Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

“Sau khi có được em rồi, anh càn rỡ quá.”

***

Thật sự chỉ cần bước theo anh là được. Ngày hôm đó, Ngư Vi theo Bộ Tiêu học
khiêu vũ, cô học rất nhanh. Không phải vì cô thông minh tiếp thu mau lẹ
mà vì Bộ Tiêu dẫn dắt rất tốt, Ngư Vi cảm thấy bất kỳ cô gái nào lần đầu tiên học khiêu vũ mà được một người đồng hành ‘lão luyện’ như Bộ Tiêu
hướng dẫn, đều sẽ không xảy ra sự cố giẫm phải chân trên sàn nhảy.

Trong bữa tiệc đính hôn hôm sau, ngoại trừ trang phục không giống như thường
ngày, được thay bằng đầm dạ hội và com lê đen, thì mọi thứ không có gì
khác hôm qua. Cho dù là dưới bóng cây râm mát thoang thoảng hương hoa
trong khoảng sân nhỏ nơi mặt trời vàng nắng, hay ở nơi ánh sáng mờ ảo,
bóng người lồng vào nhau trên sàn nhảy, Ngư Vi đều được Bộ Tiêu ôm chặt
thắt lưng, đầu tựa vào ngực anh, lướt nhẹ bước chân theo những giai điệu nhịp nhàng của âm nhạc. Trong mắt cô chỉ có Bộ Tiêu, dường như cả thế
giới chỉ còn lại hai người bọn họ trong một vòng tròn khép kín.

Đối với Ngư Vi tất cả mọi thứ trong đêm nay đều vô cùng mới mẻ, lần đầu
tiên trong đời cô tham gia vũ hội, lần đầu tiên mặc trang phục dạ hội,
lần đầu tiên tham dự tiệc đính hôn của một người, mọi thứ đều là trải
nghiệm lần đầu. Chùm đèn pha lê trong đại sảnh biệt thự được bật lên rắc ánh sáng vàng tung tẩy, xung quanh là ánh nến chập chờn lay động, là
hương tinh dầu phảng phất theo làn gió lan tỏa trong không gian. Trong
cái tranh sáng tranh tối quần áo lụa là, cô bưng ly champagne đứng trên
ban công đón gió đêm ngắm nhìn cảnh vật phía xa xa, dường như tất cả mọi thứ đều bị nhuộm trong ánh sáng, trong một giấc mơ không có thật.

Mà dáng hình cao gầy thẳng tắp mặc âu phục đứng ở phía xa xa nơi ánh sáng
và bóng tối giao thoa kia, bóng lưng của Bộ Tiêu chính là hình ảnh không chân thật nhất.

“Tiểu Vi Vi, hai ta cụng ly nào.” Cô đang chăm chú ngắm nhìn bóng lưng Bộ
Tiêu, Nghi Lam đã bưng ly cocktail của mình đến bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào ly của cô, phát ra tiếng ‘poong’ trong trẻo.

Ông chủ Trương là bạn của Nghi Lam và Bộ Tiêu, nên đương nhiên cô ấy cũng
nhận được thiệp mời. Hôm nay, lễ phục và trang điểm của Ngư Vi cũng là
đi cùng với cô ấy. Lúc chọn quần áo, cô nàng lại lén chui vào phòng thử
đồ, bàn tay hư hỏng vân vê nhào nắn một hồi rồi cười xấu xa thì thầm vào tai Ngư Vi: “Tiểu khả ái, ngực em lại lớn hơn nữa rồi, thủ pháp của Bộ
Tiêu không tệ nha, động tác và lực đạo đúng là như có bùa chú mà!”

Ngư Vi tập mãi thành quen, đưa tay che ngực lại rồi tiếp tục thay quần áo,
Nghi Lam nham nhở nói tiếp: “Chị nghe mấy tên đàn ông bọn lão Hồ nói,
kích cỡ của Bộ Tiêu rất lớn, lần đầu tiên em đau chết đúng không?”

Lúc đó, Ngư Vi câm nín không còn gì để nói, còn biết nói gì đây, mặt cũng
ửng hồng lên. Lần đầu tiên của cô diễn ra vào ban ngày, mọi thứ quá rõ
ràng, vừa nhắc tới, toàn bộ hình ảnh bỗng tuôn ào ra trong đầu… Nghi Lam thấy cô bị nói đến ngây ngốc, cười càng xấu xa, thì thầm: “Không sao,
lần đầu tiên ai cũng đau như vậy, sau đó có phải càng lúc càng sảng
khoái dễ chịu, càng làm càng lên tay không?”

Nghĩ ngợi một lúc, Ngư Vi nhớ tới mấy ngày gần đây cô và Bộ Tiêu làm chuyện
đó quả thật không còn đau nữa mà rất dễ chịu, chỉ có thể gật gật đầu,
nhỏ giọng nói: “Uhm… đúng là như vậy.”

Nghi Lam nhìn Ngư Vi rối rắm cúi người mặc quần áo, vành tai gò má đỏ bừng
như rỉ máu, cô nàng thấy vậy cười không khép miệng, âm thanh vang dội ra tuốt ngoài cửa phòng. Bộ Tiêu đứng bên ngoài nghe thấy, hướng vào trong hô to: “Lão sắc nữ kia, bà nói bát nháo gì đó hả? Đừng có làm hoen ố cô vợ nhỏ thuần khiết của tôi.”

Nghi Lam ‘chậc chậc’ nửa ngày, hướng ra ngoài gào to: “Đừng tưởng hai người
bọn ông có thể ngược tôi, tôi không phải cẩu độc thân!”

Lúc này, Ngư Vi và Nghi Lam đứng trên ban công hóng gió, Bộ Tiêu đang ở
đằng xa trò chuyện với mấy người quen, hai người cụng ly xong, Nghi Lam
thấy ánh mắt của Ngư Vi cứ dán chặt trên người Bộ Tiêu, đến nháy mắt
cũng không, hệt như xung quanh không còn ai tồn tại, cô nàng nhịn không
được lải nhải: “Ai chà ai chà ai chà chà, nhìn còn chưa đủ sao? Hai
người đã khiêu vũ cả đêm rồi, bây giờ còn chưa thấy ngán hả?”

Không phải cô nàng phóng đại lên, cả đêm, luôn ôm nhau trong sàn nhảy, một
lúc cũng không rời chính là hai người bọn họ, mỗi lần đổi bạn nhảy đều
không động đậy, từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy được khuôn mặt Ngư
Vi, cô luôn vùi mặt trong ngực Bộ Tiêu, bộ dạng của hai người này thật
khiến người ta giận sôi, rất nhiều người đều đến hỏi cô nàng, Bộ Tiêu
kết hôn khi nào, cô vợ yêu nhỏ nhắn tuyệt đẹp này lai lịch ra sao…

Không sai, quả là tuyệt đẹp, Nghi Lam thầm quan sát mái tóc dài đen mượt
buông hờ, khuôn mặt nghiêng lung linh trong ánh nến của Ngư Vi, trộm
nghĩ Bộ Tiêu thật may mắn hạnh phúc, bạn gái xinh đẹp tựa búp bê sứ,
đang độ xuân thì làn da non mềm có thể bấm ra nước, đêm nay khoác lên
người bộ trang phục này, như nàng tiên bước ra từ những câu chuyện đồng
thoại.

Nghi Lam thấy Ngư Vi đang si ngốc đăm đắm nhìn Bộ Tiêu đột nhiên cúi đầu
xuống nhoẻn miệng cười, cười đến ngượng ngùng xấu hổ, quả nhiên cô nàng
vừa ngoảnh đầu lại, đã nhìn thấy Bộ Tiêu chầm chậm đi tới, nghĩ thầm rõ
ràng mình không phải cẩu độc thân, như thế nào mà vẫn bị ngược?!

“Bà không thể ở cách xa tôi một chút sao? Giống hệt cái bóng đèn…” Bộ Tiêu
tới nơi, chưa nói gì đã ôm Ngư Vi vào lòng rồi quay qua nói với Nghi
Lam.

Nghi Lam bị nghẹn trừng to mắt, nghĩ thầm lẽ ra hôm nay phải đưa bạn trai
mới người Nga của mình theo mới phải, tức quá mắng: “Hai người có thể
chú ý xung quanh một chút không hả, hết kéo rồi ôm quấn quýt như thế, bà đây không chịu nổi nhé, đêm nay vẫn là lão Trương đính hôn, hai người
tính khi nào hả?”

Bộ Tiêu căn bản không để ý tới cô nàng, ôm Ngư Vi cười đến thảnh thơi,
nhìn Nghi Lam một cái rồi lập tức cúi đầu quấn lấy cô vợ nhỏ xinh đẹp
của mình.

Lúc tiệc đính hôn kết thúc, Bộ Tiêu và Ngư Vi chào tạm biệt Nghi Lam, mỗi
người lên xe của mình, đều là xe gọi bên ngoài, Nghi Lam hỏi bọn họ tính đi đâu, Bộ Tiêu vòng vèo lại một câu: “Còn có thể đi đâu? Một đêm lãng
mạn ướt át, ngắm trăng sao ở nơi xa hoa…” nói xong, không đợi Nghi Lam
phun châu nhả ngọc, liền vội vàng đỡ Ngư Vi ngồi vào xe, rồi chính mình
cũng bước vào.

Chiếc ô tô được tài xế nhanh chóng khởi động, hướng về phía khách sạn anh đã
đặt trước đó. Ngư Vi vẫn còn đang nghĩ ngợi một chuyện, mở lời xác nhận
lại lần nữa: “Anh thật sự không cần quà sinh nhật sao ạ?”

Bộ Tiêu ngồi bên phải cô, quay đầu lại nhìn cô cười không ngớt: “Không
phải anh nói rồi sao, sinh nhật anh năm nay món quà lớn nhất chính là
em, em hãy suy nghĩ đi, tối nay làm thế nào dỗ anh vui là được.”

Kỳ thật, đêm nay anh rất vui, nhìn Ngư Vi mặc trang phục dạ hội đẹp đến
vậy, khiêu vũ với anh cả đêm. Anh diễn vai độc thân đi về một mình gần
hai mươi chín năm, giờ chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào, vào sinh
nhật hai mươi chín tuổi này anh một bước đi lên đỉnh cao nhất đời người.

Nhìn cảnh đêm phồn hoa nhộn nhịp của thành phố G bên ngoài cửa sổ, Bộ Tiêu
vẫn luôn nắm chặt tay Ngư Vi, anh biết đây là đêm cuối rồi. Anh đã nhận
được điện thoại của Bộ Huy, hắn nói đêm nay sẽ trở lại, nói cách khác,
ngày mai anh sẽ phải đối mặt với hắn, nói rõ hết tất cả mọi chuyện.

Ngư Vi cảm giác được bàn tay Bộ Tiêu dùng rất nhiều sức siết chặt tay cô,
cô nhìn anh nhưng anh không có biểu hiện gì khác lạ, đột nhiên đúng lúc
này, cô nghe thấy điện thoại của anh vang lên.

Bộ Tiêu buông tay cô ra lấy điện thoại, lúc bấm nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền tới một âm thanh rất lớn, là giọng nói đầy lo lắng của Diêu Tố
Quyên, Ngư Vi cũng nghe thấy: “Lão Tứ, chú đang ở đâu? Trên đường về nhà Tiểu Huy bị đụng xe, người không có gì đáng ngại, chị đang ở trong bệnh viện với nó, chú tới xử lý cái xe giùm chị!”

Ngư Vi nghe thấy đoạn đối thoại này, giật mình sững người ra, quả nhiên cô
thấy vẻ mặt Bộ Tiêu cũng biến đổi: “Xảy ra chuyện ở đâu?”

Tiếp theo, cô lại nghe thấy chị dâu cả nói với anh rất nhiều, sau khi cúp
điện thoại, Bộ Tiêu nhíu chặt mày bảo lái xe dừng lại. Ngư Vi nhìn ra
ngoài cửa sổ thấy đã đến nội thành liền bảo: “Anh đi trước đi, em xuống
xe tự về được mà.”

Giữa lúc đầy căng thẳng lo lắng, được nghe thấy giọng nói của cô, trái tim
anh chợt yên ổn lại, Bộ Tiêu dịu dàng nói: “Sao anh có thể để em tự đón
xe về được? Anh sẽ gọi taxi.”

Cô thấy Bộ Tiêu móc bóp ra, dặn dò tài xế mấy câu phải đưa cô đến tận nơi
rồi mở cửa định bước xuống, đột nhiên anh khựng lại, thu chân vào ngồi
xuống lại, sau đó ôm Ngư Vi thật chặt, khẽ hôn nhẹ lên môi cô.

“Đêm lãng mạn không được rồi…” Bộ Tiêu ngắm nhìn cô một lúc rồi trầm giọng
cất lời, anh vuốt ve khuôn mặt cô, nụ cười vẫn giữ trên khóe môi, nhưng
nụ cười đó dường như có chút nhợt nhạt: “Cũng tốt, sau khi có được em
rồi, anh càn rỡ quá.”

Nói xong, anh còn hất hất mày, nụ cười có đôi phần khinh bạc, nhưng Ngư Vi
nhìn thấy không khỏi hoảng hốt. Bộ Tiêu buông cô ra, không đợi cô trả
lời liền mở cửa xe bước xuống, lúc đóng cửa lại anh nhìn cô mỉm cười,
sau đó ra hiệu cho tài xế lái đi.

Xe bắt đầu khởi động, Ngư Vi bám vào thành cửa sổ nhìn về phía Bộ Tiêu,
anh cũng đưa mắt dõi nhìn xe rời đi, dáng hình anh trong bộ âu phục màu
đen lẫn vào ánh đèn đường mờ ảo và bóng tối dày đặc, rồi dần biến mất
trong dòng xe cộ, cô không nhìn thấy anh nữa.

Lúc Ngư Vi ngồi ngay ngắn trở lại, tim như chìm vào đáy cốc, khoảnh khắc
đó, cô rất muốn xuống xe, ở bên anh đối mặt với tất cả mọi chuyện…

***

Tiễn Ngư Vi đi rồi, Bộ Tiêu đón xe tới bệnh viện, trước khi đi vào phòng
bệnh, anh đứng ở hành lang lối thoát hiểm đốt một điếu thuốc để bình
tĩnh lại, nhưng vì lo lắng tình trạng thương tích của Bộ Huy, thuốc chỉ
cháy đến một nữa anh đã dập tàn ném vào thùng rác.

Đến trước cửa phòng bệnh dành riêng cho một người mà Diêu Tố Quyên đã cho
anh số phòng, Bộ Tiêu mơ hồ nghe thấy tiếng của anh cả, chị dâu và cả
cháu trai, lúc này anh mới cảm giác có chút chân thật.

Bộ Huy vừa bị đụng xe, anh cả cũng có mặt ở đây, bệnh viện tuyệt đối không phải là nơi để bắt đầu nói ra những chuyện có khả năng gây xung đột. Bộ Tiêu biết hôm nay không có cách nào nói ra được. Lúc đi vào cửa, Bộ Huy đang nằm trên giường lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy anh kích động hô to: “Chú Út!”

Hắn mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn một vòng băng gạc trắng, may mắn
bị thương không nghiêm trọng toàn thân không bị gì. Rốt cuộc Bộ Tiêu
cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt một tiếng đi tới.

“Chú Út, sao hôm nay chú ăn mặc như người tốt thế này?” Bộ Huy nhìn Bộ Tiêu một thân âu phục, mở miệng hỏi.

Bộ Tiêu nghe thấy, nhướng mày cười cười: “Chú Út của nhóc không phải người tốt sao?”

Bộ Huy cười nghiêng ngả: “Làm người tốt rất nhàm chán vô nghĩa, đàn ông đích thực phải có chút hư hỏng.”

Bộ Tiêu không nói gì, đi tới giường ngồi xuống cạnh hắn, Diêu Tố Quyên tức đến muốn cắn người: “Lão Tứ, đều do chú, cứ nhất quyết mua xe cho hắn,
chị đã biết thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện, hôm nay vừa nhận được tin
này, đúng là hù chết chị mà!”

Bộ Tiêu hỏi đụng như thế nào, nghe thấy chị dâu cả hơi thở đã ổn định lại
không còn lo lắng nữa nói mới biết thì ra tông phải cột điện. Anh nghe
vậy cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, Bộ Huy thường luyện chạy trong
đường đua, nên khi lái xe trên đường phố phản xạ chưa được nhanh nhạy,
xảy ra chút chuyện này cũng không có gì quá nghiêm trọng. Bộ Tiêu nghe
chị dâu giáo huấn, chỉ cúi đầu mỉm cười không nói lời nào.

Nhưng Bộ Huy nghe một hồi cảm thấy đầu muốn bốc khói, quả thật không nhịn
được nữa liền nói với Diêu Tố Quyên: “Được rồi, đừng nói nữa, cũng không phải chuyện tốt gì, mẹ nhanh theo ba về không được sao? Con muốn nói
chuyện với chú Út…”

Diêu Tố Quyên nghe vậy lại tức giận: “Cũng do học từ hắn, từ nhỏ chuyện gì
con cũng tìm chú Út, họp phụ huynh cũng không nói với ba mẹ, con bây giờ thành ra thế này, đều là do sự nuông chiều của ông ‘ba Bốn’ này!”

“Được rồi được rồi, có mua quà cho mọi người đây.” Bộ Huy lảng sang chuyện
khác, chỉ chỉ cái túi đựng đồ dưới giường, Bộ Tiêu xách lên giúp hắn, Bộ Huy nói: “Sinh nhật mẹ, con không có ở đây, lần này con đạt giải quán
quân, tiền thưởng mua cho mẹ cái túi…”

Diêu Tố Quyên nghe thấy mấy lời này đột nhiên không nói được gì nữa, trợn
mắt há hốc miệng choáng váng nghi ngờ: “Con nói thiệt hay giả vậy?”

Bộ Huy khó khăn loay hoay tự tay lấy từ trong túi to ra một chiếc túi
giấy, bên trong quả thật là một chiếc túi xách nữ của một thương hiệu
nổi tiếng. Diêu Tố Quyên hít vào một hơi, lúc Bộ Huy đưa tới tay bà, bà
mở cờ trong bụng đưa tay che ngực: “Ông trời của tôi ơi, con thật sự mua túi cho mẹ hả?”

Diêu Tố Quyên cảm động đến hốc mắt cũng nóng lên, ôm chặt cái túi vào lòng,
lật tới lật lui kiểm tra, nhất thời không dám tin. Bộ Huy cười cười,
tiếp tục móc trong cái túi đựng đủ thứ đồ, lôi ra một tấm huy chương
vàng óng đưa cho Bộ Tiêu: “Chú Út, hôm nay sinh nhật chú, nhưng con
không còn tiền thưởng, chỉ có thể cho chú cái này, con giành được giải
quán quân trở về, rất đàn ông đúng không?”

Bộ Tiêu cầm lấy chiếc huy chương kia, tâm trạng vô cùng phức tạp không
cách nào mở miệng được, gượng cười một cái, cúi đầu xuống nuốt nước
miếng. Rồi nghe thấy Bộ Huy hết sức cao hứng nói với anh ‘Sinh nhật vui
vẻ’, giây phút đó, sự áy náy tràn ngập trong lòng khiến anh chỉ muốn bóp chết mình ngay tại chỗ.

“Cái kia chắc chắn là cho ba.” Bộ Tĩnh Sinh vui rạo rực nhìn cái túi gấm nhỏ vừa rơi ra được con trai nhặt lại cầm trên tay, bên trên có thêu mấy
chữ ‘Nam mô a di đà Phật’, nào ngờ ông vừa đưa tay cầm lấy đã bị Bộ Huy
đoạt mất.

“Cái này là cho Ngư Vi, con đi tới ngôi đền linh thiêng nhất xin một cái bùa hộ mệnh.” Bộ Huy nhanh tay đoạt lại khiến Bộ Tĩnh Sinh nghẹn đơ giương
mắt nhìn.

“Đến cô bạn nhỏ của mình con cũng nhớ, vậy mà trong lòng hoàn toàn không có ba con hả?” Bộ Tĩnh Sinh vô cùng bi thương.

“Ba ngày ngày ăn chay niệm Phật, ngồi thiền tụng kinh, còn cần bùa hộ mệnh
sao?” Bộ Huy cẩn thận bỏ túi gấm vào trong túi quần của mình cất thật
kỹ.

Bộ Tiêu ghi hết những hình ảnh này vào trong mắt, liếm liếm đôi môi khô
khốc, lúc đứng lên giọng có chút khàn khàn: “Chú ra ngoài hút điếu
thuốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui