Mùa hè mưa tới rất nhanh, Tạ Trản không vội mà che dù cùng Úc Ninh ung dung trở về.
Úc Ninh dè dặt níu áo tràng của hắn như sợ bị bỏ rơi, lại tỏ vẻ hiếu kỳ, một hồi nhìn Tạ Trản, một hồi nhìn cỏ cây chung quanh thấp thoáng trong mưa.
Úc Ninh hỏi hắn: "Trên núi này thật sự có yêu quái khác nữa à?"
Tạ Trản nói: "Có, ngươi muốn gặp không?"
Tạ Trản không lừa y, ngàn năm trước núi này vốn cũng là chỗ tốt, về sau phong thuỷ bị phá đi, linh căn trên núi bị đào mất nên trở thành nơi tụ tập của yêu ma.
Mấy năm nay chiến tranh kéo dài, vô số cô hồn dã quỷ không có chỗ để đi nên phần lớn đều quanh quẩn trên núi này.
Chẳng qua Tạ Trản là lão yêu quái nên không ai dám làm càn trước mặt hắn thôi.
Úc Ninh lắc đầu như trống bỏi, ngậm chặt miệng dò dẫm từng bước theo sát Tạ Trản.
Khi tới gần, y có thể ngửi được mùi trầm như có như không trên người Tạ Trản, không nồng không nhạt, đúng là mùi nhang.
Mẹ Úc Ninh không thích y, vừa sinh ra đã ném cho nhũ mẫu, nhũ mẫu theo đạo Phật, từng dẫn Úc Ninh đi chùa miếu mấy lần.
Miếu thờ đường hoàng, Phật Tổ trang nghiêm nhìn khắp chúng sinh, Úc Ninh luôn ngửa đầu ngơ ngác nhìn tượng Phật.
Nhũ mẫu thấy vậy sẽ kéo tay y dỗ dành, thiếu gia cũng tới cúi lạy đi, Phật Tổ sẽ phù hộ cho thiếu gia bình an.
Úc Ninh liền bắt chước chắp tay lại rồi thì thầm, xin Phật Tổ phù hộ Úc Ninh, phù hộ nhũ mẫu bình an.
Mùi hương quen thuộc trên người Tạ Trản khiến Úc Ninh an tâm, bất chấp Tạ Trản nói mình là yêu quái.
Tháp cổ nhiều năm rồi dột nát hoang vu, tấm bảng trên cổng miếu đã bạc màu, tượng Phật trong điện cũng phai mất lớp sơn nhũ vàng, chỉ mường tượng được nhang khói nghi ngút năm xưa.
Khi họ vào trong miếu thì mưa đã rất lớn, gió lốc rít gào, cả ngọn núi bị bao phủ bởi màn sương trắng xóa, u ám âm trầm.
Hai người đều bị dính nước mưa, Úc Ninh bước qua cửa liền ngẩng đầu nhìn tượng Phật ngồi trên đài sen, trong điện còn có rất nhiều tượng La Hán.
Úc Ninh buông tay ra rồi đi tới quỳ xuống nệm bồ đoàn cúi lạy, Tạ Trản cười nói: "Đồ ngốc còn biết bái Phật nữa à? Đứng lên đi, chẳng có gì để bái đâu."
Úc Ninh lườm hắn một cái, giơ ngón tay lên miệng ra hiệu, "Không được, không được." Y cau mày chỉ trích hắn, "Không được nói bừa, Phật Tổ sẽ không vui đâu."
Tạ Trản thờ ơ liếc mắt, túm cổ áo y xách lên, "Vui thì thế nào?"
Úc Ninh nói: "Phật Tổ sẽ phù hộ ngươi bình an."
Tạ Trản lại cười, "Vậy bây giờ ngươi thấy ông ấy có vui không?"
Úc Ninh nhất thời sửng sốt không biết trả lời sao, Tạ Trản hỏi: "Ông ấy có phù hộ ngươi không?"
"Đồ ngốc, ngươi muốn bình an thì chi bằng lạy ta đi," hắn bóp mặt Úc Ninh, thấy đôi mắt đen láy kia phản chiếu hình ảnh của mình thì vô cùng vui vẻ.
Úc Ninh vùng vẫy một hồi nhưng không thoát được, tức giận quay mặt đi, "Không thèm, ngươi muốn ăn thịt ta mà!"
Tạ Trản hào hứng bắt nạt y, xoay mặt y lại rồi thuận miệng nói: "Ngươi van xin ta đi, ta sẽ ăn ngươi chậm một ngày."
Gương mặt Úc Ninh non nớt, làn da trắng mịn, Tạ Trản chỉ hơi bóp mạnh tay đã để lại dấu đỏ, hắn tặc lưỡi, đầu ngón tay cọ xát, "Hử? Được không?"
Úc Ninh mím chặt môi không lên tiếng, lông mi run rẩy như chú bướm hốt hoảng vỗ cánh.
Hai người đều ướt đầm đìa, bên ngoài một tia sét bổ xuống, tiếng sấm ầm ầm dọa Úc Ninh khẽ run lên.
Tạ Trản buông tay rồi xoa lên gáy y, "Sợ đến thế cơ à.
Đồ ngốc, quần áo ướt cả rồi, đi thôi, dẫn ngươi đi tắm rửa.".