.
Không đợi Nhật Nam nói hết câu tôi đã cắt ngang lời anh rồi, anh nhìn tôi ngạc nhiên, mấy hôm trước còn khóc lóc ỉ ôi đau khổ mà hôm nay lại tươi tỉnh đến xin việc, mặt anh thoáng chút nghi ngờ.
-Tôi chưa có nhu cầu tuyển người giúp việc.
-Chưa có chứ đâu phải là không có, với lại tôi là sinh viên nghèo nếu anh không nhận chắc tôi phải bỏ học quá, anh nhẫn tâm dập tắt tinh thần ham học của người khác sao?
Tôi nói y như thật, hai mắt rưng rưng làm Nhật Nam có chút xao động, nhưng rồi lại quay về với trạng thái ban đầu ngay.
-Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?
Chắc là anh ngại chuyện hôm trước tôi cứ lẽo đẽo theo nên không muốn thuê một người giúp việc phiền phức như tôi, thế là tôi tuôn một hơi không nghỉ.
-Tôi rất siêng năng lại làm việc chăm chỉ, bất cứ việc gì cũng làm được cho dù có khó khăn đến đâu, tinh thần chịu thương chịu khó, thật thà, bảo đảm hài lòng chủ. Nếu anh ngại chuyện hôm trước thì tôi xin lỗi vì đã nhầm lẫn anh với bạn trai cũ của tôi nên mới vậy, sau này sẽ không bao giờ xảy ra tình trạng này nữa. Nếu anh sợ cứ cho tôi làm thử vài ngày, nếu không hài lòng anh có thể đuổi bất cứ lúc nào anh muốn.
Nhật Nam trợn tròn mắt nhìn tôi, suy nghĩ một chặp lâu rồi cuối cùng cũng quyết định nhận, nhưng cũng không quên đưa ra lời cảnh cáo.
-Nếu cô lộn xộn tôi sẽ đuổi ngay lập tức không thương tiếc.
-Vâng.
Bước thứ nhất trong kế hoạch tìm lại ký ức cho trai đẹp đã thành công, khỏi phải nói tôi vui thế nào.
-Khi nào cô bắt đầu?
-Bây giờ.
Nói xong tôi bước một mạch vào trong vì sợ Nhật Nam đổi ý, anh nhìn theo tôi rồi cũng lắc đầu chịu thua luôn.
Những thứ trong ngôi nhà này vẫn thế, từng góc ngách, từng căn phòng vẫn còn hơi ấm của hai đứa, nhưng bây giờ không phải là lúc để nhớ về những kỷ niệm đó, tôi quệt nước mắt chuyên tâm làm việc của mình. Anh ngồi đó, dáng vẻ làm việc quen thuộc không có xíu gì thay đổi nhưng có cảm giác xa vời không chạm tới được.
-Tôi dọn thức ăn sẵn sàng rồi, anh vào ăn đi.
Chuẩn bị những món anh thích ăn nhất, tôi gọi anh vào ăn. Có thể anh không nhận ra tôi nhưng được chăm sóc cho người mình yêu cũng là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi rồi.
Vừa cho thức ăn vào miệng, Nhật Nam khựng lại trong vài giây như đang suy nghĩ điều gì đó rồi ăn rất ngon lành. Như vậy chứng tỏ khẩu vị của anh vẫn không thay đổi, vẫn thích món ăn tôi nấu như trước đây.
-Sao cô biết tôi thích mấy món này thế?
-Vì đây là những món ăn bạn trai cũ của tôi thích nhất, không ngờ cũng hợp khẩu vị với anh.
-Thế anh ấy đâu?
-Ảnh mới vừa qua đời trong một vụ tai nạn.
Tôi nói dối, nhưng chỉ có như vậy anh mới không đề phòng, không né tránh tôi mà thôi. Anh tỏ vẻ thông cảm khi nhìn thấy gương mặt buồn của tôi.
-Tôi xin lỗi.
-Không sao, tôi về đây. Trà nóng đã chuẩn bị sẵn ngoài kia, quần áo cũng đã ủi sẵn, anh không được khỏe nên nhớ đừng uống rượu.
Nhật Nam trợn tròn mắt nhìn tôi, có lẽ thắc mắc làm sao con nhỏ giúp việc ngày đầu tiên lại biết thói quen và sở thích của mình. Tôi với anh đã từng yêu nhau say đắm chẳng lẽ mấy cái nhỏ nhặt này lại không hiểu sao, ngay cả nét mặt mệt mỏi của anh tôi nhìn thoáng qua là biết ngay thôi.
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui