Đối với Kinh Như Tuyết mà nói, cả một nhà với một trăm tám mươi nhân khẩu bị tàn sát chính là nỗi đau cả cuộc đời này của nàng.Nỗi đau ấy, mỗi khi nàng dừng lại, nó hệt như cơn sóng dữ dội ùa tới, đánh úp nàng, như tằm ăn rỗi gặm nhấm trái tim nàng.Nàng không thể nào quên được cảnh ông nội mình bị Võ Ngôn Liệt dùng một đao chém làm đôi, không thể quên được dáng vẻ ướt đẫm máu tươi của Võ Thành Côn khi xé nát cha mẹ của nàng, không thể quên được hình ảnh người của toàn gia tộc vì chính nàng mà bị Võ Thần Tông giết hại tàn nhẫn từng người một.Đồng thời nàng cũng không thể quên nụ cười nịnh nọt của ba tên cung phụng ở trước mặt kẻ địch.Cho nên nàng vẫn luôn cố gắng tu luyện!Có gian khổ tới mấy, có mệt mỏi đến mấy, nàng cũng không sợ!Cảm giác mỗi khi chết đi có dễ chịu không?Không hề, thậm chí phải nói là vô cùng đau đớn.Nhưng nàng không để ý, bởi có thầy, những đau đớn đó rồi sẽ qua đi!Thầy hồi sinh nàng, sau đó nàng lại tiếp tục chiến đấu với Tiger, hệt như đang chịu sự hành hạ vậy.Thậm chí đến nay, Kinh Như Tuyết đã không còn nhạy cảm mấy với cảm giác đau trên cơ thể.
Dù nàng có bị chém đứt một cánh tay, nàng cũng sẽ không hề nhăn mặt.Không sợ thiên tài có thiên phú cao, chỉ sợ thiên tài nỗ lực cố gắng.Mà Kinh Như Tuyết chắc chắn chính là loại thiên tài cố gắng nhất, khắc khổ nhất.Cảm giác kích động và vui sướng trong nàng khi vừa đột phá tới Thần Thông cảnh là không ngôn ngữ nào có thể hình dung được, bởi vì rốt cuộc nàng cũng có tư cách báo thù rồi.Nàng chưa từng nghĩ sẽ nhờ sư phụ báo thù rửa hận giúp cho mình, thậm chí nàng không dám nghĩ.Nhưng Tu Thần lại vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, vì có thể khiến chính nàng an toàn, không bị người ta giam cầm khống chế, hắn thậm chí còn sửa đổi Tuyệt Mệnh phù!Cảm động khôn cùng xộc lên, nước mắt tràn khóe mi, không cách nào kiềm lại được."Thầy..." Kinh Như Tuyết nghẹn ngào thốt lên."Được rồi, sao cứ hay khóc nhè thế nhỉ, vi sư biết ngươi không lúc nào là không nghĩ tới chuyện báo thù.
Mối thù diệt môn, chắc chắn phải càng nhanh càng tốt.
Vả lại ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là đại đệ tử của miếu Thiên Thần ta, mối thù sâu như vậy không phải chỉ giết người xong là thôi, nhất định phải làm cho bọn chúng sợ hãi, sợ tận sâu trong linh hồn! Sợ tới khi nghe thấy tên ngươi là run như cầy sấy, đấy mới là đệ tử miếu Thiên Thần ta.""Tiêu diệt xong Võ Thần Tông rồi, nếu người ngoài dám hỗ trợ, vậy thì tiêu diệt luôn cả thế lực sau lưng kẻ trợ giúp kia.
Nếu người ngoài dám khoa tay múa chân lắm mồm, cũng tiêu diệt luôn.
Tôn chỉ của miếu Thiên Thần chúng ta chính là không một ngọn cỏ, thiên hạ không thù.""Nhớ lấy, miếu Thiên Thần của chúng ta không thuộc chính phái, chúng ta cũng làm cả chuyện tàn sát cả môn phái người khác, đương nhiên không được quá tà ác, lạm sát vô cớ, gặp ai cũng giết.
Ngươi hẳn là hiểu ý của vi sư." Tu Thần nói với ngữ khí thâm trầm.Nghe xong những lời này của Tu Thần, Kinh Như Tuyết cảm thấy máu nóng sục sôi khắp cơ thể.Đúng vậy, với tu vi thần bí khó lường đó của thầy, làm sao thầy có thể bị ý kiến của thế tục trói buộc được cơ chứ?Miếu Thiên Thần ta chính là sự tồn tại đứng trên toàn bộ các thế lực của Thiên Nguyên giới, kẻ nào dám đắc tội, giết không tha!Thương hại và nhân tính chính là trò chơi của kẻ yếu.Mà miếu Thiên Thần bọn họ chính là chúa tể độc nhất vô nhị!Là sự tồn tại mà phàm khi ngươi có dù chỉ một chút dị tâm, sẽ tiêu diệt cả nhà ngươi!"Đồ nhi ghi nhớ lời thầy dạy!" Kinh Như Tuyết quỳ một gối xuống, đáp lại với ngữ khí vô cùng kiên quyết và trịnh trọng.Tu Thần khẽ gật đầu, sau đó hắn vung tay lên, hai người lập tức xuất hiện trước ngôi miếu trên đỉnh núi.Lúc này Tiger đang điên cuồng luyện tập.
Việc thiên tư huyết mạch được tăng lên khiến nó cảm thấy tu luyện trở nên tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều! Hiện giờ nó đã có thể cảm nhận được tu vi đã có sự tiến bộ, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng so với việc mấy chục năm rồi đều chững lại còn nửa bước mãi không tiến lên được, thì đã tốt hơn vô số lần rồi!"Đại nhân! Tiểu thư!"Tiger thấy hai người trở về, vội vàng dừng lại, cung kính ân cần chào hỏi."Ngày mai ngươi cùng nàng ra ngoài một chuyến." Tu Thần nói.Tiger lập tức gật đầu đáp: "Vâng thưa đại nhân."Hiện giờ nó thậm chí còn chẳng hỏi đi đâu làm gì nữa rồi, chứ như tính cách xưa kia, lấy cẩn thận làm hàng đầu, thì nó chắc chắn sẽ hỏi cho rõ ràng."Đi tới một chỗ tên là Võ Thần Tông, giết sạch toàn bộ người trong đó, không để lại kẻ nào." Tu Thần nói tiếp.Tiger ngẩng đầu lên nhìn Kinh Như Tuyết, rồi nói với sắc mặt khá nghiêm trọng: "Đại nhân, cao thủ trong loài người rất nhiều, vả lại cực kỳ có mâu thuẫn với yêu quái bọn ta.
Tuy các vị cường giả Hóa Thần cảnh không ra ngoài thế tục, chỉ ở trong tông phái, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được yêu khí xâm nhập vào lãnh địa của nhân loại.
Nay tu vi của tiểu thư mới đột phá lên Thần Thông cảnh, e rằng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hãy để một mình tiểu nhân đi là được.""Không, ta muốn đi! Ta muốn tự tay giết chết kẻ thù đã tham gia tàn sát một trăm tám mươi nhân khẩu của Kinh gia ta, còn cả hai tên cung phụng kia nữa!" Kinh Như Tuyết lạnh lùng nói với sắc mặt âm trầm.Tiger sửng sốt.Bị tàn sát toàn gia?Đây là chuyện mà nó không biết.Trong lúc nhất thời, nó nhìn Kinh Như Tuyết với ánh mắt đầy kinh ngạc và cảm thông.Rốt cuộc nó đã biết vì sao trong khoảng thời gian này, Kinh Như Tuyết lại cứ liên tục chết trong tay mình hệt như nàng không sợ đau đớn vậy."Tiểu nhân đã hiểu! Xin đại nhân yên tâm, chỉ cần tiểu nhân còn một hơi, tiểu thư chắc chắn sẽ không bị chút tổn thương nào." Tiger đáp, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.Tu Thần cười ha ha, rồi cũng gieo Tuyệt Mệnh phù cho Tiger."Yên tâm, có bản tọa ở đây, trên thế giới này người thật sự có thể giết được các ngươi không hề tồn tại."Lời này của Tu Thần nghe rất bình thường, thế nhưng bọn họ lại nghe ra được khí phách và sự tự tin khôn cùng, vô bờ bến.Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu bọn họ:Cường giả trên thế gian, đều là lũ sâu kiến!Tiger và Kinh Như Tuyết đồng loạt quỳ một gối xuống, đồng thanh hô vang:"Thầy (đại nhân) vô lượng!""Trời tôn đất bái!".