Edit&Beta: Miêu
Lúc Trương đồ tể về đế nhà, liền nhìn thấy Tiểu người què lúc hắn đi vẫn còn đang ngủ, vậy mà bây giờ đã tỉnh sau đó ngồi trên giường phát ngốc rồi.
Nhìn thấy hắn quay lại cũng không có quan tâm đến, chờ đến lúc hắn đi đến trước mặt mới ngẩng đầu nói.
Tiểu người què ngơ ngác nhìn.
“Sao ngươi về rồi? Ngươi không phải là lên trấn để bán thịt sao.”
Trương đồ tể không lên tiếng, sau khi ngồi xuống mới bắt đầu hỏi.
“Hôm qua nhà của chúng ta có người ngoài đến có đúng hay không?”
“A, người ngoài gì?” Phản ứng đầu tiên của Tiểu người què là muốn chối, nhưng sau đó hình như nhớ đến cái gì sắc mặt liền rất khó coi.
Khó chịu đến mức y tự mình móc ngón tay, sau đó liền bất chấp nói.
“Đúng thế, ngày hôm qua đúng là có khách đến để tìm ngươi.”
“Tìm ta? Tìm ta để làm gì.”
Trương đồ tể cố ý hỏi, hắn giả bộ như là mình không biết gì cả, muốn dụ tức phụ nói nhiều thêm mấy câu.
“Người ta đến là muốn sinh con cho ngươi, không phải cả ngày ngươi đều nói muốn tạo đứa nhỏ sao? Hiện tại thì tốt rồi, cơ hội cuối cùng cũng đến ngươi vui rồi chứ?”
Hắn phát hiện ra tính tình Tiểu người què càng lúc càng lớn, bây giờ còn dám nói móc hắn.
“Dù sao thì ta cũng không quan tâm! Nếu như ngươi muốn ở cùng một chỗ với nàng ta thi ta sẽ quay về nhà!”
Nói xong, Tiểu người què liền chui vào trong chăn, Trương đồ tể khuyên như thế nào cũng không chui ra.
Tiểu người què thật sự rất ủy khuất, trong lòng y rất hốt hoảng nhưng mà t cũng hiểu.
Y biết chứ, biết là phu quân không có thích y, dù sao cũng chỉ là thành thân rồi nên mới chấp nhận sống với y thôi, bây giờ thì tốt rồi, hắn nhất định không cần y nữa.
Tiểu người què hung dữ nghĩ, dù sao y cũng sống không tốt, vậy thì hắn cũng đừng mong sống tốt.
Dù sao thì cuộc đời y cũng tàn rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
- --*---
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..