Sững sờ đi theo sư huynh, đứng ngốc ở đó.
trong đầu Nguyệt sát vẫn hồi tưởng lại chuyện mới qua.
——————
“Tiểu tử thúi, ngươi dám gọi ta là đại thúc sao——” một tiếng Sư Tử Hống, nhất thời, khiến đất trời rung rung một mảnh——
Vuốt vuốt lỗ tai, Nguyệt sát cười cười xấu hổ: “Cái đó. . . Ngươi đừng tức giận, ta. . . . . .” Làm đặc công , có thể ở trong thời gian nhanh nhất biết rõ trạng huống, từ đó tìm được phương pháp giải quyết thích hợp nhất. Lúc này, tất nhiên là Nguyệt sát cảm thấy nam tử kia cũng không có ác ý gì, ngược lại, trong mắt còn có nồng đậm thương yêu và lo lắng.
“Tiểu tử chết tiệt, ngay cả cha ngươi cũng không nhớ à?” Đột nhiên, thân hình nam tử nhanh chóng chợt lóe, tốc độ kia, khiến Nguyệt sát không cách nào thấy rõ, ngay sau đó, lỗ tai đau nhói, bị nam tử kia vặn lấy.
“Sư phụ, sư phụ, ngài nhẹ tay chút, tật xấu của tiểu sư đệ cũng không phải một ngày hay hai ngày rồi, sư phụ cần gì quá so đo cùng hắn?” Thấy Nguyệt sát kinh ngạc vì bị nam tử kia chộp lấy tai, người tự xưng là là sư huynh của nàng nhanh chóng đi tới, cứu nàng từ trong tay của nam tử trung niên kia——
“Hừ! ! !” Nặng nề hừ một tiếng, rất có mấy phần tức giận, sau đó vỗ vỗ áo, lúc này nam tử mới nghiêm túc nghiêm mặt, đi lên trước. Ho khan một cái: “Lần này tập họp, là có một chuyện quan trọng muốn nói mọi người một chút.”
Nói chánh sự, khuôn mặt nam tử đanh lại, khí thế toàn thân nhất thời biến đổi: ” phái Điểm Thương chúng ta xa rời cuộc sống giang hồ nhiều năm, năm năm một lần mới sai một đệ tử xuống núi, nhưng lần này chuyện quá khẩn cấp, ta cũng không nói nhiều, lần này, các đại môn phái giang hồ liên hiệp giết Thiên Cơ cung, ngày hôm qua nhận được thư cầu cứu của Thiên Cơ cung, ý định của ta là xế chiều hôm nay sẽ lên đường đi Thiên Cơ cung. Về phần phái Điểm Thương sự vật, sẽ do sư đệ của ta tới chủ trì, Úc Dương sẽ trợ giúp mọi người!” Nói xong, mắt liền nhìn về phía Nguyệt sát——
Ách, không phải là nhìn ‘ sư huynh ’bên cạnh chứ.
“Dạ, sư phụ! !” Úc Dương cười gật đầu một cái, sau đó cúi đầu dịu dàng nhìn Nguyệt sát, nụ cười trên mặt sâu hơn ——
Ngay sau đó, ánh mắt của nam tử trung niên rơi vào trên người Nguyệt sát, lông mày khóa chặt, muốn nói lại thôi, tiến lên mấy bước, sau đó nhìn Nguyệt sát, nhắm hai mắt: “Các vị, ngày mai, đệ tử Chiến Đường cũng phải xuống núi! Dao nhi đi Ác Ma cốc tìm cốc chủ Ác Ma cốc- Thiên Tuyệt lão nhân. . . . . .”
“Sư phụ ——” Úc Dương chợt ngẩng đầu lên, không tán đồng nói: “Nhưng Sư đệ căn bản không biết đường đi như thế nào ——”
“Cái này không cần lo lắng, ta sẽ để sư đệ Trình Hạo của ngươi cùng đi với Dao nhi!” Nói xong, nam tử nhìn thật sâu Nguyệt sát một chút, sau đó phất tay một cái: “Tất cả giải tán đi, Thiên Tiệm sơn ——”một câu nói, hắn không nói ra, nhưng là, Nguyệt sát là ai, một đặc công ưu tú nhất, nàng tự nhiên biết được sự khác thường từ khuôn mặt nam nhân, chỉ là, lúc này, nàng cũng là kẻ ‘ mới đến ’, không làm được cái gì, thoải mái đi theo phía sau Úc Dương rời đi.
Như có điều suy nghĩ, Nguyệt sát tự nhiên không nhìn thấy một đôi ánh mắt u buồn, vẫn lo lắng nhìn nàng, cho đến khi nàng đi cực xa ——
Nàng không nhớ rõ đường, cho nên không thể làm gì khác hơn là vẫn đi theo Úc Dương, cái người xưng nàng là tiểu sư đệ.
“Tiểu sư đệ ——” bất đắc dĩ đưa tay dắt lấy tay của nàng, bàn tay mềm nhẵn, khiến mắt hắn sáng ngời thần, sau đó lại khôi phục tự nhiên: “Tiểu sư đệ, thế nào, hôm nay chưa tỉnh ngủ sao?” Lo lắng cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, trong mắt một tia phức tạp chợt lóe rồi mất, sau đó cười vuốt vuốt tóc của nàng.
Lắc đầu một cái: “Ta ở chỗ nào?” Những lời này thành công khiến nụ cười trên mặt Úc Dương cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ cười cười: “Đi thôi, để ta tiễn ngươi về nhà, đúng rồi tiểu sư đệ, Tử Minh thần công ngươi luyện sao rồi? Nghe nói người của Ác Ma cốc đều không dễ chung sống, tính tình của đệ khiến sư huynh thật lo lắng ngươi sẽ chịu uất ức. . . . . .” Nói đến đó, hắn tự nhiên thở dài một tiếng.
“Nếu không phải sư mẫu. . . . . .” Nói tới chỗ này, hắn bỗng dưng ngừng lại, sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt của Nguyệt sát một chút, lúc này mới buồn cười lắc đầu: “Ai, coi như ngươi biết, một khắc sau e là lại quên mất thôi.”
Tử Minh thần công? Trong óc chợt lóe ra từng đoạn trí nhớ ——
“Tử Minh thần công luyện được tầng thứ năm rồi. . . . . .” Không tự chủ bật thốt lên. Sau đó nàng chợt sửng sốt, làm sao nàng biết Tử Minh thần công? ?
“À?” Úc Dương Nhất sững sờ, sau đó vui mừng vuốt vuốt đầu của nàng: “Tiểu sư đệ thật là lợi hại, đúng rồi, ngươi phải nhớ, sau khi đến Ác Ma cốc, nếu ai dám khi dễ ngươi , ngươi liền bắt nạt lại, biết không? Còn có. . . . . .”
Từng tiếng dặn dò, khiến sắc mặt Nguyệt sát càng ngày càng kém, hắc tuyến trên trán càng ngày càng nhiều ——