Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

“Anh luôn lặng lẽ trải con đường bằng phẳng nhất cho cô bước tới.”

***

Ngư Vi ngủ một giấc thật ngon đến tận sáng hôm sau, bị tiếng bước chân và
tiếng nói chuyện ồn ào ngoài cửa đánh thức. Cô mở mắt nhìn sang bên
cạnh, chỉ có chiếc gối lặng lẽ nằm im, Bộ Tiêu không còn ở đó nữa.

Cô bỗng thấy mất mát, nhớ trước đó anh nói, khi nào có phòng trống anh sẽ chuyển qua, không biết anh đã đi từ lúc nào.

Xỏ giày vào, Ngư Vi đi tới nhìn qua mắt thần trên cửa, là một nhóm người
đội nón công ty du lịch đang tập trung nói chuyện đùa giỡn trên hành
lang. Cô kéo rèm cửa sổ ra, một ngọn gió rét mướt mang ánh lam bàng bạc
xuyên vào, song cửa phả ra hơi lạnh buốt, trước mắt Ngư Vi là cả một
vùng trời trắng xóa, tuyết cũng đã ngừng rơi.

Ngư Vi rửa mặt xong quay trở lại giường, cuộn mình trong chiếc áo khoác của Bộ Tiêu, vùi mặt vào ngửi chút hương thầm quyến luyến còn lưu lại, cô
biết hành động của mình quá si ngốc dại khờ, nhưng cô không muốn kìm nén nó, những gì có ý nghĩa, những thứ khiến cô cảm thấy cuộc sống này còn
rất nhiều điều tốt đẹp kể từ năm cô lên mười bốn đều do anh mang đến.

Niềm vui, đợi chờ, đau đớn, tuyệt vọng… Ngư Vi nhắm mắt lại, lãng đãng tựa
chìm vào cơn mơ cũng tựa như một thước phim quá khứ chiếu chậm, khoảng
thời gian mẹ cô bệnh nặng phải nằm viện năm cô lên mười bốn. Lần đầu
tiên cô nhìn thấy anh trong bệnh viện, không giống những hình ảnh mơ hồ
của lần gặp gỡ lên ba, cảnh tượng đó rõ mồn một trước mắt như vừa mới
xảy ra ngày hôm qua. Cô thấy Bộ Tiêu sải từng bước thật dài xuyên qua
hành lang bệnh viện đi về hướng băng ghế dài cô đang ngồi, cô cho rằng
anh sẽ như mọi người hờ hững lướt qua, nhưng anh dừng lại trước mặt cô.

“Ngư Vi?” Anh cúi xuống hỏi tên cô, nụ cười sáng bừng rực rỡ, Ngư Vi ngẩn
ngơ, cô không biết anh nhưng dường như trong ký ức mông lung của mình cô đã nhìn thấy anh đâu đó….

Về sau nghe mẹ nói, cô mới biết, anh chính là chú nhỏ ôm con chó trên tay năm nào, anh đến để giúp đỡ chị em cô.

Anh của năm cô lên mười bốn, đã trở thành người đàn ông cao lớn như vậy.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kéo Ngư Vi trở về với thực tại, cô mở mắt
bừng tỉnh khỏi cơn mê như ẩn như hiện, bật nhanh dậy xỏ giày ra mở cửa,
quả nhiên là Bộ Tiêu, anh đứng bên ngoài, hàng chân mày khẽ chau lại
ngạc nhiên khi thấy cô chạy ra nhanh như vậy.

“Cháu không hỏi xem là ai mà đã mở cửa rồi…” Bộ Tiêu tựa người vào khung cửa rủ mắt nhìn Ngư Vi: “Không sợ là sói xám lớn sao?”

Ngư Vi như vừa trải qua bao năm rộng tháng dài, sắc mặt nhợt nhạt ngước
nhìn Bộ Tiêu, những khi trôi lạc trong cơn mơ, bừng tỉnh dậy cô luôn tự
hỏi, liệu anh có phải là thật không…

Bộ Tiêu thấy nét mặt Ngư Vi xanh xao, dáng vẻ ngơ ngác, anh đưa tay nâng
cằm cô lên nghiêng đầu kề sát mặt cô hỏi: “Sao vậy, ở một mình trong

phòng sợ sao?”

Ngư Vi lắc đầu, biết mình vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ nên có chút thất thố, vội giải thích: “Không đâu ạ, vì cháu chưa tỉnh ngủ thôi.”

Bộ Tiêu nhíu mày khẽ cười, chăm chú nhìn cô một lúc rồi buông tay ra, thấp giọng nói: “Vậy cháu rửa mặt đi cho tỉnh, chú đưa cháu đi ăn cơm.”

Rửa mặt xong, Ngư Vi theo Bộ Tiêu xuống lầu, anh nói mới hỏi thăm được, kế
bên là một quán ăn nhỏ gia đình, anh đưa cô đến đó ăn chút gì cho ấm
người.

Quán ăn khá nhỏ nhưng rất tinh tươm sạch sẽ, hai người ngồi chưa được bao
lâu, thức ăn đã được dọn lên sẵn sàng, trong nồi đất canh cá sôi ùng ục
như những gợn sóng trắng sữa cuộn trào, hành lá cắt nhỏ, gừng sợi và
những loại rau cải tươi mới theo mùa, măng bương mùa đông, cải chua,
chân giò hun khói và đậu hũ ninh nhừ, nhỏ thêm vài giọt giấm chua, hơi
nóng thơm ngát bốc lên giữa cái lạnh mùa đông khiến cảm giác thèm ăn cứ
trỗi dậy.

Ngư Vi đói bụng tự nãy giờ, cô cầm muỗng múc một muỗng canh, hơi nóng tỏa ra nghi ngút, cô đưa muỗng lên miệng khẽ thổi.

Đêm qua, Bộ Tiêu chuyển sang phòng khác, suốt cả đêm anh không sao chợp mắt được cứ ngồi trên giường hút thuốc. Lúc này đối diện với Ngư Vi cách
một tầng hơi nóng lãng đãng, thấy cô chu cái miệng nhỏ nhắn ra thổi
canh, ánh mắt không khỏi đậu lại trên môi cô.

Đêm qua anh hôn cô, xúc cảm đó mềm mịn ấm nóng, cánh môi cô chỉ mình anh
hôn lên, chiếm giữ cảm nhận nó… Bộ Tiêu nghĩ vậy, không khỏi cúi đầu khẽ thở nhẹ một hơi, lúc ngẩng lên trên mặt là nụ cười tự giễu.

Mới sáng sớm thế này, rốt cuộc anh đang nghĩ gì đây? Bộ Tiêu không muốn ăn, anh nghiêng người dựa vào lưng ghế, đặt muỗng vào cái chén rỗng phát ra tiếng leng keng, chợt di động của Ngư Vi vang lên.

Cô để cái muỗng xuống, lấy điện thoại ra ngước nhìn anh: “Chú Bộ, cháu nghe điện thoại.”

Bộ Tiêu đột nhiên tỉnh táo lại, những suy nghĩ hỗn độn đang giày vò anh bị hai chữ ‘chú Bộ’ nhẹ nhàng của cô đập cho tan nát, biến mất không dấu
vết.

Cô còn đang gọi anh là ‘chú’, anh có thể làm được gì đây? Thật ra suốt đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ có thể đợi đến khi cô vào đại học,
âm thầm chờ đợi.

Đúng là, Nghi Lam nói thật chẳng sai, hiện giờ cái cảm giác này của anh chẳng khác nào ‘Nuôi vợ từ bé.’

Ngư Vi nhận điện thoại, khẽ nói: “Dạ, là con, chào dì Chu… Hiện tại con không đi được, cuối tuần này được không ạ?”

Bộ Tiêu bị cuộc nói chuyện này của cô thu hết sự chú ý, anh khẽ chau mày,
nghĩ thầm tiểu gia hỏa này đang nói gì thế, sao lại có ‘bận công chuyện’ rồi ‘xem thử’? Đến khi nghe được câu tiếp theo, anh đã hiểu ra.

“Dạ, có điều, phải đặt cọc một lần ba tháng tiền nhà, con có chút khó khăn.” Ngư Vi thấy Bộ Tiêu đang lắng nghe mình nói, liền nhìn chằm chằm lên
bàn tránh ánh mắt của anh.

Cô muốn thuê nhà?


Bộ Tiêu hoàn toàn không muốn ăn nữa, anh đốt thuốc ngồi nghe Ngư Vi nói chuyện cho đến khi cô tắt máy.

“Cháu muốn thuê nhà còn không biết phải nói với chú sao?” Đôi mày anh chau lại thật sâu.

“Cháu chưa thuê được, nên mới không nói ạ.” Trái lại Ngư Vi trả lời rất bình thản.

Bộ Tiêu cười cười, ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Vậy thì đừng thuê, chú đã tìm sẵn nhà cho cháu rồi.”

Ngư Vi đang múc canh, động tác bỗng khựng lại, tròn xoe mắt: “Dạ?”

Bộ Tiêu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đó, cười ngả ngớn nói: “Cháu có thể giấu chú, chú cũng có thể vậy…”

Ngư Vi uống thêm mấy ngụm canh, nghe Bộ Tiêu nói tiếp: “Chú quen biết
nhiều, tùy tiện hỏi thử một chút đã tìm được, giá cả lại rẻ, muốn loại
nào cũng có, chú tìm một nơi cách trường học cháu rất gần, là của một
anh bạn chú mua cho con gái, nhưng con bé xuất ngoại, để không như vậy
cũng lãng phí, chi bằng cháu đưa Ngư Na đến đó ở.”

Trong đầu Ngư Vi thầm tính toán thật nhanh, nếu Bộ Tiêu đã tìm sẵn cho cô một nhà trọ, như vậy còn gì tốt bằng, sẽ không bị người ta lừa gạt, giá cả
lại rẻ. Nghĩ xong rồi Ngư Vi mới chợt nhận ra, Bộ Tiêu không chỉ thu xếp cho cô những chuyện lớn như tìm nơi ở, mà cả những việc nhỏ nhặt anh
cũng luôn để tâm, cô nhất thời sửng sốt không biết phải nói gì, vậy mà
cô chưa từng nhận ra anh luôn lặng lẽ trải con đường bằng phẳng nhất cho cô bước tới.

“Sau này, ông cụ sẽ trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của cháu.” Bộ Tiêu
nói hết với cô những chuyện gần đây anh sắp xếp, tới đây giọng nói bỗng
trở nên nhẹ hẫng có chút mơ hồ: “Có điều phải xem cháu định thi đại học
nơi nào.”

Ngư Vi không chút nghĩ ngợi: “Cháu sẽ ở lại thành phố G.”

Bộ Tiêu kinh ngạc, khẽ liếc nhìn cô, đêm qua anh đã nghĩ, nếu cô đến nơi
khác học đại học, anh phải làm thế nào, không ngờ cô đã lên kế hoạch
rồi, anh mỉm cười rít một hơi thuốc thản nhiên nói: “Cũng đúng, dù sao
Na Na đang ở đây.”

Điều anh nói chỉ là lý do thứ nhất, lúc cúi đầu ăn canh Ngư Vi đã nghĩ như
vậy, vì Na Na và cả vì anh, lý do cô muốn ở lại nơi này, chỉ vì có Ngư
Na và Bộ Tiêu, hai người là tất cả lý do và động lực để cô có sức mạnh
đối mặt với mọi khó khăn, thiếu đi một nửa cuộc sống của cô sẽ không bao giờ có thể bình yên vui vẻ.

Ngày hôm đó, mãi đến trưa Ngư Vi và Bộ Tiêu mới rời khỏi quán nhỏ, khi xe
xúc tuyết dọn sạch hết tuyết đọng trên đường, Nghi Lam lái xe tới đón
bọn họ, Bộ Tiêu nói đưa cô về xong anh sẽ gọi rơ moóc kéo xe về.

Nghi Lam đến nơi, lúc Bộ Tiêu bước lên xe, hai mắt cô nàng đầy ẩn ý liếc anh thõng một câu: “Bộ Tiêu, tôi với ông đều là tài xế lão làng, ông lái xe từ lúc đầu còn đen mượt đến khi lốm đốm hai ba thứ tóc, mà không biết
lúc nào cạn dầu hả, đây không phải chuyện nhỏ thôi sao? Làm thế nào dẫn

theo cô nương nhỏ nhắn nhà người ta mà còn phạm phải sai lầm cấp thấp
thế này!”

Bộ Tiêu lại tiếp tục bị nghẹn chỉ có thể im lặng hút thuốc.

Trên đường về, Ngư Vi nhìn thấy trong điện thoại của mình có rất nhiều tin
nhắn, mở ra xem là của Bộ Huy, hắn hỏi sao cô không đi học, cô tùy tiện
tìm đại một lý do nói mình hơi bị cảm sốt.

“Ờ.” Bộ Huy trả lời tin nhắn đơn giản như vậy, thậm chí cả mấy câu khách sáo cũng không nói.

Lúc đưa Ngư Vi tới dưới lầu, trước khi đi Bộ Tiêu nói tuần sau sẽ đưa cô đi xem nhà trọ, Ngư Vi gật đầu, trong lòng rất nhẹ nhõm.

Thời điểm bước vào cửa Chu gia, cô tự nhủ với mình, chỉ nửa tháng nửa thôi
cánh cửa nhà giam này sẽ không còn trói buộc được cô nữa.

Từ Ấu Oánh thấy Ngư Vi đi vào liền nhếch mép mỉa mai, trợn mắt nhìn, ánh
mắt đầy căm ghét, hệt như tận mắt chứng kiến cô làm chuyện xấu xa kinh
tởm đáng bị trừng phạt. Sao Ngư Vi không biết bà ta nghĩ gì, kể từ khi
bước vào ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên cô không về nhà ngủ, nhất
định Từ Ấu Oánh đã suy diễn cô và Bộ Tiêu đã làm ‘chuyện tốt’ gì, quả
nhiên câu đầu tiên bà ta mở miệng chính là ý đó.

“Bây giờ càng ngày càng trắng trợn không cần kiêng nể ai nữa rồi, còn ở
ngoài mướn phòng qua đêm, mày coi chừng bị nó chơi chán rồi ném ra đường đó.” Từ Ấu Oánh liếc xéo cô, chua ngoa nói.

Kể từ khi Ngư Vi có cuộc sống tốt hơn, cô biết Từ Ấu Oánh luôn ngậm đầy tức tối, nhìn cô không vừa mắt.

Đến tột cùng vì sao dì nhỏ luôn gây khó dễ cho cô và Na Na, Ngư Vi cũng mơ
hồ hiểu được, lúc Từ Ấu Oánh mắng chửi chị gái mình, cô cũng nghe được
đôi ba câu, bà ta nói rằng trước đây mẹ cô quyến rũ dụ dỗ bạn trai bà
ta, đương nhiên dùng những từ ngữ rất dơ bẩn. Đối với người mẹ đã khuất
của mình, những gì bà làm khi còn sống, Ngư Vi không muốn để tâm, người
đã đi rồi chỉ còn thương nhớ, oán trách dằn vặt liệu có được gì. Cho dù
bà thật sự có làm sai đi nữa, thì những gì mà Từ Ấu Oánh đối xử với hai
chị em cô bấy lâu nay xem như cô trả nợ cho bà, từ nay không ai nợ ai.

Ngư Vi không muốn tranh cãi, cô đi về phòng mình nhàn nhạt nói: “Tuần sau
tôi sẽ dọn đi, đến lúc đó dì đưa lại hộ khẩu của tôi và Na Na, chúng ta
sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

Từ Ấu Oánh trợn trừng hai mắt, tức đến mức ngực phập phồng nhấp nhô lên
xuống dồn dập: “Mày nói cái gì? Mày đã mọc đủ lông đủ cánh rồi phải
không?”

Ngư Vi yên lặng nhìn bà ta nói: “Tôi đủ mười tám tuổi rồi, tôi muốn đi đâu
thì sẽ đi. Cuộc sống của dì không bao giờ thấy vui vẻ thỏa mãn đều do dì tự chuốc lấy bực bội, chỉ có bản thân dì mới thay đổi được nó.”

Từ Ấu Oánh nghe những lời cô nói, toàn thân lập tức phát run, sắc mặt trắng bệch, hận đến nghiến răng.

Đây là những lời khuyên nhủ cuối cùng Ngư Vi dành cho Từ Ấu Oánh, đối với
bà ta cô chưa bao giờ thù sâu oán nặng, nhưng những hành động của bà ta
khiến cô mệt mỏi chán ghét, từ nay về sau cô không bao giờ muốn nhìn
thấy bà ta xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa.

Khoảng hơn mười hai giờ, Như Vi bất ngờ nhận được điện thoại của Diêu Tố Quyên.


Lúc Diêu Tố Quyên đón Bộ Huy về, nghe nói cô bị sốt, bà lo lắng liền gọi
điện hỏi thăm cô đã khỏe chưa. Ngư Vi nói dối nên rất luống cuống, liền
nói tối qua đã hết sốt, nhưng buổi sáng dậy muộn nên không đi học. Kết
quả Diêu Tố Quyên vừa nghe nói cô không sao, muốn tiện đường đón cô đến
Bộ gia ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều học bài chung với Bộ Huy.

Chuyện này cũng bình thường, Ngư Vi vội thay quần áo, nhét sách vở vào cặp đi ra cửa.

Buổi trưa, tới Bộ gia, Ngư Vi nghe nói Bộ Tiêu đã về tới, nhưng mãi đến giờ
ăn cơm trưa cũng không thấy bóng dáng anh. Diêu Tố Quyên nói không biết
đêm qua hắn đi chỗ nào phóng đãng, buổi sáng về tới nhà liền ngã lăn ra
ngủ, nói ăn cơm cũng đừng gọi hắn. Ngư Vi cúi đầu chột dạ khảy khảy cơm, đương nhiên cô biết tối qua Bộ Tiêu ngủ không ngon nên cũng không nôn
nóng được gặp anh ngay.

Đang ngồi làm đề thi thử môn toán với Bộ Huy trong phòng, đột nhiên cửa lớn sân trước ngôi nhà cổ xưa hình chữ 冂 của Bộ gia vang lên một hồi chuông.

Lúc đầu, Ngư Vi cũng không để ý, nhưng trái lại Bộ Huy rất tò mò liền nhìn ra ngoài.

Tiếng con chíp bông bất đầu sủa vang dội khắp sân, không lâu sau, cửa phòng
Bộ Huy có người đẩy ra, Diêu Tố Quyên ló đầu vào nhìn Ngư Vi: “Bé con,
dì nhỏ con tới, con nhanh xuống đi.”

Ngư Vi nghe thấy câu này, lập tức rợn cả tóc gáy!

Trong lòng ‘lộp độp’ rơi xuống, sau đó tim bắt đầu dồn dập tăng tốc như ngựa
hoang đứt cương điên cuồng lao đi vun vút, vì tim đập quá nhanh, nháy
mắt sắc mặt cô liền trắng bệch, tầng tầng mồ hôi lạnh túa ra cổ áo.

Từ Ấu Oánh tới?

Chỉ một giây tíc tắc rất nhanh cô đã đoán ra được mục đích của bà ta… Ngư
Vi đứng lên hai chân mềm nhũn không làm chủ được gần như muốn té ngã. Bộ Huy thấy cô như vậy, vẻ mặt khó hiểu duỗi tay ra đỡ lấy.

Lúc Ngư Vi theo Diêu Tố Quyên ra cửa, thời gian như mũi dao sắc lạnh đang
từng nhát lăng trì trái tim cô, mỗi bước đi là một bước bóng tối ập vào
mắt, dần dần mọi thứ mất đi hết hình dạng màu sắc, tiếng nói của Diêu Tố Quyên như trôi nổi trong một không gian xa lạ: “Đây là, đã xảy ra
chuyện gì vậy chứ?”

Xa xa, qua khe hở lan can cầu thang, Ngư Vi nhìn thấy mọi người đang ngồi
trong phòng khách, có ông nội Bộ, Bộ Tĩnh Sinh, còn có Phàn Thanh đang
châm trà, người đàn bà ngồi trên ghế sofa kia, lúc nhìn thấy cô xuống
lầu liền nghiến răng cười.

Quả nhiên, những câu tiếp theo, cô nghe thấy Từ Ấu Oánh nhếch mép cười nói, nhưng từng câu từng chữ khiến cô run lên vì khiếp sợ: “Tôi không có ý
gì khác, chẳng qua thấy Ngư Vi còn nhỏ, tối qua lại qua đêm bên ngoài
với lão Tứ nhà mấy người, sáng nay mới đưa về nên rốt cuộc tôi phải hỏi
thử xem sao.”

Hai chân Ngư Vi mềm nhũn, lúc bước xuống giữa bậc thang suýt nữa tê liệt té ngã, đột nhiên, khuỷu tay cô được một bàn tay ấm áp vững vàng giữ chặt
lấy.

Mùi thuốc lá quen thuộc và nhiệt độ cơ thể anh mơ hồ từ phía sau truyền đến.

Ngư Vi ngoảnh lại, Bộ Tiêu đứng ở sau lưng, cánh tay đỡ lấy cô, trên mặt
anh vẫn là nụ cười khinh bạc, thấy cô đứng vững, anh đi lướt qua cô
xuống dưới, giọng nói nghiêm túc dịu dàng: “Không có chuyện gì đâu, cháu lên lầu trước đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận