Bị Tạ Trản giáo huấn thân thể, Úc Ninh không còn nhớ đến việc mang thai tiểu yêu quái, y mơ hồ nhận ra Tạ Trản không thích, tuy không rõ lý do nhưng Úc Ninh đã quen ngoan ngoãn nghe lời nên cũng chẳng nhắc lại việc này nữa.
Cuối thu họ đến một trấn nhỏ hoang tàn, nhà cửa đổ nát tiêu điều sau chiến hỏa.
Không phải thái bình thịnh thế, Tạ Trản không muốn để Úc Ninh thấy loạn thế u ám, dù vô tình hay cố ý cũng đã cho y một giấc mộng đẹp, hoàn toàn rời xa quá khứ.
Nếu không đến trấn hoang này thì Úc Ninh đã gần như quên mất mình bị vứt bỏ trên đường chạy nạn, những người dân thẫn thờ vì phải lìa xa quê hương mà y từng gặp.
Y vô thức níu chặt tay Tạ Trản, Tạ Trản nhéo nhéo lòng bàn tay y, hai người dừng lại ở đầu trấn, bia đá dựng xiêu vẹo trước cổng, tên trấn bị ám khói đen không còn thấy rõ nữa.
Tạ Trản nói: "Ninh Ninh, ta phải đi gặp một người bạn, ngươi ở đây chờ ta được không?"
Úc Ninh ngẩng mặt nhìn Tạ Trản, nuôi lâu như vậy nên khuôn mặt thiếu niên đã tròn trịa hơn, làn da trắng nõn, lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu vì được cưng chiều, xinh đẹp bắt mắt.
Y mím môi hỏi: "Ta không đi theo được sao?"
Tạ Trản đưa tay xoa mặt y: "Ngoan, ta sẽ trở lại nhanh thôi."
Úc Ninh khẽ gật đầu rồi nắm dây cương đứng sát bên ngựa nói: "Vậy ta ở đây chờ ngươi."
"Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải ở đây đừng nhúc nhích đấy nhé." Tạ Trản vuốt nhẹ chuỗi hạt trên cổ tay y, cúi đầu hôn lên trán Úc Ninh rồi quay người đi vào trấn, dáng người thẳng tắp, trên người vẫn mặc áo tràng cũ kỹ như mọi khi.
Tạ Trản đúng là tới gặp bạn mình.
Tháp cổ lâu đời từng có một cây ngô đồng, trên cây không phải phượng hoàng mà là một con rắn.
Năm đó rắn độ kiếp biến hóa, sấm chớp đùng đùng, tia sét tím giăng đầy trời.
Thú vật thành tinh độ kiếp không dễ, xà yêu suýt nữa bị sét đánh chết, sau đó vượt qua được lại không thể giữ nguyên hình dạng ban đầu mà biến thành một con rắn nhỏ, trong lúc mê man được người dưỡng bệnh trong tháp cổ nhặt về.
Từ đó một đoạn nghiệt duyên vướng mắc ròng rã năm trăm năm.
Tạ Trản và y có thể gọi là hàng xóm, đã qua lại với nhau gần ngàn năm.
Trấn nhỏ hoang vu không thiếu âm quỷ hung hãn bị giam cầm ở đây, nếu không có người độ hóa thì sẽ hồn phi phách tán không thể siêu thoát.
Tạ Trản không cho Úc Ninh vào là vì không muốn những thứ trong trấn này hù dọa y.
Đột nhiên Tạ Trản dừng bước, giương mắt nhìn tới chỉ thấy cách đó mấy bước có một trận pháp quỷ quyệt, sát khí phun trào, âm trầm khiếp người.
Hai người đang ngồi giữa trận pháp, khi Tạ Trản đi tới thì một người liền mở mắt ra nhìn, nhưng Tạ Trản không nhìn hắn mà lại nhìn về phía người đối diện với hắn.
Người kia mặc áo bào đạo sĩ, tuổi chưa quá đôi mươi, nhìn bộ dạng đạo hạnh nhưng yêu khí đầy người, không ngờ giống người mà không phải người, giống yêu quái lại đúng là yêu quái.
Sắc mặt Tạ Trản lập tức trở nên khó coi.
Tạ Trản rời đi chưa được bao lâu, Úc Ninh đứng sát bên ngựa nắm chặt lông bờm trên cổ, chốc chốc lại quay đầu nhìn trấn hoang âm u vắng vẻ, thỉnh thoảng lũ quạ đen bay vụt qua.
Y thở dài ôm cổ ngựa nói: "Tạ Trản đi gặp ai thế không biết?"
"Sao hắn vẫn chưa ra?"
"Chúng ta ở đây ngoan ngoãn chờ Tạ Trản, ngươi không được sợ, ta cũng sẽ không sợ......"
Y thì thào với chính mình rồi sờ lên chuỗi hạt trên tay phải, nỗi bất an trong lòng chợt tiêu tan không ít.
Đột nhiên trong trấn vang lên một tiếng động lớn khiến Úc Ninh giật nảy mình, cả trấn chao đảo nghiêng ngả như có động đất, trên trời mây đen bao phủ, mưa gió nổi lên đè nặng lòng người.
Chỉ giây lát sau mây đen cuồn cuộn, từng tia chớp sáng lóa bổ thẳng xuống trấn, mặt mũi Úc Ninh trắng bệch.
Y lẩm bẩm gọi Tạ Trản rồi nắm lấy chuỗi hạt, hốt hoảng chạy vào trấn.
Vừa bước qua bia đá, chung quanh liền trở nên lạnh lẽo, cái lạnh như muốn chui vào xương tủy khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Trên đường dài không một bóng người, nhà cửa tiêu điều xơ xác, tựa như chỉ cần lơ đễnh một chút thì bên trong sẽ có thứ gì đó chui ra.
Úc Ninh không dám nhìn mà cắm đầu chạy về phía trước, đột nhiên cổ chân lạnh buốt như bị túm lại, cả người ngã ập xuống đất.
Úc Ninh hoảng hốt ngẩng lên, trong bóng tối quỷ mị hiện đầy những khuôn mặt tái nhợt đáng sợ nhìn y chằm chằm một cách thèm thuồng.
Úc Ninh sợ hãi hét lên một tiếng, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lẽo, "Úc Ninh."
Hai mắt y trợn trừng, nghẹn ngào kêu lên, "......!Úc Nhiên," không chỉ Úc Nhiên mà còn có cha mẹ y, người nào cũng biến thành âm quỷ nhìn chằm chằm vào y như nhận ra lại như không nhận ra, nhưng còn đáng sợ hơn nhiều so với lúc còn sống.
Úc Nhiên cười với y, "Ngươi còn sống sao," cả người hắn đầy máu, khuôn mặt trắng nhợt, đồng tử đỏ rực như lệ quỷ nhưng lại tỉnh táo hơn những con quỷ khác, "......!Tại sao chúng ta đều chết mà quái vật như ngươi còn sống, ngươi mau theo chúng ta đi."
Hắn cười tiến tới gần Úc Ninh, Úc Ninh lui lại phía sau, há miệng run rẩy nói: "Các ngươi đi đi, đi đi!"
Thấy âm quỷ sắp nhào tới nên y giơ tay chặn lại, chỉ cảm thấy chuỗi hạt trên cổ tay nóng lên, trong chốc lát đã đẩy những âm hồn kia lui lại mấy bước không thể tới gần.
Úc Ninh ai oán gào lên, "Tạ Trản......"
"Hắn đang bận nên không đến được đâu," có người cười nói.
Úc Ninh ngẩng đầu thấy trên nóc nhà đối diện có người đang ngồi, hai chân dài buông thõng, mặc áo bào đỏ rực đang ung dung nhìn y, chính là Hạc Đình mà y đã từng gặp một lần..