Edit&Beta: Miêu
Sáng hôm sau Trương đồ tể liền dậy thật sớm, hắn nhẹ nhàng thay quần áo để cho Tiểu người què ngủ.
Nhưng mà hắn lại không có đi mở cửa hàng giống như mọi ngày, mà cứ đi vòng vòng ở đầu thôn.
Trong lòng luôn cảm thấy tức phụ có hơi lạ, nguyên ngày hôm qua cứ ủ rũ buồn bã, nhưng mà hắn sau đó đã kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đâu nhìn thấy trên người tức phụ có vết thương nào đâu.
Sức khỏe của Tiểu người què hiện tại rất tốt, không còn giống như là lúc mới thành thân nữa, muốn tạo đứa nhỏ rất là tốn sức, mới hơn 1 canh giờ đã mơ màng muốn ngủ rồi, đêm qua y còn lớn gan mà cưỡi trên người của hắn.
Chuyện này làm Trương đồ tể thấy hoảng sợ không thôi, tức phụ của hắn lúc trước đâu có 'cưỡi' như thế.
Trên tay Trương đồ tể cầm 2 cân thịt khô, ở dưới cây đa trước cửa thôn tìm được Lý Nhị Cẩu người biết nhiều chuyện ở trong thôn nhất.
“Nhị Cẩu này, lần trước nương của ngươi giúp ta làm một mâm cơm ta vẫn còn chưa có cảm ơn.
Ngươi đem thịt này về đưa cho thím để trên bàn cơm có thêm món.”
Lý Nhị Cẩu nhận lấy, sau đó cười cong mắt nói.
“Ai da, Trương đại ca thật là khách sáo mà, đó không phải tại vì cháu trai của ta cũng đến nhà ngươi để học sao, chuyện mà hai người làm mới là chuyện tốt, hài tử trong thôn chúng ta hiện tại đều dựa vào tức phụ của ngươi dạy đó.”
“Chuyện này thì có gì đâu mà to tát, y dù sao cũng là người có học, để y dạy mấy hài tử thì y cũng vui vẻ, đỡ cho ở nhà riết rồi sinh ra buồn chán.
Hơn nữa, cũng là nhờ mọi người chiếu cố.”
Lý Nhị Cẩu cũng ha ha cười to.
“Từ sau khi thành thân, cuộc sống của Trương đại ca càng ngày càng tốt nha.
Theo ta thì ngươi thành thân tốt hơn nhiều người lắm.
Hiện tại ngươi đi hỏi người trong thôn thử xem, ai mà không nói tình cảm của hai người rất tốt, vậy mà cũng có người không tự biết thân biết phận đến làm phiền.”
Trương đồ tể nhướng mày, cười hỏi.
“Là sao, có chuyện gì ta không biết sao.”
Nheo mắt lại, Lý Nhị Cẩu thẳng thắng nói.
“Há, thì là chuyện của nữ nhi nhà trưởng thôn đó, người ta được gả cho một người có tiền, hiện tại không phải là hối hận rồi để ý đến mấy người nghèo như chúng ta sao…… Ngày hôm qua nàng còn đến trước cửa nhà của ngươi không biết để làm gì.”
Vỗ vỗ vai Lý Nhị Cẩu, Trương đồ tể nói:
“Vậy được rồi, Nhị Cẩu ca, ta phải đi làm đây bữa nào mời ngươi đến nhà để ăn cơm.”
“Được rồi, Trương đại ca có việc thì đi trước đi.”
Gật đầu một cái, Trương đồ tể liền quay về nhà.
Tức phụ của hắn bị ủy khuất, hắn phải quay về để dỗ.
Tác giả có lời muốn nói:
- --*---
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..