“Bạch, thật xin lỗi, ta có việc không thể đi cùng ngươi, hôm nay để Allan dẫn ngươi đi học viện Oliver báo danh đi.” Vincent hơi khẽ cau mày, hiển nhiên đối với việc mình không thể đi cùng Bạch báo danh rất bất mãn, hắn tự tay lấy ra một tấm thẻ từ đưa cho Bạch Tử Thạch, “Hiện tại ta đang nuôi ngươi, để ngươi tiện dùng tiền, tấm thẻ từ này ngươi cầm lấy.”
” Không sao.” Nhận lấy thẻ từ, Bạch Tử Thạch tuyệt không đôi co, đây là cậu nên được, cười với Vincent một cái, Bạch Tử Thạch rất hiểu đối phương vừa trở về nên có nhiều việc, ” Ngươi đi làm việc trước đi.”
“Vậy được, ta sẽ sớm làm xong việc rồi tới tìm ngươi. Lát nữa để Allan cùng ngươi đi mua một cái máy truyền tin.” Vincent nhìn về phía Allan, thú nhân tóc nâu sang sảng cười lên đầy chính khí nhiệt tình, “Yên tâm giao cho ta đi.”
Vincent gật đầu, đưa tay lên đầu Bạch Tử Thạch nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái mới xoay người rời đi. Bạch Tử Thạch vén lại đầu tóc mình một chút, hơi bất đắc dĩ, tên Vincent này không biết từ lúc nào bắt đầu lại không cố kỵ gì mà xoa tóc của mình, bất quá, quên đi, dù sao cũng không phải là lần một lần hai, cậu kéo kéo mái tóc đen đã ngang vai, âm thầm suy tư có nên tìm một chỗ cắt tóc hay không? Dài quá có chút không quen.
Hôm nay là ngày 20 tháng 8 trên Bác Nhã đại lục, bọn họ tốn mất bốn tháng từ Maca thành của Aggreko đi tới Á Thành, sau khi Vincent thu xếp trong nhà xong, nói rằng hôm nay muốn cùng Bạch Tử Thạch đi tới trường học báo danh, nhưng sáng sớm, Vincent lại tạm thời có việc.
Bạch Tử Thạch cùng Allan đi trên con đường tới trường, nhà Vincent cách học viện cũng không xa, bọn họ cũng không ngồi xe. Bạch Tử Thạch ôm Miêu Ô thú, tỉ mỉ nhìn thành phố này, nơi này là Á Lưu Tái một trong số thành phụ của Á Thành, là thành phụ gần Á Thành nhất, học viện Oliver xây ở vùng ngoại ô thành phố này gần sát tường thành của chủ thành Á Thành. So với Maca thành và Tây Dã thành, nơi này tất cả mọi thứ đều lộ ra vẻ tinh xảo mà phức tạp, nơi này làm Bạch Tử Thạch cảm thấy giống vài thành thị lớn trên địa cầu, đương nhiên nhất định phải bỏ qua những thứ khổng lồ, thể tích to không chỉ gấp hai, gấp ba lần. Đường nơi này chia làm đường cho xe chạy, đường cho thú nhân đi, đường cho á thú nhân đi, thậm chí ở trên bầu trời cũng có một số đường trên không. Trên đường cho thú nhân đi thường xuyên có thể thấy đủ loại thú hình chạy qua, nhanh như một trận gió, những thú nhân kia trên lưng thỉnh thoảng sẽ có á thú nhân ngồi. Ngươi ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, cũng sẽ phát hiện trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại có thú hình của thú nhân bay qua.
Trang phục ở Á Thành cũng càng thêm đa dạng, á thú nhân hình như thích mặc y phục giống như trường bào Hy Lạp thoải mái mà phiêu dật, đương nhiên, màu sắc và hoa văn ở trên đó là các kiểu khác nhau, cũng có người mặc gần giống quần áo sơ mi trên địa cầu, còn có một số tương tự với trang phục cung đình ở địa cầu, mà thú nhân thì thống nhất hơn, đều là quân trang tiện cho hành động, thỉnh thoảng cũng có phong cách nhẹ nhàng một chút T-shirt và quần dài, bất quá, cho đến tận giờ vẫn chưa nhìn thấy y phục nào tương tự với âu phục trên địa cầu.
Dọc đường đi Bạch Tử Thạch trái nhìn một tý phải nhìn một tý, cũng không đến mức nhàm chán. Mà Allan cũng là một người hướng dẫn viên du lịch xứng đáng với chức vụ, khi đi qua chỗ nào, cũng sẽ giới thiệu một chút chỗ này là để làm gì làm gì, chỗ kia có thể làm gì, Bạch Tử Thạch cũng nghe rất chăm chú, dù sao đây là nơi mình sẽ phải sống một đoạn thời gian.
Dọc đường đi cũng có rất nhiều thú nhân, á thú nhân cùng Allan chào hỏi, các thú nhân có khi là cung kính chào hỏi một tiếng, mà những người gọi tên Allan, không chút khách khí cho hắn một quyền là những người cùng Allan quan hệ thân hơn chút. Á thú nhân thì hàm súc hơn, thông thường đều là đứng cách Allan hai ba bước, gọi hắn ‘Bác Gia Taylor ‘, một số vừa nhìn là biết đối với Allan có ý tứ, nhưng nhiều hơn là xa xa thấy Allan, tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ. Song bất kể là thú nhân hay á thú nhân, Allan đều không hề đề cập tới thân phận của Bạch Tử Thạch, gặp phải thú nhân cảm thấy hứng thú đối với Bạch cũng là hai ba câu lơ qua, hắn không đề cập tới, Bạch Tử Thạch cũng phối hợp thưởng thức dáng vẻ của Á Lưu Tái.
Thật vất vả vào chỗ ghi danh, Allan mới thở dài một hơi, các bằng hữu nhiệt tình như vậy thật đúng là làm cho người ta bất đắc dĩ mà, may là an toàn đem người đưa đến, nếu nói ra là người khế ước của Vincent, đám người kia bảo đảm đem cái tiểu ngu ngốc này xơi tái rồi.
Nhưng hắn không biết là, cho dù Vincent không tới, thì tin tức hắn mang theo một tiểu á thú nhân tinh xảo khả ái cũng sắp nhanh chóng truyền đến tai những người khác, phải biết rằng, mặc dù Vincent tướng mạo tuấn mỹ thực lực hùng hậu gia thế vô địch, nhưng bản thân hắn cũng không kém, so với Vincent cao không thể chạm đến, á thú nhân có can đảm bày tỏ tình yêu với người thân thiết nhiệt tình như Allan càng nhiều. Cho nên từ phương diện nào đó mà nói, Bạch Tử Thạch coi như lần đầu xuất hiện, thì ít nhất rất nhiều người đều đang hỏi thăm chuyện á thú nhân được Bác Gia Taylor mang đến. Nhất là vài cái á thú nhân muốn bày tỏ với Allan nhưng chưa được hồi đáp càng mài dao soàn soạt .
Lúc này Bạch Tử Thạch một chút cũng không biết những điều đó, cậu bị Allan dẫn tới một gian phòng, trong căn phòng rộng lớn dựng hơn mười mấy cái giá, phía trên để chật kín những bộ sách và giấy tờ. Một người á thú nhân tóc trắng phau đang nằm sấp trên bàn sách viết gì đó, Allan gõ cửa, á thú nhân sau bàn sách ngẩng đầu lên, kinh ngạc cười nói: “Nha. . . không phải Allan đây sao? Sao hôm nay lại nhớ đến thăm lão Sigma này?”
Allan rất cung kính đem nắm tay đưa lên ngực đập nhẹ xuống ba cái (->động tác chào): “Nhã Gia Sigma, lâu rồi không gặp, thấy ngài vẫn khỏe mạnh ta thật cao hứng. Hôm nay, ta dẫn cậu nhóc này tới báo danh. Đây là thư đề cử của Vincent.”
Bạch Tử Thạch khẽ tiến lên một bước: “Nhã Gia Sigma, ngài hảo, ta là Bạch Tử Thạch.”
Sigma tỉ mỉ quan sát Bạch Tử Thạch đứng bên cạnh, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Là một đứa trẻ rất tốt, nếu là thư đề cử của Vincent, vậy muốn vào học viên nào a?”
“Tất nhiên là đổ thạch viện.” Allan mỉm cười, mang theo một chút tính trẻ con làm nũng. Lão Sigma hiển nhiên đã quen với cái dạng này của hắn, không khỏi lắc đầu: “Mấy tên nhóc có thư đề cử này toàn chọn trúng học viện tốt.” Ông lấy ra một tấm thủy tinh, mở ra: “Tới, làm một cái đăng ký thông tin, đưa thẻ từ của ngươi cho ta.”
Bạch Tử Thạch vội vàng đem thẻ từ của mình đưa qua, Sigma đem thẻ từ đặt vào chỗ lõm trên tấm thủy tinh, trên tấm thủy tinh lập tức xuất hiện một số chữ màu đen: “Nha. . . Có. Bạch Tử Thạch, 23 tuổi, tới từ Maca thành phía đông Aggreko. . . Phụ mẫu. . . Ân? Bằng cấp. . . Ân?”
Sigma ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Thạch: “Ngươi không có bất kỳ kinh nghiệm học tập nào?”
“Trên thực tế trước đây không lâu ta bị thương nên mất ký ức, rất nhiều chuyện đã qua cũng không nhớ rõ.” Bạch Tử Thạch giải thích, “Bất quá ta có cùng bọn Vincent học đọc viết.”
“Đúng vậy a, tiểu Bạch rất thông minh, tối thiểu bây giờ đọc viết là không có vấn đề. Cậu ấy tại phương diện đổ thạch rất có thiên phú, ít nhất thì vận khí rất tốt.” Allan nhìn Sigma tựa hồ có vẻ hơi mất hứng, vội vàng giải thích.
Bị thương mất trí nhớ đó cũng là chuyện không có biện pháp, nói đến đổ thạch học viện, cũng không cần phải ở phương diện này trách móc quá nặng nề. Hơn nữa đề cử là tên tiểu tử Vincent kia, tên tiểu tử kia người nó không để vào mắt thì tuyệt đối sẽ không để ý tới, chứ đừng nói đến vận dụng tư cách tiến cử.
Thế thì, Sigma gật đầu: “Như vậy, ngươi trọ ở trường sao?”
Điều này Bạch Tử Thạch còn chưa kịp trả lời, đã bị Allan giành trước : “Không cần, Bạch cậu ấy không trọ lại trường.” Bạch Tử Thạch nhất thời nghi hoặc nhìn hắn, đi học không trọ lại trường thì ở chỗ nào?
Allan không nhìn mắt Bạch Tử Thạch, nói giỡn, nếu thật sự để Bạch ở lại trường, Vincent trở về nhất định sẽ ân cần giao lưu trao đổi với mình ở đấu trường. Tư chất tên nhãi kia thật biến thái, bị hắn bắt làm bồi luyện, cái được không bù đắp nổi cái mất, cái được không bù đắp nổi cái mất.
“Địa chỉ ở chỗ nào?”
“Đường Phó Á số XOOX.”
“Di?” Sigma lần nữa ngẩng đầu, nhìn Allan, “Đứa nhỏ này ở tại nhà Vincent?”
Allan gật đầu, trịnh trọng nói: “Vincent là người canh gác khế ước của cậu ấy.”
Sigma lần này thật sự có chút kinh hoàng, ông quay đầu, nheo mắt cẩn thận nhìn lại tiểu á thú nhân trước mắt, cư nhiên là con ngươi đen thuần tịch giống Vincent! Mới rồi không chú ý còn tưởng là màu mắt nâu đậm gần giống màu đen, vóc dáng nho nhỏ, ngũ quan tinh xảo khéo léo, da trắng nõn, sách ~~ chất da thật là mịn màng, dường như một điểm lỗ chân lông cũng không có. Khung xương cũng nho nhỏ, vốn thoạt nhìn chẳng qua là bộ dạng nhu thuận, nhìn kỹ lại vẻ mặt rất bình thản, đứng ở nơi đó toàn thân liền có một loại khí chất rất an tĩnh, không kiêu không nóng nảy, cũng không luống cuống, có một chút cá tính.
Lão á thú nhân cười híp mắt: “Quả nhiên là đứa nhỏ tốt, ánh mắt Vincent luôn luôn không tệ.” Ông hướng Bạch Tử Thạch ngoắc ngoắc tay, “Hài tử, lại đây.”
Bạch Tử Thạch theo lời tiến lên, Sigma kéo tay của cậu: “Làn da này quả nhiên là đẹp a. Allan nói ngươi tại phương diện đổ thạch có một chút thiên phú, vận đạo tốt?”
Bạch Tử Thạch qua loa nói: “Đổ trướng được mấy lần.” Nhớ tới khối Huyết Phỉ kia, Allan khóe miệng giật giật, quyết định không phát biểu ý kiến gì.
Sigma cũng đoán được vận đạo tốt theo lời nói của Allan không phải chỉ đơn giản như cậu nói, nhưng ông cũng không hỏi thêm nữa, chỉ rút ra một viên cầu xanh lục đậm được dùng dây thừng đen để cột: “Lại nói tiếp, ta cũng là tổ ma ma của Vincent, tổ a ma của hắn là a tỷ của ta. Đến, cái này cho ngươi, cứ xem như là lễ vật.” Bạch Tử Thạch kinh ngạc nhìn Sigma, không nghĩ tới ông cùng Vincent còn có một tầng quan hệ như vậy, suy nghĩ một chút Bạch Tử Thạch cũng không từ chối, nhận lấy, rồi trực tiếp đeo lên trên tay, “Cám ơn Nhã Gia Sigma.” Viên châu màu xanh lục đậm dán trên cổ tay trắng nõn của Bạch Tử Thạch, có một loại mỹ cảm tiên diễm, Bạch Tử Thạch không khỏi lấy tay sờ sờ, cũng không biết hạt châu này là cái gì, nhìn qua giống như là làm bằng gỗ, sờ lại có một loại ngọc thạch ôn nhuận lạnh như băng.
Sigma cười híp mắt gật đầu, tiếp đó liền làm xong thủ tục nhập học cho cậu: “Ngày 25 tháng 8 ba giờ chiều, đến đại sảnh đổ thạch học viện để tiến hành nghi thức chia lớp. Không được muộn nha.”
“Ân, ta nhớ rồi, cám ơn Nhã Gia Sigma.” Bạch Tử Thạch nhận lấy thẻ báo cáo của mình, nghiêm túc bày tỏ mình đã nhớ kỹ.
Sigma phất phất tay, chờ Bạch Tử Thạch và Allan đi xa, ông nhìn thông tin của Bạch Tử Thạch trên tấm thủy tinh: “Ngô. . . Lần này nghi thức chia lớp liền so. . . vận đạo đi.”
“Còn có a. . . Vincent đứa nhỏ này, cuối cùng cũng thông suốt, chính là cậu nhóc nó thích cũng khó đối phó a. . .”