Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Tại biệt thự nhà họ Trần...

Ông Trần đang ngồi thư thái uống trà cùng với bà Kim trong phòng khách. Cả phòng khách mang mùi hương dịu nhẹ nhưng làm cho con người ta say khi thưởng thức mùi hương này.Không khí yên tĩnh nhường lại cho những tách trà đang toả mùi hương dịu nhẹ kia. Từ ngoài Jack bước vào với những bước chân đầy gấp gáp chạm xuống nền nhà tạo ra những tiếng " bộp... bộp " khô khốc vang vọng. Những tiếng bước chân vội vã khiến ông Trần khó chịu ngửng lên xem ai là người phá tan không gian yên tĩnh. Đôi mày cau lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn Jack đang tiến lại gần.

Nhận thấy ánh mắt của ông chủ Jack không khỏi sợ hãi nhưng tỏ vẻ không chú ý tới mà vội vàng lên tiếng:

- Thưa ông chủ! Cô chủ Moon đã bị con gái ông Leo bắt đi rồi thưa ông chủ!

Đôi mắt ông Trần thoáng qua một chút kinh ngạc nhưng rồi lại trở lại sự hờ hững:

- Nếu đã bị kẻ khác săn thì phải cho con mồi chịu cực chút mới cướp lại.

Môi khẽ nhếch lên vẽ ra một nụ cười đầy vui thích. Nụ cười của ông khiến bà Kim đang ngồm im lặng cũng không khỏi run sợ. Còn Jack thì hiểu ý ông chủ nên chỉ khẽ gật đầu và đi ra ngoài. Trong phòng khác lúc này chỉ còn ông Trần và vợ, tiếp tục nâng tách trà lên thưởng thức thật chậm và thư thái. Hành động của chồng khiến bà Kim không khỏi mang nghi vấn trong lòng. Lông mày nhíu lại nhìn người đối diện:

- Người của mình bị bắt mà ông bình tĩnh vậy? - Ánh mắt nhìn chồng dò xét.

Ông Trần vẫn thư thái uống một hớp trà để cảm nhận vị của nó. - Chỉ là chơi chút thôi! Không phải chuyện của bà nên khỏi quan tâm. Cứ làm tốt việc của bà đi!

Nghe những lời chồng nói trong lòng bà cảm thấy khó chịu nhưng cũng đành im lặng cùng ông thưởng thức trà.

Đôi mắt đen sâu thẳm rời khỏi màn hình laptop, khẽ đưa tay ray ray hai bên thái dương. Duy hướng đôi mắt sâu thẳm ra phía cửa sổ nơi ánh nắng yếu ớt đang tắt dần để nhường chỗ cho màn đêm. Trong cái nhìn sâu thẳm luôn mang theo một nỗi buồn sâu trong tận đáy lòng. Anh luôn thế, luôn có một nỗi buồn chất chứa mà chưa tan biến được. Những hạt sương bắt đầu buông xuống mọi nơi trong thành phố, gió cũng thổi mạnh hơn mang theo cái lạnh. Duy đã nghe được tất cả cuộc nói truyện của ba mình dưới sảnh. Anh vẫn ngồi hướng mắt ra phía cửa sổ rất lâu như thế!

" Một mùa thu se se lanh, trong khu vườn nhỏ đầy những bông hoa hồng đủ sắc màu. Gió thổi mạnh làm mái tóc dày đen óng của một cô bé chừng 3 đến 4 tuổi bay theo gió. Bàn tay nhỏ bé kia không ngừng xới đất trồng một cây nhỏ bé. Bàn tay cô bé bị những chiếc gai nhỏ đâm chảy máu nhưng cô bé vẫn miệt mài làm công việc của mình, mồ hôi cũng theo đó mà lăn xuống trên khuôn mặt xinh xắn.

- Cây nhỏ mau lớn lên như các anh chị để tỏa hương nhé!- Nụ cười vui vẻ nở trên môi cô bé.

- Bé Uyển!- Một cậu bé từ xa chạy lại phía cô bé tức giận gọi.

Cô bé ngừng tay, ngửng lên nhìn anh mình mà cười.- Anh hai! Anh làm bé Uyển giật mình!

- Nhóc lại nghịch gì nữa? Dơ hết người rồi!- Cậu bé nhìn cô bé với quần áo lấm lem mà không khỏi lắc đầu.

- Không sao mà hai! Lát em vào tắm và thay đồ. Hai lại xem cây nhỏ em mới trồng này đi hai.- Nở nụ cười nhìn cậu bé.

Cậu bé đến trước mặt cô bé và ngồi xuống, xòe tay ra.- Nhóc đưa tay ra hai xem coi!

Cô bé rụt dè buông chiếc xới đất xuống và xòe từ từ hai bàn tay ra trước mặt cậu bé.- Em chỉ có...

Hai bàn tay dính đất lấm lem, máu ở một vài chỗ trong lòng bàn tay đang rỉ ra. Cậu bé nhìn tay em mình như thế thì hốt hoảng.

- Chảy máu rồi! Mau vào nhà rửa sạch và bằng bó không nhiễm trùng mất!- Vội vàng đỡ cô bé.

- Em không sao mà! - Cười trừ.

Mau lên lưng anh cõng em vào nhà để mẹ băng cho em. Từ sau anh không cho em trồng cây nữa! Bàn tay bị thương như thế mà nó không sao.- Cậu bé khom người xuống.

- Tay em dơ sẽ làm người anh hai dơ hết! Em sẽ tự vào mà!

- Anh nói nhóc lên là lên mà! Không anh bế nhóc đó!


- Không! Không! Em lên! Em lên!- Lại ôm cổ cậu bé và trèo lên lưng cho cậu cõng vào trong nhà.

- Từ sau nhóc không được nghịch thế nữa nghe không? Trời cũng lạnh mà ra vườn sẽ bị cảm. Nhóc mà cảm hai không thương nhóc nữa!- Vừa đi vừa nói nhẹ nhàng.

- Em biết hai thương em mà! Hai sẽ không bỏ bé Uyển đâu đúng không hai? Em muốn sau này được hai cõng mãi như bây giờ! Hai hứa với bé Uyển nhé!

- Sau này nhóc tính bám hai mãi không cho hai lấy vợ à?

- Không! Hai là của bé Uyển suốt đời! Bé Uyển không cho hai lấy vợ đâu!- Hai tay ôm chặt cổ cậu bé khóc thút thít.

- Được rồi! Hai sẽ ở bên bé Uyển cho đến khi nào có người thương bé Uyển như hai mới thôi!

- Hai nhớ nhé! Không được nuốt lời! Ngoắc tay cho chắc chắn.

- Con nhóc này! Ừ hai ngoắc tay thề với nhóc!- Chìa tay ra ngoắc lấy ngón tay dính đất của cô bé.

Cả hai cùng cười thật hạnh phúc giữa mùa thu."

Màn đêm đã bao phủ lên thành phố và lúc này chỉ là màn đêm kết hợp với những ánh đèn lung linh. Cái lạnh đang lan tỏa khắp thành phố, từ cơn gió thổi vào trong phòng mang theo cả cái lạnh lùa khắp phòng. Cả căn phòng không có chút ánh sáng đèn nào! Chỉ là một màn đêm thui nhỏ yên tĩnh nhưng đầy đáng sợ. Một góc phòng Duy vẫn ngồi nhìn thất thần ra phía cửa sổ. Kí ức anh luôn giữ nhưng anh lại sợ thực tại khắc nghiệt. Bao quanh anh chỉ là lạnh giá mà thôi!

Duy gấp chiếc laptop trước mặt, bước lại phía tủ lấy cho mình một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chỉnh lại chiếc áo sơ mi. Chiếc mũ được đội lên che đi gương mặt lạnh lùng. Duy nhanh chóng thoát ra ngoài bằng đường cửa sổ. Chiếc bóng của anh nhanh nhẹn biến mất trong màn đêm. --------------------------------Tại một căn nhà kho cũ kĩ, mùi xăng dầu hợp với mùi hôi đã tạo nên một mùi hương cực kì khó chịu. Cả căn nhà kho là một bóng tối u ám bao chùm, bên ngoài tiếng dế, ếch, gián,... kêu râm ran. Chiếc cửa nhà kho từ từ mở ra mang theo chút ánh sáng, hàng loạt những cái bóng đi vào.

- Nó tỉnh chưa?- Giọng nữ đầy uy quyền.

- Chưa chị!- Một tên cung kính lên tiếng.

- Được rồi! Nó đâu?

- Nó đằng kia chị!- Chỉ lại phía Moon đang nằm trơ trên nền đất bất tỉnh.

Lấy nước vào đây cho tao! Cho nơi này sáng lên.- Tiến lại phía Moon.

- Vâng!

- Mày chưa tỉnh sao? Tao cho mày tỉnh!

Ào... ào.

Một chậu nước lạnh được hắt trên mặt Moon, có lẽ cảm thấy lạnh và cũng do thuốc đã hết tác dụng mà Moon từ từ mở đôi mắt ướt át của mình ra nhìn xung quanh. Ánh điện mờ mờ, mùi hôi và cả những cái bóng trước mình Moon khẽ nhíu mày. Khẽ cự mình nhưng phát hiện mình bị trói chặt tay chân không thể cự mạnh. Những giọt nước lạnh ngấm vào trong áo khiến Moon cảm thấy lạnh ngắt cả người run lên vì rét.

- Sao? Mát không? Tao cho mày uống nữa nhé!- Nhung cười mỉa mai.

- Mày nên mang cho ba mày dùng!- Giọng kinh thường.

- Mày! Mày còn cứng miệng! Chúng mày đâu kéo nó lên cho tao!- Chỉ tay về phía Moon tức giận quát.

- Hạng rẻ rách như mày cũng chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ. Tao khinh!

Moon được bọn đàn em của Nhung kéo lên. Nhung bước lại phía Moon túm tóc cô nhóc kéo ra sau.


- Mày nói ai hèn hạ? Tao đánh chết mày.

Bốp... bốp.

Những cái tát liên tục giáng xuống khuôn mặt xinh xắn của Moon khiến cô nhóc đau đến tê dại. Nhưng cô nhóc không kêu một tiếng mà vẫn gan lì nghiến chặt hai hàm răng cam chịu.

- Này thì rẻ rách này!- Bàn tay vẫn tiếp tục giáng xuống khuôn mặt Moon.

Khuông mặt cô nhóc càng lúc càng đỏ lên theo những cái tát đang tăng dần độ mạnh. Những cơn choáng váng ập đến theo từng cái tát mang theo những cơn đau rát hai bên má. Bọn đàn em nhìn thấy thế cũng không khỏi rùng mình khi nhìn Nhung như một con dã thú đang điên cuồng tát người.

Nhung càng tát càng mệt nhưng vẫn không nghe thấy tiếng kêu hay khóc nào phát ra từng miệng Moon. Bắt đầu mệt và đau tay nên tay giảm lực và dừng hẳn.

- Mày! Sao mày không xin?- Chỉ tay về phía Moon.

Tao sẽ không xin con rẻ rách như mày!- Khinh khỉ

Phi.

Nước bọt nhổ ra bắn trên gương mặt đang giận giữ của Nhung. Vốn đã tức giận nay bị nhổ nước bọt lên mặt Nhung càng tức hơn.

- Mày! Con rẻ rách này!- Vừa nhận khăn giấy của đàn em lau xong mặt.

- Tao làm sao? Mày dùng thủ đoạn bẩn thỉu lừa tao thì mày cũng rẻ rách thôi!- Moon khinh bỉ nói.

- Sao? Mày biết tất cả rùi sao?- Kinh ngạc nhìn Moon.

- Đến nước này sao tao lại không biết mày cho con Hằng giả bị hại mấy lần để chị ấy cứu! Nhằm mục đích trả thù! Mày cũng tốn công nhỉ?

- Tiếc là tao không bắt được con Tuyết!

- Ha ha! Mày không biết người đó là ai sao? Hạng tép riu như mày không bắt được người đó đâu!

- Một con thấp hèn có chút nhan sắc mà thôi!

- Mày nhầm! Để tao nói cho mày người đó là ai nhé! Banh lỗ tai chó mày lên mà nghe. Chị ta là Hoàng Yến Nhi con gái độc nhất của Hoàng Gia Phúc.

- Mày nói gì? Nó là Hoàng Yến Nhi?- Nhung hoảng hốt nhìn Moon.

Những tên đàn em xung quanh cùng được một trận sợ hãi nhất thời đứng đờ.

- Sao? Mày sợ? Sợ thế sao trả thù được người ta. Ha ha.- Cười khoái chí.

- Mày câm! Nó là ai tao cũng mặc! Giờ tao xử mày trước xong tao sẽ xử nó sau. Tao không tin mày mấy tích mà nó không tìm.- Nhung nở nụ cười gian sảo.

- Ha ha! Mày ngây thơ quá rồi! Chị ta sẽ không tới đâu! Có gì mày giải quyết được làm đi.- Cười khinh.

- Sao nó không đến chứ?- Nhìn Moon dò xét.


- Vì chị ta chết rồi!- Cười nhạt, đôi mắt mang chút bi thương.

Nhung sắc mặt trắng bệch, đôi mắt kinh ngạc nhìn Moon.- Mày nói nó chết rồi!

- Mày điếc à?- Tức giận.

- Tao chưa làm gì nó mà! Sao có thể?- Nhung hốt hoảng.

- Mày sợ rồi à?- Giọng khinh bỉ.

- Tao... tao! - Ấp úng.

- Mày không đủ trình khiến chị ta chết đâu mà hãi.- Nhàn nhạt nói.

- Thật không?- Nhung nghi ngờ nhìn Moon.

- Não chó! Tao nói mày không hiểu à?- Khinh bỉ nói.

- Mày! Mày nói ai não chó?- Khuôn mặt đỏ lên tức giận.

- Điếc à? Tao nói mày đó!

Bốp.

Nhung tiến lại phía Moon đang bị đàn em mình giữ tặng cho cô nhóc một cái bạt tai. Moon vẫn đứng yên cam chịu đòn nhìn Nhung bằng cái nhìn khinh bỉ.

- Chúng mày để nó đứng ngang hàng với tao vậy sao?- Nhìn về phía bọn đàn em đang đang giữ Moon.

Nghe thấy thế bọn đàn em dùng sức thúc vào phía sau đầu gối của cô nhóc khiến Moon trao đảo nhưng vẫn kiên cường không quỳ. Thấy Moon vẫn ngoan cố chúng dùng khủy tay thúc vào bụng cô nhóc khiến cô nhóc đau điếng cả người và khụy xuống. Nhung thấy Moon đã quỳ xuống thì nở nụ cười hài lòng.

- Sao? Mày chống lại tao đi!- Kéo cằm Moon lên và bóp mạnh.

- Tao khinh!- Cứng rắn trả lời.

- Tao thích chơi với mày một chút! Nhìn mày lúc này y như con chó cún nhà tao! Ha ha.- Cười đầy sảng khoái.- Mày kiêu ngạo nữa đi! Không còn con Tuyết à không là con Nhi xem mày kiêu ngạo với ai?

- Cho dù mày dùng thủ đoạn gì thì trái tim Hoàng Quân cũng đã thuộc về chị ta rồi! Mày mãi là kẻ thua cuộc mà thôi!- Trợn mắt nhìn Nhung.

- Mày câm! Tao không tin! Một người mới và cũng không còn thì anh ấy yêu làm sao?- Nhung tức giận bóp mạnh cằm Moon.

- Mày nghĩ ba cô ta chịu cho con gái yêu mình chết dễ dàng thế sao? Ngây thơ! Chị ta chỉ ngủ dài đợi thời gian tỉnh lại thôi!- Moon cười nhạt.

- Chưa chết hẳn sao?- Nghi ngờ hỏi lại.

- Sao? Muốn cô ta chết hẳn à? Cần hợp tác với tao không?- Moon cười gian sảo.

- Hợp tác với mày? Chẳng phải nó là chị mày sao?- Nhung kinh ngạc nhìn Moon.

- Tao và chị ta giờ là kẻ thù! Sao không thể để chị ta chết?- Cười nhạt.

- Lý do vì sao mày lật mặt thế?- Buông cằm Moon ra tò mò hỏi.

- Không việc của mày!- Khinh khỉnh.

- Nhưng ba cô ta...- Chần trừ.


- Yên tâm sẽ có người giúp chúng ta.- Nhàn nhạt trả lời.

- Ai chứ?

- Trần Thiên Phú!

- Ý mày là... ông ta sao có thể?- Kinh ngạc.

- Loại bỏ đối thủ không trừ thủ đoạn.

- Được! Tao tin mày!

Khi Moon và Nhung đang nói chuyện thì một tên đàn em hốt hoảng chạy vào. Mồ hôi chảy dọc hai má, thở dốc nhìn về phía Nhung.

- Chị Nhung... có... có... có...- Hoảng hốt nói không nên lời.

- Cái gì? Nói mau!- Nhung tức giận quát.

- Bên ngoài có một người đang đánh vào đây!- Thở dốc.

- Có một người mà cũng làm mày hãi thế sao?- Nhung nghi hoặc nhìn tên đàn em đó.

- Nhưng người... người này...- Khuôn mặt vẫn hoảng sợ.

Két... két.

Tiếng cửa nhà kho mở ra, một cái bóng đen cao lớn đội một chiếc mũ lưỡi trai tiến vào trong nhà kho. Cái bóng mang theo những tia chết chóc khiến cho bọn đàn em của Nhung cũng kinh hãi. Còn Nhung thì kinh ngạc xen chút sợ hãi vì khí chất toát ra từ bóng hình đó khiến người ta say mà cũmg sợ hãi. Moon nhìn bóng đen đó cũng kinh ngạc.

- Trần Thiên Duy!- Moon mở to hai mắt nhìn cái bóng đang tiến vào mà vô thức kêu tên.

Tất cả quay lại nhìn Moon sau đó nhìn về phía cái bóng đang bước vào mang theo những tiếng bước chân đầy uy lực mà kinh ngạc không lên tiếng. -------------------------------- Tại biệt thự nhà họ Trần...

- Mau báo cho ông chủ là cậu chủ đã thoát ra ngoài biệt thự rồi!- Một tên vệ sĩ hốt hoảng kêu to.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng sừng sờ trong vài giây. Jack cấp tốc chạy nhanh vào phòng trà nơi ông Trần đang ngồi thưởng thức trà.

- Ông chủ! Có chuyện không hay rồi!- Hoảng hốt.

- Cái gì?- Ông Trần khó chịu nhìn vệ sĩ.

- Cậu chủ đã ra khỏi biệt thự!- Kinh hãi.

Choang.

Chiếc chén trên tay ông Trần rôi xuống nền đất vỡ tan tành, nước chè bắn tung trên sàn nhà. Bà Kim ngồi đối diện cũng không khỏi hoảng sợ khi nghe vệ sĩ thông báo. Phương từ thang máy ra cũng đứng sững người khi nghe tin đó.

- Cậu nói gì? Thằng Duy nó...- Ông Trần kinh hoàng nhìn vệ sĩ hỏi lại.

- Vâng! Cậu chủ ra khỏi biệt thự.- Jack khẳng định lại.

Ông Trần dần phục hồi lại vẻ mặt bình tĩnh.- Mau đi cứu con Moon!- Ra lệnh.

- Nhưng cậu chủ!- Jack lỡng lự.

- Nó ở đó!- Ông nhàn nhạt nói và bước đi ra ngoài.

Jack thấy ông chủ đi cũng theo ông đi ra khỏi biệt thự. Trong sảnh tất cả mọi người vẫn trong trại thái kinh hoàng khi nghe tin đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận