Đồ Ngốc FULL


Sau khi rời khỏi trấn hoang, Tạ Trản và Úc Ninh đều có tâm sự nên dứt khoát trở về tháp cổ.

Lúc đi là cuối hè đầu thu, lúc về trời đã trở lạnh, lá vàng rơi xuống đất thành một lớp dày.

Mưa thu tí tách nhỏ giọt, Úc Ninh đột ngột bị cảm lạnh, người nóng như lò than, mặt cũng đỏ bừng, mê man ôm Tạ Trản không buông tay.

Tạ Trản vừa bưng bát vừa ôm Úc Ninh đang cựa quậy lung tung, dỗ dành y: "Ninh Ninh ngoan, uống thuốc đi."
Úc Ninh ủy khuất bĩu môi, "Không uống, thuốc đắng lắm."
Y phát sốt nên tính tình cũng bướng bỉnh hơn, mặc cho Tạ Trản dỗ một hồi vẫn ngậm chặt miệng.

Nhưng chút ương bướng này qua thanh âm mềm nhũn kia chỉ khiến người ta đau lòng, không sao tức giận được.

Tạ Trản nói: "Thuốc đắng mới hết bệnh, uống một ngụm sẽ cho ngươi ăn kẹo."
Úc Ninh lắc đầu, "Không ăn kẹo đâu," y nhìn chằm chằm bờ môi Tạ Trản rồi nhích lại gần thè ra cái lưỡi đỏ bừng liếm lên, nhỏ giọng nói: "Môi Tạ Trản rất ngọt, ta uống một ngụm thuốc thì ngươi hôn ta một cái được không?"
Hầu kết Tạ Trản nhấp nhô, nào có thể nói được chữ "Không".

Chờ uống cạn bát thuốc thì môi hai người đều ẩm ướt, trong mắt Úc Ninh long lanh nước, vừa ngọt vừa mềm nói: "Tạ Trản, ta thích ngươi lắm."
Tạ Trản rũ mắt nhìn Úc Ninh, đôi mắt đen láy của Úc Ninh nhuộm một tầng hơi nước, dáng vẻ như muốn khóc lại cố kìm nén, "Cha mẹ ta đều chết cả rồi, Tạ Trản, ta chỉ còn ngươi thôi."
Trong lòng đồ ngốc buồn bã, tuy ngoài miệng không nói nhưng vẫn nhớ âm hồn cha mẹ y trên trấn hoang.

Úc Ninh ngốc nghếch lại chậm chạp nên cảm giác khổ sở cũng đến muộn, mặc dù cha mẹ đối với y không tốt nhưng giờ đã chết hết, giữa trời đất bao la này y đã trở thành lục bình không rễ.

Y thật sự chỉ còn Tạ Trản mà thôi.

Tạ Trản không nói gì mà chỉ giơ ngón tay lau môi cho y, Úc Ninh nắm bàn tay hắn đang vuốt mặt mình rồi lẩm bẩm: "Nhưng Hạc Đình nói chờ ta già xấu đi ngươi sẽ không thích ta nữa."
Úc Ninh hỏi, "Ngươi sẽ không thích ta nữa sao?"
Tạ Trản khẽ nói: "Không đâu, Ninh Ninh đẹp lắm."
Úc Ninh ngửa mặt lên, buồn rầu nói: "Nhưng ta sẽ già đi, biến dạng rất khó coi."
Y càng nói càng không yên tâm, rúc vào ngực Tạ Trản thì thào: "Tạ Trản, tướng công, ngươi có thể thích ta mãi mãi được không? Ta sẽ luôn thích ngươi, chỉ thích mình ngươi, thích ngươi nhất."
Tạ Trản yên lặng nắm cằm y nhìn kỹ gương mặt kia, trong mắt thiếu niên không giấu được lưu luyến triền miên, mãnh liệt như sắp tràn ra ngoài, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, lồng ngực Tạ Trản cũng nhịn không được run rẩy, đột nhiên lại nóng nảy vô cớ.

Tạ Trản nói: "Đồ ngốc."
Úc Ninh giống như cún con liếm cằm và hầu kết của hắn, hơi thở nóng ẩm, vừa bướng bỉnh vừa khó nhọc nói: "Được không?"
Tạ Trản nắm lấy vai y đè ra giường, từ trên cao nhìn xuống Úc Ninh: "Tại sao?"
Úc Ninh ngờ nghệch nhìn hắn.

Tạ Trản lạnh lùng hỏi: "Tại sao ta phải luôn thích ngươi?"
Úc Ninh ngây dại, khóe mắt lập tức đỏ lên, sụt sịt một cái rồi ngập ngừng nói: "Ta sẽ luôn thích ngươi mà."
Tạ Trản nói: "Sau đó thì sao?"
"Ninh Ninh, ngươi biết về già sẽ chết, tại sao ta phải luôn thích ngươi, chờ ngươi già chết đi ta phải làm sao bây giờ?"
"Đồ ngốc, sao ngươi cứ hỏi mãi như vậy," hắn giống như đang hỏi Úc Ninh, lại giống như đang hỏi chính mình, "Ngươi đang sợ cái gì?"
Úc Ninh ngây ngốc, trong đầu sốt nóng đến mơ hồ, bị Tạ Trản căn vặn như thế lại càng mơ hồ hơn, nhạy cảm phát giác ra cảm xúc bất ổn của Tạ Trản.

Y nhổm dậy hôn lên môi Tạ Trản: "Ta không hỏi nữa, ngươi đừng buồn bực."
Vạt áo Úc Ninh mở hé, xương quai xanh trắng nõn, nắm lấy tay Tạ Trản sờ lên người mình, eo nhỏ phẳng lì, lướt qua tính khí mềm rũ rồi hướng xuống nữ huyệt mềm mại chặt khít bên dưới, y chống tay ngồi dậy kề vào tai Tạ Trản nói, "Tướng công, ngươi có muốn làm không."
"Ngươi làm sẽ rất thoải mái, như vậy ngươi sẽ không còn buồn bực nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui