Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Nhưng sao chỉ trong tíc tắc một đêm, tất cả chuyện xưa lại quay về.”

***

Mỗi lần hiểu anh thêm một chút, Ngư Vi lại càng phát hiện anh có rất nhiều sức hấp dẫn, ví dụ như trước hôm nay, cô quả thật không biết anh có thể cưỡi ngựa, hơn nữa còn nhuần nhuyễn đến vậy.

Dáng vẻ Bộ Tiêu mặc quần dài đi giày bốt cưỡi ngựa nhìn rất điển trai, anh không giẫm bàn đạp, mà trực tiếp xoay người tung mình lên lưng ngựa, động tác vô cùng tiêu sái phóng khoáng. Sau khi giữ dây cương, anh đưa tay đỡ Ngư Vi lên ngồi vững vàng phía trước anh, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, con ngựa đen kia nghe anh hô lên ‘Đại bảo bối’ liền ngoan ngoãn bước đi.

Đi loanh quanh mấy vòng trong sân, Bộ Tiêu ôm cô từ phía sau, hỏi cô có muốn tăng tốc không, Ngư Vi rất hiếu kỳ cũng muốn thử, nhưng khi con ngựa thật sự lao đi rồi, Ngư Vi mới biết mùi vị cưỡi ngựa không hề dễ chịu như cô nghĩ.

Cái mông bị lắc lư rất đau, nhìn cái bờm ngựa tung bay trước mặt, cô nắm yên thật chặt. Bộ Tiêu có thể cảm giác được người trong lòng mình cơ thể đang dần trở nên cứng đờ, anh ôm chặt thắt lưng cô dịu dàng trấn an: “Bảo bối em sợ gì, anh ở ngay phía sau em mà, em có thể ngã được sao?”

Dáng vẻ cưỡi ngựa nhàn nhã đó rất hợp với Bộ Tiêu, nó khiến cho cái khí chất vô lại và xấu xa lộ ra hoàn toàn. Sau đó, anh ghìm cương thả chậm tốc độ lại, hoàn toàn không thèm quan tâm con đại bảo bối của mình đi đâu, cưỡi ngựa không cần siết dây cương không chút gò bó ràng buộc, trên lưng ngựa anh ôm chặt cô từ phía sau, kề sát tai cô thì thầm nói nhỏ, rồi hôn trộm lên vành tai lên gáy lên cổ cô.

Ánh tà dương dần buông xuống, xa xa nơi chân trời ráng chiều sáng rực một màu hồng sẫm tuyệt đẹp, con ngựa thong dong thả bước dọc theo con đường, Ngư Vi tựa sát vào lồng ngực Bộ Tiêu, hai cánh tay anh ôm chặt thắt lưng cô, nghe anh nói thật nhiều những lời ngọt ngào, âm thanh dịu dàng đó khi vang lên từ phía đằng sau cô, có khi từ trên đỉnh đầu, và có khi trực tiếp chạm vào vành tai cô.

“Nếu như ngày nào cũng có thể bình thản thế này, sau này kết hôn rồi, anh sẽ mua con ngựa.” Bộ Tiêu hân hoan nói, ngữ điệu rất thảnh thơi: “Ừm… cảm giác này sao giống trong tiểu thuyết võ hiệp vậy chứ?”

Sau đó, hai người tán gẫu với nhau những chuyện không đầu không đuôi, Ngư Vi rất bất ngờ khi nghe Bộ Tiêu nói anh cũng đã từng viết tiểu thuyết võ hiệp, lòng hiếu kỳ nhất thời tăng vọt: “Có thể cho em đọc thử được không?”

“Viết chơi thôi, nếu em muốn đọc đợi khi nào về tiệm, anh lấy cho em xem, lối hành văn có chút nghèo nàn, em đọc xong đừng có nôn phun ra.” Bộ Tiêu nhớ tới cái thời đại học nguệch bút viết hồ viết đồ, giờ chợt nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ.

“Không đâu ạ, sao có chuyện đó được. Em xem rồi chỉ biết ngưỡng mộ anh, không ngờ anh còn có tài văn chương như thế…” Ngư Vi cảm khái nói: “Nếu bảo em viết, em không thể nào viết ra được, thế này cũng tốt, anh giỏi các môn xã hội, em lại học tốt khoa học tự nhiên, sau này con mình đi học có chỗ nào không hiểu, thì chỉ cần trực tiếp về nhà hỏi anh hỏi em là được rồi.”

Bộ Tiêu ngồi sau lưng cô cười rộ lên, cười đến rất xấu, âm thanh khàn đục đè nén vô cùng gợi cảm đầy mê hoặc, khẽ cắn tai cô: “Ừm, đứa bé đó ở đâu ra nhỉ? Hửm? Nếu không thì hôm nào chúng ta thử xem, không có cái tầng cao su vướng víu đó, anh nhất định sẽ làm cho em thoải mái hơn…”

Những lời vô lại này mà đã vùng dậy được rồi thì dễ gì kết thúc, Ngư Vi sớm tập mãi thành quen, anh tung chiêu nào cô đỡ chiêu đó, chiêu nào cũng vờ quăng lơ như không nghe thấy, bây giờ thỉnh thoảng cô còn trả lại mấy câu khiến cho Bộ Tiêu nghẹn câm nín không nói được tiếng nào.

Vì trong lòng cảm thấy vui vẻ nên thời gian ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, Ngư Vi nhảy xuống ngựa, đứng một bên xem Bộ Tiêu biễu diễn cưỡi ngựa vượt rào, kỹ thuật cưỡi ngựa của anh rất điêu luyện, cũng không biết anh đã tập bao lâu rồi, nghe ông chủ chuồng ngựa nói, mấy thớt ngựa tốt ở đây đều mua từ anh.

Xem ra anh đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy chuyện làm ăn, còn bán cả ngựa, Ngư Vi nghe Bộ Tiêu và huấn luyện viên chuồng ngựa nói chuyện phiếm, nghe nghe một hồi nghe ra luôn anh còn bán cả chó ngao Tây Tạng.

Vốn tưởng ngày hôm nay sẽ kết thúc trong bầu không khí thanh thản dễ chịu. Nhưng khi trời vừa chạng vạng tối, hai người từ chuồng ngựa đi ra, sau khi ngồi vào xe, Ngư Vi nhìn thấy trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, là Diêu Tố Quyên gọi tới. Cô có chút do dự, sau đó nói lại với Bộ Tiêu, Bộ Tiêu nói không có việc gì, vừa rồi lúc thay quần áo trong phòng thay đồ anh đã nhìn thấy, chị dâu cả gọi cho anh hai cuộc, anh đã nhận rồi, không có chuyện gì lớn là Bộ Huy bị sốt.

“Chị ấy gọi điện trách anh sao ạ?” Đèn pha sáng lên, xe lần nữa tiếp tục lăn bánh tiếng về con đường phía trước, Ngư Vi có chút không vui: “Nhưng chuyện Bộ Huy bị sốt sao lại đổ lỗi cho anh chứ, có phải anh làm cậu ấy phát sốt đâu.”

Bộ Tiêu nắm vô lăng, cười rất nhạt, sau đó nghiêm nghị trầm giọng nói: “Đúng là nên trách anh…”

Ngư Vi không hiểu nhìn anh, nhất thời không biết phải nói gì, nhưng khi nghe thấy câu tiếp theo của Bộ Tiêu, cô mới thật sự ngây ngẩn cả người.

“Trên đời này có hai người, muốn cái gì anh cũng sẽ cho, một người là em, người còn lại là nó.” Bộ Tiêu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nếu bảo anh chết thay cho tiểu Huy, dù bất cứ lúc nào anh cũng không có lý do để từ chối… Là anh nợ nó quá nhiều.”

Những lời này có ý gì? Ngư Vi nhìn vẻ mặt Bộ Tiêu không giống như anh đang nói đùa, ngược lại có phần nghiêm túc, anh bẻ ngoặt tay lái quay đầu lại, âm thanh mệt mỏi nói không ra lời, nhưng khóe môi vẫn còn cong nụ cười: “Về nhà đi, cho dù đi tới đâu, rồi vẫn phải quay về.”

Vốn đã nói sẽ đi tới một làng du lịch gần đó nghỉ lại qua đêm, rốt cuộc vẫn thôi, Ngư Vi còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy Bộ Tiêu quay đầu xe chạy về hướng nội thành thành phố G, lúc này cô mới mơ hồ biết rằng anh vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Anh biết Bộ Huy rất đau khổ, lúc này lại phát sốt, hắn thật chẳng dễ dàng. Bộ Tiêu không thể nào ung dung tự tại tìm niềm vui cho riêng mình. Anh không cách nào yên tâm thoải mái đến một nơi không ai nhìn thấy nhẹ nhõm thong dong mà sống bên cô qua ngày đoạn tháng. Không phải vì sợ người ta nhìn thấy, mà là trơ mắt nhìn Bộ Huy đau lòng sao anh có thể vui vẻ được, người chịu áy náy luôn là bản thân anh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, câu anh vừa nói ‘thiếu nợ quá nhiều’ kia, chắc chắn có ẩn tình gì đó, Ngư Vi nhìn ra được Bộ Tiêu cố tránh né đề tài kia, cô biết anh không muốn nói tới, chỉ cần là chuyện ngay cả nhắc đến đã khiến anh phải trốn tránh, cô tuyệt đối không bao giờ ép anh phải nói ra.

***

Bóng tối trùm xuống ngôi nhà cổ của Bộ gia, hôm nay vô cùng yên tĩnh, phòng của Bộ Huy đã dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn chưa kịp thay đồ dùng mới.

Bộ Huy vẫn chưa hết sốt, lúc này toàn thân rét run, hàm răng lập cập va vào nhau, dường như cả tấm chăn đều ướt đẫm mồ hôi, dán vào cơ thể càng lạnh hơn, trong lúc mơ hồ giữa mộng và tỉnh, hắn tựa hồ thấy lại những hình ảnh đã rất lâu rồi không nhớ đến.

Bên trong đĩa chỉ còn dư lại một miếng thịt kho tàu cuối cùng, hắn ngồi đối diện với chú Út, hai đôi đũa loạn xạ tranh giành, hắn còn nhỏ như vậy, đến cả đũa cũng cầm không thạo, còn chưa cướp được thịt, một chiếc đũa trong tay đã bay luôn ra ngoài, hắn òa lên khóc, lập tức có cái sạn ‘bặp’ một cái đánh vào tay chú Út, bóng hình của người phụ nữ dạy dỗ chú Út hắn không sao nhìn rõ được, hắn càng cố nhìn càng mờ mịt, chỉ nghe thấy âm thanh rất hung dữ: “Lão Tứ, chú là chú của tiểu Huy, đừng có giành với nó!”

Hắn chợt bừng tỉnh mở mắt ra, tất cả hình ảnh và âm thanh đó đều biến mất, Bộ Huy có cảm giác tất cả sức lực cũng muốn rời bỏ hắn, hắn không còn nhớ được gì, chỉ nhớ cuối cùng miếng thịt kia cũng nằm trong miệng hắn, nhưng sao hắn nghĩ mãi vẫn không cách nào nhớ ra được mùi vị của nó nữa.

Mùi vị của nó cũng giống như mùi vị được mẹ yêu thương, trong vô thức hắn đã dần quên hết rồi…

Mà Ngư Vi cũng không phải là miếng thịt kho tàu, cô là một con người, cô là của chú Út, chú Út tuyệt đối không bao giờ có thể nhường cô cho hắn như đã từng nhường miếng thịt kho tàu năm nào.

Hắn đang cay đắng nghĩ gì thế này, Bộ Huy nói với bản thân mình đừng nghĩ nữa, quên hết đi, nhưng khi nhắm mắt lại trong giấc mơ cô lại đến bên hắn, cô bất ngờ xuất hiện, dáng vẻ nhu mì đầy xót xa, cô ân cần nhìn hắn hết đỗi dịu dàng nói rằng: “Bộ Huy, tớ trêu cậu đó, tớ không thích chú Út của cậu đâu, tớ làm cậu đau lòng rồi sao?”

Nhưng ngay cả một giây hạnh phúc ngắn ngủi cũng không có, khi hắn giật mình bừng tỉnh dậy chỉ nhìn thấy trên đỉnh đầu là ánh đèn mơ hồ, chỉ có Bộ Tĩnh Sinh đang ngồi ở mép giường, bóng lưng ông dường như cũng oằn xuống, bỗng nhiên hắn muốn nôn liền ngồi dậy hô lên: “Ba, con muốn nôn.”

Bộ Tĩnh Sinh nghe có tiếng động vội vàng quay đầu lại, nghe thấy giọng nói thều thào của con mình, lòng ông đau như xát muối, như bị đè nén đến ngạt thở, ông không nói gì chỉ bưng chậu lên vỗ vỗ lưng cho Bộ Huy để hắn nôn ra, thuốc vừa mới uống vào hắn lại nôn ra hết, một mùi đắng chát. Nhìn hắn nôn sạch sẽ chẳng còn gì trong bụng rồi lại chui vô chăn, đưa lưng về phía mình nằm ngủ. Bộ Tĩnh Sinh yên lặng ngồi đó, trong ánh đèn mờ ảo dáng vẻ của ông trầm mặc dường như bất động không còn chút sự sống.

Ông thật sự không thể chịu đựng nổi, suốt đêm hôm qua không tìm được con trai, ông thấy mình cũng sắp chết rồi. Ông đi theo Diêu Tố Quyên tìm đến nhà giáo viên chủ nhiệm của tiểu Huy, mượn sổ ghi chép số điện thoại của tất cả bạn học trong lớp hắn rồi gọi điện cho từng người một nhưng vẫn không tìm được người. Cuối cùng phải đến đồn cảnh sát báo tìm người, ông đã ngồi bên cửa đồn cảnh sát bất lực mà khóc, ông thật sự là một kẻ nhu nhược bất tài đáng bỏ đi, nhưng tìm không được tiểu Huy, chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông thật sự không cách nào có thể chịu đựng thêm lần nữa.

Diêu Tố Quyên vừa cúp điện thoại xong từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy ông xã mình ngồi bên mép giường, dáng vẻ cứng đờ như con rối, hốc mắt vẫn còn đỏ, bà thật sự không biết phải nói gì, thà rằng cả ngày hắn cứ ở yên trong phòng đối mặt với bàn thờ Phật tìm kiếm sự thanh thản trong lòng, bà còn thấy đỡ lo hơn lúc này.

Đối với Bộ gia chuyện không tìm thấy tiểu Huy suốt đêm qua khủng khiếp còn hơn trời sắp đổ sụp xuống. Vì những đau đớn đó ai đã từng nếm trải một lần sẽ không bao giờ xóa nhòa được, nỗi sợ hãi đó không cách gì phai mờ. Tối qua, tiểu Huy mất tích lâu như thế, đến cả ông cụ cũng trắng đêm không thể chợp mắt, chỉ hận không thể gọi lão Tứ về róc da róc thịt ra.

“Lão Tứ đâu rồi?” Bộ Tĩnh Sinh trầm mặc thật lâu, rồi như vừa bước ra từ cõi chết, chậm rãi quay đầu lại hỏi.

“Chú ấy có chuyện.” Diêu Tố Quyên tùy tiện ứng phó, quyết định nói dối thay Bộ Tiêu, bà cũng không thể nào nói hắn đưa Ngư Vi đi chơi được…

Vừa rồi bà gọi điện cho Bộ Tiêu và Ngư Vi, cả hai số đều không có người bắt máy, sau đó lúc lão Tứ trả lời điện thoại, đến bà cũng muốn mở miệng mắng người rồi. Giờ phút quan trọng này, vậy mà lão Tứ còn có thể đưa Ngư Vi ra ngoài, hắn thật sự mất trí hay hắn hoàn toàn không muốn quan tâm nữa? Hắn và Ngư Vi yêu nhau, chuyện này hoàn toàn không có gì sai, vốn dĩ tình cảm là chuyện không thể cưỡng cầu. Tình cảm của tiểu Huy chỉ phát sinh đơn phương một chiều, thương tâm chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng cháu hắn đau lòng như thế, hắn làm chú, vậy mà không về để giải quyết.

Diêu Tố Quyên thấy Bộ Huy sốt mãi không hết, rồi nhìn dáng vẻ nặng nề ngủ thiếp đi của hắn, không khỏi thở dài, nhưng mà cho dù lão Tứ có trở về, tiểu Huy không muốn nhìn thấy hắn thì có thể giải quyết được gì đây, hai chú cháu đột nhiên ầm ĩ rồi rạn nứt như vậy, khoảng thời gian này lão Tứ cũng chẳng dễ dàng gì.

Lúc cửa phòng bị đẩy ra, Diêu Tố Quyên vội ra nghênh đón, bác sĩ riêng của gia đình đi tới bên giường kiểm tra chai nước đang truyền cho Bộ Huy. Lúc ra cửa liền nhìn Diêu Tố Quyên nháy mắt ra hiệu, ra tới ngoài bà nghe thấy bác sĩ khẽ hỏi nhỏ: “Diêu tiểu thư, nhóm máu trong hồ sơ này có phải ghi sai rồi không? Con trai của cô và cô…”

“Không có ghi sai, tôi không phải là mẹ ruột của cháu.” Diêu Tố Quyên nhàn nhạt đem chuyện mình đã chôn sâu tận đáy lòng khơi lại lần nữa.

Rõ ràng đến giờ mọi thứ đều đã trôi qua hơn mười mấy năm. Trong nhà ngày một tốt hơn, chuyện làm ăn của công ty mỗi ngày một lớn. Lão Nhị lăn lộn ở thành phố B tỏa sáng rực rỡ, lão Tam thì càng khỏi nói, một tổng giám đốc tài năng xử lý việc gì cũng trôi chảy, lão Tứ tuy chẳng khác gì trước kia luôn khiến người ta khó mà tin tưởng, nhưng số tiền hắn kiếm được nói không chừng lại nhiều nhất nhà. Tiểu Huy cũng nhờ phước đức ông bà thi đậu vào đại học G, từ lần đầu tiên hắn gọi bà là ‘mẹ’ năm mười ba tuổi, hắn đối với bà ngày càng tốt, gần đây hắn tiến bộ hơn còn nghĩ tới chuyện mua túi xách tặng bà vào dịp sinh nhật… Tất cả đều thuận buồm xuôi gió, như mộ phần tổ tiên tỏa khói xanh, những điều tốt lành cứ bất ngờ mà đến nhưng sao chỉ trong tíc tắc một đêm, tất cả chuyện xưa lại quay về.

Diêu Tố Quyên phiền muộn đi tới cầu thang lầu hai, vừa chuẩn bị xuống lầu thì nhìn thấy một người mặc chiếc chiếc áo khoác đen quanh năm không đổi, trên miệng ngậm điếu thuốc, hai tay nhét trong túi quần đang chậm rãi bước lên, còn có thể là ai đây?

Bộ Tiêu vừa ngẩng đều lên nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt của chị dâu cả, anh khẽ thở dài: “Chị dâu, tiểu Huy hạ sốt chưa ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui