Đổ Thạch Sư



“Ngươi. . . buông ta ra trước đã. . .” Thanh âm Bạch Tử Thạch có chút thấp, âm điệu cũng không được tự nhiên. Vincent vốn không muốn buông ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại thả lỏng vòng tay.

Bạch Tử Thạch thoát khỏi giam cầm của Vincent, nắm chắc ý nghĩ sớm chết sớm siêu sinh, hít sâu một hơi, ngồi sang ghế sa lon bên cạnh Vincent, sau đó vươn tay đặt lên cái chỗ nổi lên thành túp lều của Vincent.

Thú nhân lấy làm kinh hãi, cặp mắt đen dò hỏi nhìn Bạch Tử Thạch. Ai đó cảm thấy ngượng ngùng, hét lớn: “Ngươi đừng nhìn ta a!”

Vincent nhìn thật sâu Bạch Tử Thạch một cái, trong cặp mắt đen nhánh mang theo chút ý cười, hắn nghiêng đầu: “Được, ta không nhìn ngươi.”

Thấy thú nhân quay đầu đi chỗ khác, Bạch Tử Thạch mới cúi đầu, nhìn chăm chú vào cái chỗ gồ lên một cục, đầu tiên là cách y phục sờ soạng mấy cái, sau đó cậu ngạc nhiên phát hiện, vật kia hình như càng lớn hơn so với vừa rồi!


Vincent hồi lâu không có cảm nhận được bước tiếp theo của Bạch Tử Thạch, không khỏi nghi ngờ quay đầu lại, thì thấy tiểu á thú nhân trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cái chỗ nào đó của mình, tựa hồ tràn đầy kinh dị cùng một chút hâm mộ? Thú nhân trướng khó chịu thật sự nhịn không được nữa, hắn kéo tay tiểu á thú nhân, ấn lên chỗ đó, thanh âm ám ách không thành lời: “Nhanh lên một chút. . . Bạch. . .”

Bạch Tử Thạch định thần lại trừng mắt liếc hắn một cái, lại cách vải sờ soạng mấy cái, thú nhân bật ra tiếng rên rỉ, không hề thỏa mãn, mấy cái như gãi ngứa thế này, làm sao đủ được? Nhưng hắn không thúc giục, chỉ khó chịu động mấy cái. Bạch Tử Thạch thấy thú nhân ngửa đầu dựa lên ghế salon, trên khuôn mặt lạnh lùng ngày thường ửng đỏ hưng phấn, lông mày nhíu lại thoạt nhìn vừa có vẻ sảng khoái lại vừa ẩn nhẫn thống khổ. Do dự một chút, kéo khóa quần ra, rồi kéo nội khố của thú nhân xuống.

Cái thứ cực lớn kia lập tức vội vàng nhảy ra ngoài, nhìn kích thước kia, Bạch Tử Thạch gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hơi do dự cầm lấy, bên tai lập tức truyền đến tiếng rên rỉ khêu gợi bị thú nhân đè nén, cậu thử chuyển động tay, tiếng rên rỉ lớn hơn một chút. Bạch Tử Thạch không khống chế được muốn nhìn vẻ mặt của Vincent, hai tay cậu nắm vật hình trụ kia, vận động lên xuống, còn bản thân ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen khẽ nhắm lại của Vincent, vẽ thanh lãnh bình thường đã đi đâu không biết, chỉ lộ ra dục vọng chưa thỏa mãn, tựa như phủ lên một tầng vải mỏng, đôi môi hơi hé mở, thỉnh thoảng từ bên trong đó lại tràn ra tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp. . .

Hai chiếc khuy trên cổ áo của Vincent được cởi ra, hắn hô hấp nặng nề, ***g ngực phập phồng, những khối cơ ngực cũng siết chặt phập phồng theo, làm da màu lúa mạch thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm. Bạch Tử Thạch gần như nhìn đến mê muội, cậu chưa bao giờ biết một người bình thường lạnh lùng như vậy vào lúc này cư nhiên lại tỏa ra vẻ gợi cảm khiến người ta hận không thể lao vào hung hăn hôn hắn như thế, giống như một con mãnh thú ăn no lười biếng, có sức mạnh tuyệt đối cùng đường cong duyên dáng, đây là một loại mị lực thuần nam tính.

Mơ hồ, một loại rối loạn trào lên từ đáy lòng, Bạch Tử Thạch không còn kháng cự chuyện thủ d** cho nam nhân khác ngoại trừ mình ra nữa, thực tế thì toàn bộ tâm tư của cậu đều tập trung lên người Vincent, hai tay chuyển động theo bản năng, người cũng không kìm được nghiêng về phía trước, sau đó hôn đối phương thật sâu. Vincent phản ứng lại rất nhanh, ôm thắt lưng Bạch Tử Thạch đổi khách thành chủ khống chế đối phương, lần hôn này kịch liệt hơn bất kỳ lần hôn nào của bọn họ trước đây, mãnh liệt đến mức hận không thể đem đối phương nuốt lấy, càng bởi vì chuyện bọn họ đang làm, mà tăng thêm vài phần tình sắc.

Cơ thể Bạch Tử Thạch cũng dần dần nóng lên, từ khi đến thế giới này, cậu hình như chưa từng vấp phải vấn đề ở phương diện này, nửa năm đầu dưỡng thương, nửa năm sau cũng không cảm thấy khó chịu. Mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bây giờ đầu óc bị dục vọng làm cho mê muội cũng không còn sức để ý đến vấn đề này, thân thể theo bản năng cọ sát lên người Vincent. Thú nhân cũng nhận ra sự hỗn loạn của Bạch Tử Thạch, trong cặp mắt màu đen lóe lên vẻ bất ngờ và một chút ý cười, vươn bàn tay to dọc theo cặp quần của đối phương dò xét tiến vào, sau đó cầm lấy Tiểu Bạch Bạch.


Bạch Tử Thạch không kìm nổi run rẩy vài cái. Dưới tay cũng không khỏi ngừng lại, thú nhân nhả môi cậu ra, kề sát vào tai cậu, giọng khàn khàn nói: “Đừng có ngừng. . . Đúng, rất tốt. . . Bé ngoan, chính là như vậy. . . Đừng quên phía dưới. . . Ngô cáp. . .”

Kỹ xảo trên tay Bạch Tử Thạch không tính là tốt lắm, nhưng lần đầu tiên thú nhân được người trong lòng làm như vậy cho nên vẫn cảm thấy cực kỳ hưởng thụ, nhất là tay Bạch Tử Thạch còn mềm mại hơn so với mình nghĩ, cảm giác mềm mại này làm hắn thấy sảng khoái vô cùng. Vincent híp mắt, liếm vành tai Bạch Tử Thạch, chỉ cảm thấy tiểu đông tây trong tay tựa hồ hơi kích động một chút, đem cái tai xinh xắn mềm mại trắng trẻo của đối phương ngậm vào trong miệng, không ngoài ý muốn nghe thấy tiếng hít không khí khe khẽ của á thú nhân.

Lực kéo dài của thú nhân thật không đơn giản, Bạch Tử Thạch làm đến tê tay, đối phương mới đột nhiên cầm lấy tay cậu nhanh chóng chuyển động mấy chục cái, thân thể run rẩy một trận, rồi mới giao ra lương thực nộp thuế.

Ôm thân thể mảnh khảnh của á thú nhân, trên mặt Vincent lộ ra vẻ vui sướng và lười biếng sau khi phát tiết, Bạch Tử Thạch cũng nằm trong vòng tay đối phương thở hổn hển, thú nhân hôn hôn lên gò má cậu: “Rất thoải mái. . .”

“. . . Ân.” Bạch Tử Thạch cúi đầu đáp một tiếng, cũng không có xấu hổ hay gì đó như Vincent tưởng tượng, dựa theo Bạch Tử Thạch nói, làm cũng làm rồi, còn sợ xấu hổ cái gì! Nam nhân mà. . .

Hôn hôn trán Bạch Tử Thạch, mắt Vincent lóe sáng, nhìn bộ dạng này của Bạch, lần sau có phải có thể hay không. . . Tầm mắt kín đáo dạo một vòng trên môi tiểu á thú nhân, thú nhân bế đối phương lên: “Tắm rửa đi.”


Nếu như là trước đây, Bạch Tử Thạch phỏng chừng đã sớm tự mình xuống đất chạy vào phòng tắm, nhưng bây giờ chuyện nên làm hay không nên làm, hai người cũng làm cả rồi, cậu cũng chả cần phải xấu hổ, lười biếng ừ một tiếng, rồi tùy thú nhân ôm cậu vào phòng tắm. Hai người kỳ cọ cho nhau, giữa lúc tắm các loại động chân động tay là khỏi phải nói.

Một đêm này Bạch Tử Thạch ngủ vô cùng sâu, Vincent sáng sớm đã tỉnh lại nhìn thấy cậu còn đang ngủ, cũng không kinh động đối phương, trực tiếp xuống giường rửa mặt, sắp xếp lại đồ đi săn sau đó đi ra ngoài làm bữa sáng, ăn hết một phần của mình, phần còn lại để cho Bạch Tử Thạch, viết một tờ giấy đặt bên cạnh, nhẹ nhàng lưu lại một cái hôn nhẹ lên đầu Bạch Tử Thạch, rồi đi ra ngoài. Nghe nói, trên ngọn núi cao Ladopaz có một loại hoa gọi là ‘Ladopa Gaoling’, cánh hoa của loại hoa này rất có tác dụng trong việc trì hoãn lão hóa, nhưng lần này thời gian đi ra ngoài có lẽ phải dài hơn một chút.

Lúc Bạch Tử Thạch tỉnh lại ra khỏi phòng thấy trên bàn ăn đặt đồ ăn và tờ giấy kia, bên trên nhắn lại hành tung mấy ngày nay của hắn, mặc dù đối phương không nói, nhưng Bạch Tử Thạch cũng biết, đối phương là vì tìm kiếm dược vật cho cậu, lập tức trong lòng thực ngũ vị tạp trần. Ăn hết bữa sáng Vincent làm, cậu cũng sớm ra khỏi nhà, hôm nay là ngày nghỉ trường học quy định, cậu phải đến chỗ Sigma, Sigma nói muốn dẫn cậu đi xem khu mỏ.

Khu mỏ ở phía tây của chủ thành Á Thành, chiếm diện tích 3.670.000 km2, bị từng vòng thiết bị ngăn cách U Tháp bao vây. Bên trong tổng cộng có mười mỏ quặng lớn, lớn nhất chính là mỏ sơ đại mà hiện nay sản lượng đang càng ngày càng ít, cũng chính là mỏ trước kia Oliver David phát hiện ra, lớn thứ hai chính là mỏ cái á lão khanh, hai mỏ này đều ra cao thúy, những phỉ thúy có lưu lại những nét bút trọng đại trong lịch sử trước đây cũng nhiều ít xuất phát từ hai mỏ này. Đương nhiên cũng có vài tòa mỏ lấy việc xuất ra phỉ thúy có màu sắc đặc biệt, nên danh tiếng không tồi. Những mỏ quặng nhỏ cũng dày đặc không ít, cũng có khu mỏ mới, vài thập niên gần đây mới khai thác.

Lần này, mục đích Sigma dẫn cậu tới, chính là dạy cậu nhận biết đặc điểm mao liêu ở các khu mỏ. Đây chính là chỗ tốt khi có một đổ thạch sư cấp 8 làm sư phụ, khu mỏ là mạch máu của Á Thành, đề phòng rất nghiêm ngặt, trừ người có giấy thông hành do Á Thành cấp phát, những người khác nếu muốn đi vào, khó như lên trời. Càng đừng nói đến tùy tiện đi lại trong khu mỏ, học tập. Bạch Tử Thạch đi trên con đường nhỏ gập ghềnh, nhìn bên cạnh có xe đi qua hay không, lòng tràn đầy cảm khái. Học xem tràng khẩu (nơi phỉ thúy sinh ra/mỏ nơi lấy mao liêu ra) hiển nhiên cần một quá trình khá dài, khu mỏ ở Á Thành thật sự là quá nhiều, ra phỉ thúy bất kể tốt hay xấu, đều có chút danh tiếng, Sigma yêu cầu cậu phải nhớ kỹ, không chỉ nhớ kỹ, quan trọng nhất là phải nhìn thật chuẩn, điều này rất trọng yếu, có đôi khi tràng khẩu khác nhau, biết đâu giá chênh lệch lại kém hơn mấy chục lần. Nghề đổ thạch ở Bác Nhã đại lục đã trải qua chuyên nghiệp hóa, nhìn tràng khẩu cũng là một phần đánh giá rất trọng yếu của đổ thạch sư, nếu như muốn nhận ra tràng khẩu chính xác, thì cần phải tiếp xúc với mao liêu một thời gian dài.

“Ở đây, ngươi có thể thấy được tình trạng nguyên thủy và chính xác nhất của mao liêu, là tràng khẩu nào sẽ có mao liêu của tràng khẩu đó, sẽ không xuất hiện tình trạng lão bản nói bậy bạ như khi mua mao liêu ở bên ngoài. Sau này mỗi ngày nghỉ ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ này, ngươi phải chăm chỉ học tập a.” Nét mặt Sigma rất hiền lành, đặc quyền này khiến cho Bạch Tử Thạch mừng rỡ, năng lực của cậu là trời sinh, nhưng loại năng lực này, ai có thể bảo đảm có một ngày nào đó đột nhiên liền biến mất tiêu hay không? Chỉ có học được trong đầu, mới thật sự là thuộc về mình. Hơn nữa, mao liêu quá nhiều, không chọn lựa trước, bảo cậu chỉ dùng mỗi năng lực dò xét từng khối một, sớm muộn gì cậu cũng lao lực quá độ mà chết.

Đầu tiên bọn họ đi đến mỏ sơ đại, xe chuyên dụng của khu mỏ lắc lư mãnh liệt, Bạch Tử Thạch cũng có chút chịu không nổi, nhưng nhìn Sigma một cái lão nhân ngồi vững như sơn, cậu liền cắn răng kiên quyết chịu đựng, dọc đường đi người đi ngang qua nhìn thấy Sigma đều sẽ dừng lại hành lễ, thậm chí lớn tiếng gọi: “Nhã Gia, chỗ này của ta gần đây đào ra không ít nguyên liệu, có mấy khối ta thật sự nắm không chắc, nếu không ngài xem hộ chút được không?”


Đối với những việc thế này, Sigma bình thường đều cười, sau đó đáp lại: “Được a, đi công hội đổ thạch lấy cái số, chờ ta rảnh rỗi liền đi xem cho ngươi!” Người được trả lời chắc chắn đều sẽ cảm thấy mỹ mãn luôn miệng nói cảm ơn.

Ở đây, Bạch Tử Thạch lại lần nữa thấy được lực ảnh hưởng cực lớn của Sigma, nhờ ông dẫn theo, nên ngay cả mỏ lớn như mỏ sơ đại, vào cửa cũng không cần giấy thông hành. Hơn nữa, nghe nói Nhã Gia Sigma tới, người phụ trách khu mỏ liền tự mình ra đón: “Nhã Gia, ngài tới sao không báo trước một tiếng chứ?”

“Tới cũng tới rồi, nếu gây động tĩnh lớn lại ảnh hưởng tới các ngươi.” Sigma cười đáp, sau đó đem Bạch Tử Thạch kéo qua, “Bạch, đây là Simba, người tổng phụ trách mỏ sơ đại. Ngươi gọi hắn a đạt Simba là được.” (a đạt: thúc thúc) rồi lại quay sang phía Simba, “Simba, đây là đồ đệ ta mới thu, gọi là Bạch Tử Thạch. Ta dẫn cậu bé tới đây học tập một chút.”

Bạch Tử Thạch khẽ cười khom người hành lễ một cái: “A đạt Simba.” Á thú nhân tóc đen này nhìn Bạch Tử Thạch vài lần, trong mắt mang theo chút khó hiểu rõ, nét mặt thái độ đều rất hiền hòa: “Ân, gọi Bạch Tử Thạch đúng không. A đạt tặng ngươi lễ vật gặp mặt. Hợp ý khối mao liêu nào, nói với a đạt một tiếng, tặng cho ngươi.”

Không đợi Bạch Tử Thạch nói, Sigma đã liên tục khoát tay: “Không cần phải như vậy.” Bạch Tử Thạch không biết, nhưng hai người họ trong lòng đều biết rõ, hôm nay ngày ông muốn dẫn Bạch Tử Thạch đến là trong những ngày mỏ sơ đại khai thác ra quặng mới, vẫn chưa có bất kỳ ai chọn qua, bên trong rất dễ xuất ra phỉ thúy phẩm chất cao. Nhãn lực của Bạch tạm thời miễn bàn, nhưng vận đạo và xúc giác không kém, không biết chừng lại chọn ra một khối Thủy Tinh Chủng! Cho dù không cắt ra, đem bán cũng không ít tiền đâu.

Simba cười nói với Sigma: “Đã sớm nghe được tiếng, Nhã Gia ngài lại thu đồ đệ, hôm nay ta lại có duyên gặp mặt, nếu đã gọi ta a đạt, tặng hài tử cái lễ gặp mặt có sao đâu? Hiếm khi. . .” Nửa sau lại không nói hết.

Sigma nghe xong cũng không ngăn cản nữa, bảo Bạch nói cảm ơn, Simba lại nói với cậu vài câu động viên, rồi dẫn hai người vào một gian nhà kho rất lớn của khu mỏ. Bên trong đã chất đống không ít mao liêu, Simba nói: “Nhã Gia, ngài có việc cứ gọi Cách Lý, hắn ở ngay gian phòng bên cạnh.” Sigma đáp ứng, rồi hắn lại hướng Bạch Tử Thạch cười một tiếng, “Đi vào tùy ý chọn, chọn trúng khối nào cũng được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận