Tạ Trản tìm phòng sạch sẽ để Úc Ninh nghỉ ngơi rồi tỉ mỉ bôi thuốc lên cổ bị thương, có lẽ vì quá kinh sợ, kiệt sức không chịu nổi nên dù ngủ thiếp đi Úc Ninh vẫn nắm chặt tay hắn không buông.
Tướng do tâm sinh, tính tình Úc Ninh đơn thuần trẻ con, trên mặt vẫn còn phảng phất nét ngây thơ.
Tạ Trản ngồi bên giường đưa tay sờ lên mặt y, Úc Ninh mơ màng giụi tay hắn, miệng còn gọi Tạ Trản Tạ Trản, ngủ có vẻ không yên giấc.
Tạ Trản rũ mắt ngắm gương mặt đang say ngủ của y rồi lại nhìn xuống cổ tay, chuỗi hạt bị đứt lại về với Úc Ninh.
Sau khi người đi hết, Tạ Trản muốn dẫn Úc Ninh đi thì đồ ngốc sực nhớ ra cái gì, khom lưng xuống nhặt chuỗi hạt vương vãi trên đất, từng hạt từng hạt.
Tạ Trản ngẩn người, Úc Ninh nói đây là vật hắn tặng nên không thể làm mất được.
Tạ Trản phát hiện từ khi hắn đem theo Úc Ninh bên người thì luôn nhịn không được thở dài, đồ ngốc này lúc nào cũng biết cách nắm giữ trái tim hắn.
Tạ Trản nói, "Để ta làm."
Úc Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, y ngồi xổm dưới đất, dáng vẻ chật vật, tóc tai bù xù như mèo con đáng thương.
Tạ Trản kéo y lên rồi khoát tay, chuỗi hạt giống như sống lại, toàn bộ gom vào lòng bàn tay hắn.
Đây vốn là vật Tạ Trản luyện ra nên dù đổi chủ thì vẫn mang dấu ấn của hắn.
Tạ Trản nắm lấy ngón tay thanh mảnh của y vuốt ve, khi nhặt Úc Ninh về chẳng qua là thấy y xinh đẹp lại ngoan ngoãn, đủ để giải sầu tịch mịch.
Hắn thích Úc Ninh, Tạ Trản biết rõ điều này nhưng cũng không kháng cự, đâu ngờ hôm nay sự yêu thích này lại vượt quá dự liệu của hắn, hoàn toàn mất khống chế.
Cực kỳ thích.
Thế gian này trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn, yêu quái thích một người quá mức không phải là chuyện tốt.
Mộ Tiễn Nghiên chính là vết xe đổ.
Tạ Trản nhớ lại mấy trăm năm qua phiêu bạt hồng trần như lục bình không rễ, mải miết bôn ba truy tìm nhưng chẳng thể nào tìm lại năm đó.
Hắn và Mộ Tiễn Nghiên quen biết lâu lắm rồi, khi đó họ mới khai mở linh thức, trong tháp cổ còn nhang khói nghi ngút, trống chiều chuông sớm, tăng lữ và khách hành hương lui tới tấp nập.
Mộ Tiễn Nghiên còn là rắn nhỏ, ban đêm trườn tới nằm cạnh lư hương.
Hai yêu quái cùng chung một mái nhà, thần trí non nớt thấy gì cũng mới mẻ, đôi khi ngồi đối diện nhau nói vài câu, trời Nam biển Bắc, chúng sinh đều có thể trở thành đề tài tán gẫu, thỉnh thoảng con rắn lại quấn quanh thân đèn.
Hôm sau tiểu hòa thượng đến lau đèn suýt nữa đã bị hù chết, sư trụ trì niệm A Di Đà Phật rồi bảo cứ mặc kệ nó, nhất thời trong tháp cổ có rắn bò tới nghe kinh Phật trở thành chuyện lạ thu hút không ít khách hành hương.
Hạc Đình nói hắn nợ ân tình Mộ Tiễn Nghiên, nói đúng hơn thì hắn và Mộ Tiễn Nghiên là bạn bè.
Mộ Tiễn Nghiên ngập ngừng trước khi chia tay, Tạ Trản biết y muốn nói gì.
Tạ Trản chợt nghĩ có khi nào mình sẽ trở thành Mộ Tiễn Nghiên kế tiếp hay không?
Trên đời này tiểu thuyết về yêu quái và người phàm nhiều vô số kể, tám chín phần mười đều không có hậu, kết cục thê thảm, thực tế cũng đúng là như vậy.
Yêu quái có đường của yêu quái, người phàm có đường của người phàm, rất khó cưỡng cầu kết cục trọn vẹn.
Tạ Trản bất giác tự hỏi mình có thể thích Úc Ninh bao lâu? Tạ Trản không trả lời được, ít nhất bây giờ hắn rất thích, thích đến nỗi chỉ cần tưởng tượng người này không có bên cạnh thì đã không chịu nổi.
Một đời của yêu quái dài dằng dặc, trước kia nếu trăm ngàn năm là một bình nước ấm thì bây giờ chính là rót mật trộn đường, ngọt ngào khiến hắn thần hồn điên đảo, muốn ngừng cũng không được.
Cứ cho là Úc Ninh có thể sống trăm năm, nhưng trăm năm sau thì sao, hắn có thể dừng cương trước bờ vực để Úc Ninh bình yên đầu thai, chỉ xem như đây là một hạt sương tình duyên rồi tiếp tục làm yêu quái sống nhàn nhã được không?
Tạ Trản để tay lên ngực tự hỏi, tỉnh táo cân nhắc lợi và hại trong đó.
Trên giường Úc Ninh ngủ mê vô thức muốn ôm hắn, ôm không được liền mở mắt ra nhập nhèm nhìn hắn, lầu bầu nói: "Tạ Trản, sao ngươi chưa ngủ?"
Tạ Trản nói: "Lát nữa."
Úc Ninh hỏi: "Có phải ban ngày bị thương chỗ nào đau không?"
Tạ Trản cười, ban ngày đúng là hắn bị thương nhưng ngoài miệng lại nói: "Không đau."
Úc Ninh nhắm mắt nhổm dậy ôm người vào lòng mình, thân thể y rất ấm, đưa tay xoa lưng hắn rồi thì thầm: "Vậy ta ôm ngươi, ru ngươi ngủ vậy."
Tạ Trản nhịn không được cười, vùi mặt vào cổ y hít sâu một hơi: "Đúng là đồ ngốc.".