Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ !

Không thấy tôi chạy theo, Nhật Nam quay lại nhìn bộ dạng thảm thương của tôi khẽ cau mày.
-Ê, không định đi về à?
-Không đi nổi.
Tôi đưa bộ mặt giận dỗi ra, nghĩ sao mới ăn no thật no xong mà bắt chạy nguyên một đoạn dài, thức ăn gần như muốn trào ngược ra lại hết rồi.
-Vậy thì cứ ngồi đây một mình nghe, cẩn thận ban đêm mấy con ma hay bay lảng vảng khu vực này lắm đó.
Cái mặt nham nhở của Nhật Nam làm tôi bực bội, không biết có ma hay không chứ nghe nhắc đến là cái tật nhát gan lại nổi lên, cứ nhìn trước nhìn sau đề phòng đâm ra càng sợ hơn, đi với anh hoài cũng có ngày tức mà chết quá.
Hết chiêu, tôi giở khổ nhục kế ra, hai tay bó gối khóc thảm thương thôi rồi. Thế là Nhật Nam thấy tội tội quay đầu lại.
-Sao thế?
-Đồ đáng ghét nhà anh, người ta không đi nổi thật mà cứ ép, khó chịu chết mất.
Tôi ôm bụng nhăn nhó khóc lóc thế là Nhật Nam động lòng ngay lập tức, anh quay người lại nhỏ nhẹ.
-Lên tôi cõng.
Khỏi phải nói tôi vui cỡ nào, cuối cùng thì cũng hành hạ được anh. Anh cõng tôi đi chỉ mỉm cười không nói, còn tôi hai tay ôm cổ, đầu tựa vào bờ vai ấm áp của anh. Mùi hương ấy vẫn rất quen thuộc, đôi vai ấy vẫn vững chắc như ngày nào. Nếu bây giờ có mưa thì thích lắm, trên lưng anh tôi sẽ không cảm thấy lạnh, tôi không biết mình thích mưa từ khi nào nhưng chỉ cần được cùng anh đi dưới màn mưa tôi lại cảm thấy ấm cúng đến lạ. Anh từng nói tôi khác người, trẻ con quá nên mới thích mấy thứ lãng mạn như vậy, còn anh thì ghét mưa “vì mưa người yêu anh đi học sẽ vất vả lắm, ngộ nhỡ ướt mưa lại cảm anh lo lắm”. Lúc đó tôi chỉ biết hạnh phúc rúc vào lòng anh để che đi hai má ửng đỏ của mình, anh lúc nào cũng nghĩ cho tôi cho dù có nhiều thứ bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Yêu anh, tôi chưa từng hối hận vì sự lựa chọn của mình, tôi chỉ buồn vì không được cùng anh đi đến hết con đường mà thôi.
-Dễ chịu hơn chưa?
Nhật nhẹ nhàng quan tâm. Đi một quãng đường xa như vậy chắc anh cũng mệt lắm rồi, nhưng thật sự tôi chỉ muốn được anh cõng thế này lâu hơn một xíu.
-Chưa, phải cõng thêm 2km nữa mới hết.
-Cô đúng là lắm trò.
Nói như vậy chứ Nhật cũng không bỏ tôi xuống, những ngày này phải tranh thủ bên cạnh anh không thôi mụ simla đi lưu diễn về là hết cơ hội.
-Cô thích được người khác cõng lắm sao?
Nhật Nam hỏi câu này làm tôi càng nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa, nó cứ lướt qua như một giấc mộng đẹp mà tôi không bao giờ muốn thức giấc.
-Anh ấy cũng từng cõng tôi đi như thế này, anh ấy từng nói với tôi là sẽ bên cạnh che chở cho tôi mãi mãi, nhưng lại không làm được. Anh từng hứa sẽ quay trở về nhưng cuối cùng lại quên mất…
Giọng tôi nhỏ dần, nhỏ dần vì sợ Nhật Nam phát hiện ra mình khóc, nếu có cách nào say mà có thể quên sạch hết những nỗi đau này thì tôi cũng muốn thử một lần. Tôi vô tư đấy, vui vẻ đấy nhưng mỗi khi màn đêm tràn về con hẻm nhỏ, tôi lại cảm thấy mình cô đơn lạc lõng, những vết sẹo trong tim lại nhói đau không thể xoa dịu được.
-Cô ổn chứ? Nhật Nam nhẹ nhàng quan tâm càng khiến tôi thêm đau, liệu anh có biết người tôi nhung nhớ ngày đêm là anh hay không.
-Anh nghĩ có ổn không khi trong tâm trí tôi mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy từ xa cũng đủ tiếp thêm động lực để tôi tiếp tục sống rồi.
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai anh, anh biết tôi đang khóc nên nhẹ nhàng an ủi.
-Từ giờ không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi nữa, bởi ánh mắt sâu thẳm của cô đã tố cáo nỗi đau mà cô đang che giấu. Không hiểu sao con người bên trong tôi lại thôi thúc cảm giác muốn bảo vệ cô như thế.
Tôi khóc nấc đến nỗi không còn quan tâm đến những thứ xung quanh nữa, tôi chỉ muốn ôm chặt anh mà nói rằng “em yêu anh” nhưng không thể, ai đã từng đi qua nỗi đau sẽ hiểu những vết thương nó để lại đau đớn đến mức nào.
-Tại sao ai cũng bỏ tôi mà đi cơ chứ, mẹ không còn, người thân lợi dụng, tôi chỉ còn mỗi anh ấy để nương dựa, vậy mà cuối cùng tôi vẫn chỉ một mình…
-Xin lỗi, tôi không biết cô đã rất đau lòng như thế.
Nhật Nam mở cửa đặt tôi ngồi vào xe rồi dịu dàng vén mấy sợi tóc đung đưa trước mặt, ánh mắt nhìn tôi thật trìu mến.
-Sau này bất cứ khi nào cô buồn, tôi sẽ cho cô mượn bờ vai nhé.
Nói xong anh lái xe đưa tôi về nhà, trong đầu cứ lởn vởn câu nói của anh, có phải tôi có thể dựa vào anh bất cứ lúc nào không? Anh có biết đó là mơ ước duy nhất của tôi vào lúc này hay không. Không có anh, đêm sẽ trở nên lạnh lẽo, giấc ngủ cũng sẽ trở nên khó khăn hơn.
Mở cửa bước vào, ngôi nhà lạnh lẽo làm tôi bất giác rùng mình, cảm giác như mọi thứ trong ngôi nhà này rất xa lạ.
-Anh đừng đi có được không?
Tôi níu tay Nhật Nam khi anh định xoay người đi, tôi biết mình làm như vậy là rất ích kỷ, rất xấu xa khi ngang nhiên giữ người yêu của người khác lại, nhưng lúc này đây tôi thật sự rất cần anh. Đã lâu lắm không được bên cạnh nhau, tôi thèm hơi ấm ấy biết nhường nào.
Nhật Nam nhìn tôi ngạc nhiên lắm.
-Không được, tôi với cô….
-Em sợ lắm.
Anh từ chối nhưng nhìn thấy tôi nấc lên nghẹn ngào quá nên cuối cùng cũng không nỡ rời đi.
-Được rồi, cố gắng ngủ một giấc tâm trạng sẽ khá hơn.
Nhật Nam dắt tôi vào phòng, tôi cứ nắm chặt lấy tay anh không muốn rời xa.
-Ngoan, ngủ đi.
Anh lấy tay lau mấy giọt nước mắt còn sót lại trên mặt tôi, rồi dừng thật lâu không nỡ bỏ xuống. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh cảm giác thật ngọt ngào và quen thuộc.
-Hình như anh gầy hơn thì phải, không có em anh không biết tự chăm sóc cho mình sao.
Tôi đặt tay lên má anh tình cảm, anh nhẹ nhàng giữ lại rồi hôn dịu dàng lên tay.
-Em mà cứ như vậy tôi không kiềm chế nổi mình đâu, ngoan, ngủ đi.
Lời nói của anh như có ma thuật ru tôi vào giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt tay anh không rời. Đêm nay tôi không còn sợ hãi khi bóng tối vây quanh nữa, bên anh giấc ngủ bỗng yên bình và dịu êm hơn. Thôi thì cứ ngủ hết đêm nay đi rồi ngày mai sẽ khác, mọi chuyện cũng sẽ trở về với quỹ đạo của nó, anh vẫn là cấp trên, bên cạnh là cô người mẫu xinh đẹp quyến rũ, còn tôi vẫn chỉ là cô bé lọ lem đứng nhìn họ từ xa xa mà thôi. Đâu đó văng vẳng bài hát mà từ khi xa anh tôi vẫn nghe hàng ngày, nước mắt cũng theo từng câu chữ mà tuôn ra.
Không gian mênh mông quá, những niềm vui khi xưa vẫn đây.
Sao mi hoen cay bóng dáng người tình ngày nào đâu thấy.
Khi xưa nơi đây có gió với mây theo ta hát ca
Giờ ngồi đây hôm nay gió mây đã xa cô đơn đưa ta về đâu
Ngày anh ra đi em như hóa điên nỗi đau không ngừng
Thương nhớ không nguôi, cơn đau hoài không dứt
Rồi anh ra đi nơi xa cố quên vết thương hôm nào
Yêu dấu ta trao, nhưng sao lòng vẫn đau.
Người ơi có nghe không, lòng em có riêng anh thôi
Dù anh ra đi để cố quên lòng vẫn mãi sao không thể quên
Người ơi có nghe không, lòng em vẫn trông mong
Dù là trăm năm sau khi xa đời em vẫn không quên.
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui