Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

“Cả đời, nhất định cả đời, tớ nói được làm được.”

***

“Chú có bạn gái sao ạ?” Lúc Ngư Vi hỏi câu này, tim bất giác chìm sâu xuống đáy.

Bộ Tiêu cười cười, đứng thẳng dậy: “Không có, chú là ông già độc thân
không vợ, độc thân không nói, còn khắp nơi chứng kiến cảnh vợ chồng
người ta ân ái, hôm nay bạn chú kết hôn lần hai, chú vừa lần thứ hai làm phù rể cho hắn…”

Ngư Vi phì một cái bật cười thành tiếng, nghĩ thầm chẳng trách anh mặc đồ
trang trọng như vậy. Nhưng quả thật không thể không công nhận, anh mặc
âu phục rất đẹp mắt, cô lại hướng về phía anh chăm chú ngắm nhìn, tay áo sơ mi trắng bị anh cuộn lên đến khuỷu tay, quần tây đen được may đo vừa khít tôn lên vóc dáng rất chuẩn, nơi cánh tay lộ ra những đường gân
chạy nổi lên ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng, phối hợp với chiếc đồng hồ nam
tính trên cổ tay, cả người anh tràn ngập hương vị đàn ông trưởng thành
đầy quyến rũ.

Anh cúi đầu mỉm cười nói tiếp: “Hắn đã kết hôn lần thứ hai, mà vẫn không
muốn tạo người, điển hình của tuýp không thích trẻ con, chờ hắn kết hôn
lần ba, chú gửi mấy thứ này cho hắn, toàn bộ trên mặt đâm thủng hết, để
hắn sản xuất ra một thằng nhóc, đàng hoàng mà sống qua ngày.”

Ngư Vi biết anh nói đùa, nhưng bao cao su quả thật là mua tặng quà cưới cho bạn, những lo lắng vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói.

Cô bỏ những món đồ anh mua vào túi rồi thối tiền lẻ lại, nhưng Bộ Tiêu
không cầm mà nhướng nhướng cằm hướng trên bàn tỏ ý bảo cô đặt mấy thứ
này lên đó, lúc này Ngư Vi mới chợt nhớ hỏi: “Đúng rồi, sao chú lại đến
đây mua đồ?”

Hơn nữa bây giờ cũng đã ba giờ rưỡi sáng.

“Đến đợi cháu về.” Bộ Tiêu bình thản nói: “Tối nay, chú đến nhà cháu đưa đồ, có người biếu long nhãn và nho, chị dâu cả giữ lại cho cháu hai hộp.
Kết quả, đến nơi chỉ thấy có mình em gái cháu ở nhà, con bé nói ba giờ
sáng cháu còn giúp người khác trông tiệm, sao cháu lại giống Lôi Phong
thế này?”

Ngư Vi không dám nghĩ anh đặc biệt đến đây vì cô, bất giác trong lòng đầy
ngọt ngào cảm động, cúi đầu tủm tỉm cười xếp lại khay tiền lẻ, nói: “Ai
mà không có lúc gặp phải những tình huống bất ngờ, giúp người khác là
tặng thêm cho mình cơ hội, khi gặp chuyện không may hay khó khăn, đến
lúc đó có thêm bạn bè giúp đỡ…”

Bộ Tiêu nghe thấy những triết lý già dặn, bùi ngùi cảm khái cuộc sống của
cô, bị chọc cười rồi. Anh lại tựa người vào quầy, ánh mắt yêu chiều nhìn cô chăm chú, cảm thấy cô không có chỗ nào không tuyệt, chỗ nào cũng vô
cùng hợp ý anh.

Trên cổ tay trái cô vẫn còn đeo chiếc vòng con cá anh tặng, thời gian qua
lâu, sợi dây thừng đã bị mài mòn sờn cũ. Ánh mắt Bộ Tiêu dừng lại nơi
những đầu móng tay bị mài phẳng của cô và nơi vết thương đang khép
miệng, đôi mày kiếm nhíu chặt xót xa, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt,
nhìn cô đứng trong quầy, bên dưới chiếc váy ngắn, tuy cô đã mặc vớ dài
che kín, nhưng vẫn có thể nhìn ra hai bắp chân đều sưng lên, chắc chắn
lâu rồi cô không có nghỉ ngơi, đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

“Ngủ một lúc đi, chú trông tiệm cho.” Bộ Tiêu nhìn cô nghiêm nghị nói, thật
ra tối nay anh đến đây chỉ có hai mục đích, cũng chẳng biết cái nào quan trọng hơn, thứ nhất anh muốn ở bên cô, muốn cô được nghỉ ngơi đôi chút; thứ hai, đã nhiều ngày rồi anh không được gặp cô, thật sự rất nhớ.

“Không sao đâu ạ, cháu không muốn ngủ…” Trong lòng Ngư Vi thầm nghĩ, vất vả
lắm mới được nhìn thấy anh, bây giờ mà ngủ thì đáng tiếc lắm, cô ngẩng
đầu lên dây cót tinh thần: “Chú Bộ, cháu mời chú uống bia, ăn lẩu Oden
đi.”

(*Oden là loại lẩu gồm có các thành phần: củ cải, trứng luộc, chả cá, chả mực, thịt bò, thịt lợn xâu lại thành chuỗi, thịt bọc trong đậu phụ… hầm cùng tảo bẹ. Thường được bán ở hầu hết các cửa hàng tiện lợi.)

Bộ Tiêu cười khổ thở dài một hơi, anh vẫn biết cô thường bí mật làm những
việc gì, vì sao rõ ràng mỗi tháng đã nhận được rất nhiều giúp đỡ, mà vẫn khiến chính mình mệt mỏi thành cái dạng này. Bé con ngốc này chắc chắn
muốn chuẩn bị để sẵn sàng độc lập về kinh tế, cô quá coi trọng chuyện
này, rất quyết tâm, cầm tiền trong nhà anh một ngày là cô khó chịu thêm
một ngày, có thể mời anh ăn gì đó chắc chắn cô rất vui, vì vậy anh gật
đầu, cất cái giọng điệu trêu chọc: “Có thể kiếm được tiền mời chú uống
rượu rồi, vậy chú phải uống loại đắt nhất.”

Quả nhiên Ngư Vi vô cùng hớn hở đi đến tủ lạnh lấy bia ra, Bộ Tiêu mỉm cười nhìn cô đang thoăn thoắt, nụ cười đó đọng lại trên nét mày trong đáy
mắt, nhìn dáng vẻ loay hoay bận rộn lại vui vẻ đến ngốc đần của cô, tim
anh như củ hành tây tự bóc tách từng lớp vỏ bên ngoài để lộ ra trái tim
đàn ông mà chỉ duy nhất mình cô có thể chạm đến.

Cô lấy hai chai bia ướp lạnh và một bát Oden, ngồi bên cạnh Bộ Tiêu trên
ghế quầy bar nghỉ ngơi tán gẫu, cuối cùng không biết như thế nào, có lẽ
Ngư Vi cũng không ý thức được chuyện gì xảy ra, cô được Bộ Tiêu dỗ dành
gục đầu xuống bàn ru ngủ thiếp đi.

Bộ Tiêu thấy cô úp mặt lên cánh tay say sưa ngủ, hơi thở dần lắng xuống,
máy điều hòa ở sát bên cạnh phả ra khí lạnh, hơi gió thổi ra mang theo
luồng hơi nước ẩm ướt lượn lờ trước mắt anh, sợ cô lạnh, anh mở chiếc áo khoác ra đắp lên vai cô.

Lúc đó, trong tiệm có hai người khách đến mua đồ, cô rơi vào giấc ngủ sâu
nên không biết, Bộ Tiêu giúp cô tính tiền, chợt nhìn thấy quyển sổ nhỏ
màu xanh dương của cô phía trên quầy, anh cầm trên tay đi đến bên cạnh
cô ngồi xuống, lật giở những tờ cuối cùng ra xem, quả nhiên cô đã lên kế hoạch tháng sau không nhận sự giúp đỡ nữa, còn đem một khoản tiền gửi
lại cho ông cụ. Để không bị thiếu hụt, cô đã tính toán chuẩn bị sẵn hai
tháng tiền sinh hoạt. Bộ Tiêu nhìn những con số chi chít, mày nhíu lại
càng lúc càng sâu, nghĩ mãi không biết vì sao cô lại nôn nóng độc lập
đến thế.

Nhưng bất luận vì cái gì, đây là quyết định của cô, chỉ cần là quyết định của cô, anh đều ủng hộ vô điều kiện, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, chỉ
có thể đứng yên lặng phía sau dõi theo cô, bảo vệ cô. Nhìn cô vất vả
chịu khổ, anh xót xa đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể duy trì trạng thái
im lặng như thế này.

Anh đã đi qua rất nhiều con đường, cũng đã trải qua quá nhiều việc, xã hội
này tột cùng như thế nào anh hiểu rất rõ. Anh cũng hy vọng cô hiểu được, nhưng mãi mãi không bao giờ phải thay đổi bản thân, luôn được là chính
mình.

Bộ Tiêu chống khuỷu tay lên mặt bàn, đầu tựa vào tay, nghiêng người ngắm
dáng vẻ ngủ say của Ngư Vi. Cô như con mèo nhỏ cuộn mình trong áo anh,
cánh môi mỏng khẽ cong lên, mũi phả ra từng hơi thở nhẹ, chai bia bên
cạnh nhỏ xuống những giọt hơi nước mát lạnh, anh đăm đắm nhìn cô thật
lâu, khẽ mỉm cười, cầm cây bút cô để trên bàn, vẽ lên cổ tay mảnh mai đó một cái hình nhỏ.

Đêm đó, lúc Ngư Vi thức dậy, chị gái nhờ cô trông tiệm giùm đã trở lại, cô
giật mình bừng tỉnh, phát hiện trên người mình đắp áo khoác của Bộ Tiêu, vừa quay đầu tìm anh, đôi mắt vẫn còn mông lung mơ màng thấy anh nhìn
mình mỉm cười: “Dậy rồi à?”

Thế là, rạng sáng hơn bốn giờ, cô ngoan ngoãn được Bộ Tiêu đưa về nhà. Vì
quá mệt nên Ngư Vi không đi tắm mà trực tiếp ngã lên sofa ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức inh ỏi vang lên đến lần thứ ba cô mới lờ
đờ tỉnh dậy, lúc đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, mới phát hiện trên
cổ tay bị vẽ lên một cái hình mặt quỷ nhỏ.

Là một cái mặt cười lè lưỡi rất đáng yêu nhưng càng nhìn càng thấy giảo hoạt gian tà, quả thật giống hệt Bộ Tiêu.

Ngư Vi biết Bộ Tiêu thừa dịp mình ngủ say vẽ lên, cô nhìn chằm chằm cái mặt quỷ đó hồi lâu, lúc tắm còn giơ tay lên thật cao sợ bị nước làm trôi
mất. Nhưng nửa ngày qua đi, vì trời nóng người ra nhiều mồ hôi khó tránh khỏi bị phai màu, Ngư Vi cứ dùng bút đồ lại, cô muốn khuôn mặt cười mà
Bộ Tiêu đã vẽ này mãi ở lại trên cổ tay mình.

Hai ngày sau đó, cô vẫn luyến tiếc không nỡ lau đi nên đã quyết tâm tìm
cách giữ lại, chiều hôm đó cô được nghỉ làm, sau khi đi theo Kỳ Diệu xem cô nàng bấm lỗ tai, Ngư Vi đi đến một tiệm xăm hình, muốn hình vẽ trên
cổ tay này không bao giờ mất đi.

“Cậu quyết định thật hả?” Kỳ Diệu vốn vô cùng kích động, bản thân cũng muốn
xăm hình, nhưng khi đến tiệm rồi, kỳ vọng liền biến thành do dự, đặc
biệt là khi nhìn thấy cái máy xăm, chưa làm đã đau, liền kéo cô lại:
“Đuôi, cậu suy nghĩ lại đi, nếu không có ý định lưu giữ cả đời thì không nên xăm…”

Ngư Vi nghe thấy cô ấy nói ‘cả đời’, đột nhiên cảm thấy quyết tâm càng mạnh mẽ, cúi đầu mỉm cười: “Cả đời, nhất định cả đời, tớ nói được làm được.”

Lúc Kỳ Diệu thấy nghệ nhân xăm hình, một mỹ nữ xinh đẹp cầm cái máy đưa lên tay Ngư Vi, vừa nghe thấy âm thanh rột roạt kia, cô nàng giật mình run
cả người hoảng hồn che tịt hai mắt lại, còn sợ hơn cả Ngư Vi.

Địa chỉ xăm hình này do Sở Phong giới thiệu, là cửa hàng xăm nghệ thuật uy
tín nhất thành phố G, là một tòa nhà rất lớn, an toàn sạch sẽ, trang
thiết bị và tay nghề đều rất tốt. Đang làm được một nửa, Sở Phong lo
lắng cho em gái nên cũng chạy sang xem. Mấy ngày nay, tối nào hai cô
nàng này cũng um sùm trong quán bar nói muốn đi xăm hình. Kỳ Diệu nói
muốn xăm tiểu tinh linh, hắn liền giới thiệu cho hai cô địa chỉ của một
người bạn, kết quả đến nơi mới thấy chỉ có mình Ngư Vi làm, em gái ở bên cạnh nhát gan không dám nhìn, vì vậy cười nói: “Sợ cái gì, trên tay anh nhóc cũng có hình xăm, chắc chắn không đau đâu.”

Ngư Vi cảm thấy người này thiệt ‘man’ mà, Sở Phong xăm cả bắp tay mà còn
nói không đau, cô chỉ xăm một hình bé xíu thế này mà đau đến mức cắn
muốn nát răng, thở cũng không thở nổi. May mà Kỳ Diệu không làm, vừa rồi lúc xỏ lỗ tai, cô nàng bị đau khóc rất lâu mới nín.

Cũng may, cái hình này bé xíu nên rất nhanh đã xong. Sau khi kết thúc, Ngư
Vi giơ cánh tay lên xem, trên da vẫn còn ửng hồng, khuôn mặt cười hiện
lên rất rõ cũng rất sống động đẹp mắt. Kỳ Diệu và Sở Phong cũng lại gần
nhìn thử, Sở Phong nhìn hồi lâu, nhìn tới nhìn lui không sao hiểu được,
thắc mắc: “Thật không thể hiểu nỗi mấy cô gái nhỏ các nhóc, cái này tuy
rất đẹp mắt, nhưng rốt cuộc nó có nghĩa gì chứ?”

Kỳ Diệu nhanh chóng trả lời: “Cái này là người Ngư Vi thích vẽ lên, cô ấy
không muốn nó bị phai đi, anh nói có phải cô nàng này quá si ngốc rồi
không?”

Từ hôm đó, trên cổ tay trái Ngư Vi có thêm một miếng băng cá nhân để che
đi hình xăm. Khuôn mặt tươi cười rạng ngời trong cổ tay là bí mật chỉ có cô, Kỳ Diệu, Na Na và Sở Phong biết. Ngày hôm sau lúc Bộ Huy đến đưa
cơm, nhìn thấy hỏi cô bị gì, cô nói lúc làm việc bị đụng trúng, hắn cũng không nghi ngờ gì.

Trước ngày cô thổ lộ, cô tính sẽ luôn dán băng keo như vậy, người không thể để… bị nhìn thấy nhất chính là Bộ Tiêu.

Thật mong ngày đó đến sớm một chút, nhưng trước đó có một ngày, cô lại hy vọng nó mãi mãi không bao giờ tới.

Thời gian thấm thoát trôi qua, những ngày cuối tháng tám bất tri bất giác
đến tự lúc nào chẳng biết. Ly biệt như tờ giấy tuyên án nằm trên tay Ngư Vi và Kỳ Diệu, im lặng vô hình nhưng tức thời hiệu lực.

Người bạn thân thiết nhất sắp bắt đầu cuộc hành trình mới, thế nhưng trên
chuyến tàu đó không có chỗ cho cô. Ngư Vi ở lại nơi này đợi cô ấy, có lẽ tương lai một ngày nào đó, người trở về sẽ là cô bạn nhỏ Kỳ Diệu ngập
tràn những điều mới mẻ lạ lẫm không còn như xưa nữa.

Ngày đưa tiễn, Ngư Vi đi cùng Bộ Huy, đứng ở trạm tàu điện cao tốc, ngoài ba mẹ Kỳ Diệu đi theo tiễn còn có người bạn trai thanh mai trúc mã cùng
lớn lên với cô ấy. Kỳ thật đây là lần đầu tiên Ngư Vi nhìn thấy hắn,
trước đây hắn luôn có mặt trong những câu kể của Kỳ Diệu, người cao gầy, khuôn mặt cũng rất anh tuấn, dáng vẻ trầm tĩnh chính chắn. Trên tay
xách hành lý của Kỳ Diệu, Ngư Vi không khỏi bật ra ý nghĩ, vị trúc mã
cao ngạo lạnh lùng này cũng vào đại học S lẽ nào chỉ là trùng hợp sao?

Trước khi chia tay, Kỳ Diệu xoay người hướng về phía cô và Bộ Huy vẫy vẫy tay rất lâu, hô to một câu mà cả ba đều rất quen thuộc: “Tình cảm chân
thành, sẽ không chia cách! Đuôi, Bộ Huy, các cậu đừng quên tớ nhé!”

Nhìn bóng lưng cô ấy ngày càng mờ dần rồi lạc vào giữa biển người mất hút,
không còn nhìn thấy nữa, Ngư Vi biết cô cứ mãi lo lắng những chuyện
không đâu, sẽ có người chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Cô ấy hồn nhiên ngây thơ và rực rỡ như ánh mặt trời, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ bị
thế gian thay đổi, tựa viên ngọc quý mạnh mẽ vững vàng trong đá sỏi,
vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị gió bụi làm lu mờ đi ánh sáng long lánh
rực rỡ vốn có của mình.

Cô nhìn Kỳ Diệu rời đi, trong lòng thầm nghĩ như thế, thầm chúc cho cô ấy luôn gặp được những điều tốt đẹp nhất.

Nhưng mấy ngày sau đó, trong lòng Ngư Vi vẫn ê ẩm chua xót, sau khi Kỳ Diệu
đi rồi, thế giới của cô đột nhiên thật tĩnh lặng. Mỗi đêm lặng lẽ trong
quán bar, thiếu tiếng nói cười hồn nhiên ngọt ngào đó, Ngư Vi mãi không
sao thích ứng được.

Đối với cô mà nói, những người quan trọng rất ít ỏi, thiếu đi một người tựa như một góc trong thế giới nhỏ bé của cô sụp đổ. Cô chưa bao giờ nhớ Bộ Tiêu như lúc này, nghĩ đến mấy ngày nữa, đợi công việc ở cửa hàng tiện
lợi kết thúc, cô rất muốn đi gặp anh một lần.

***

Vở kịch nhỏ:

Tứ thúc: Cái băng dán nhỏ trên tay em định dán đến khi nào hửm?

Xương cá (rất bình tĩnh): Không có gì, bây giờ em xé ngay đây (khàn giọng)

Tứ thúc: Chuyện gì đây bảo bối, cái mặt nhỏ này không phải anh vẽ sao? Lâu vậy mà em không tắm à? Có muốn cùng tắm không nào?”

… Lúc cùng tắm …

Tứ thúc: Thôi rồi, sao xà phòng không xóa đi được??!

Xương cá: Anh đoán thử xem?

Tứ thúc: Bé con, em yêu anh đến thế sao?

Xương cá: (đỏ mặt) em luôn yêu anh như vậy mà.

Tứ thúc: Suỵt, đừng nói nữa, nhân lúc còn nóng chúng ta tới luôn đi.

****

Lời của tác giả: Cái mặt cười này bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Thật ra không
chỉ vì mấy lý do như Xương cá muốn xăm, cũng không đơn thuần là si mê
cuồng dại. Nó còn ẩn chứa rất nhiều cách nhìn của Tứ thúc với cuộc sống: bao gồm ‘Phút phút mỉm cười, giây giây hưởng lạc’:D; ‘tiêu sái nhân
sinh, khinh thường thế tục’…

Điều Ngư Vi mong muốn nhất là được sống như Bộ Tiêu, cô yêu cái tiêu sái của anh, yêu cái bất cần đời, tự do đến và đi, yêu càng sâu càng khó tránh
khỏi muốn khắc lên người vĩnh viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui