Đổ Thạch Sư



Bị nước nóng hun cả người thành màu hồng phấn Bạch Tử Thạch lười biếng ngáp một cái, bỗng nhiên một cái khăn lông lớn chùm lên đầu, tóc hai bên mang tai bị một đôi tay to nhẹ nhàng lau chùi: “Mệt sao?”

“Có chút.” Bạch Tử Thạch niết niết mũi, lẩm bẩm nói.

“Đi ngủ đi.” Vincent tỉ mỉ lau khô tóc cho Bạch Tử Thạch, rồi đẩy cậu về phòng. Bạch Tử Thạch lúc này còn đang mơ mơ màng màng, bị đưa một mạch lên giường đắp chăn cũng không có phản ứng, tầm mắt của cậu vô tình quét qua đồng hồ treo tường — 10h35ph.

Á thú nhân bỗng nhiên trợn tròn mắt, hỏng bét! Buổi sáng còn một tiết khảo sát địa chất! Vincent vẫn chưa đi, vừa vặn thấy được vẻ mặt của Bạch Tử Thạch: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt đen láy của á thú nhân di chuyển lên gương mặt của thú nhân, có chút bối rối, bởi vì buồn ngủ nên cặp mắt lóng lánh nước thoạt nhìn có vẻ đáng thương : “. . . Buổi sáng, ta còn có tiết học. . .”

“…” Vincent bật cười, biết cậu là bởi vì mình, nên trong lòng cảm thấy ấm áp, bàn tay dày rộng vuốt ve tóc cậu, “Không sao, ta sẽ xin phép cho ngươi.”

“Uh.” Lúc này Bạch Tử Thạch mới yên tâm nhắm mắt lại, cũng không biết vì sao, sau khi thân thiết xong cậu lại mệt mỏi cực kỳ, không đầy vài phút, trên giường liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của cậu.

Lúc này Vincent mới cẩn thận mở cửa phòng xuống lầu, từ dưới thảm trải sàn nhặt lên Tử Nhãn Tình vì kích tình ban nãy mà bị quăng lung tung, suy nghĩ một chút, cũng không hấp thu ngay, mà đem Tử Nhãn Tình cất vào tầng hầm bên dưới, Vincent để lại một tờ giấy, rồi đi ra ngoài.


Đi vòng qua con phố Bắc, xuyên qua một cái hẻm nhỏ, Vincent rẽ vào một tiệm nhỏ bình thường. Tiệm này ngoài cửa chỉ dựng một cái bảng gỗ đơn giản, trên đó viết: Mật. Đẩy cửa đi vào, bên trong cũng coi như rộng rãi sạch sẽ, trong cái quầy hàng làm từ thủy tinh có bày đủ các thứ đồ hình thù kỳ quái, có cái là thực vật khô quắt, có cái lại là tứ chi động vật. Trong cái vại lớn bên cạnh, còn có thể nhìn thấy mấy con sâu.

Một lão á thú nhân tóc màu xám ngồi ở phía sau quầy hàng, đang cầm một cái chày nhỏ giã thứ gì đó, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói: “Cần gì, tùy tiện chọn.”

“Ta nghe người khác nói tiệm của ngươi. . .” Vincent cân nhắc ngôn từ, “Bạn lữ của ta tương đối nhỏ nhắn. . .” Nói thế là đã không cần nói tiếp rồi, hai bên đều hiểu rõ trong lòng.

“Vậy thì cần đồ khuếch trương và bảo dưỡng.” Á thú nhân trong quầy vừa thản nhiên nói, vừa đem đống vụn giã xong đổ vào cái hũ nhỏ, cẩn thận cất đi, bấy giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vincent, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Bác Gia Garcia!”

Vincent gật đầu một cái, vẻ mặt không đổi.

Vẻ mặt lão á thú nhân trong quầy thận trọng hơn không ít: “Nghe nói bạn lữ của ngài hình như khung xương tương đối nhỏ, chưa nhìn thấy cụ thể, nên ta cũng khó mà nói chắc. Loại chuyện này không được phép qua loa tý nào.”

Vincent không khỏi nhíu mày, ý mật y nói hắn hiểu, phỏng chừng cũng không phải chỉ nhìn một tý là được. Nhưng tính cách Bạch như vậy. . . muốn cậu ấy cởi sạch sẽ . . . căn bản là không có khả năng.

“Không nhìn không được sao?”


“Tự ngài làm cũng được, ta chỉ cần một vài số liệu cơ bản, như vậy được chứ?” Mật y nhìn vẻ mặt của Vincent, cũng biết con đường kia không thông, người tới chỗ này cũng có rất nhiều kẻ không đồng ý, mật y còn có một bộ dụng cụ chuyên dụng, mặc dù kém hơn tự mình chuẩn đoán, nhưng cũng không sai lệch gì nhiều.

“Cũng được.” Vincent gật đầu, mật y đứng dậy đi vào trong phòng cầm một bộ dụng cụ trở lại, “Bên trong có bản thuyết minh chi tiết. Đợi khi nào ngài cầm số liệu trở lại, ta sẽ triển khai đợt điều trị cho ngài.”

Vincent đưa thẻ từ của mình ra, nhận lấy bộ dụng cụ kia, gật đầu. Nhận lấy thẻ mật y đưa lại, lúc hắn xoay người định đi, thì bỗng nhiên lại dừng bước, quay đầu lại nói: “Chuyện này hy vọng ngươi có thể giữ bí mật.”

“Chúng ta sẽ giữ bí mật cho mỗi vị khách hàng.” Mật y cười cười, loại chuyện này chung quy cũng không thể nói ra ngoài, làm mật y, giữ bí mật cho khách hàng là một trong những quy tắc cơ bản.

Vincent cất bước đi ra ngoài. Trên con phố sầm uất, ngựa xe như nước, rất nhiều thú nhân trực tiếp hóa thành thú hình chạy, cũng có không ít á thú nhân lái xe, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.

Ngô. . . Có lẽ nên mua xe cho Bạch. Vincent không thèm đếm xỉa đến đám người bởi vì nhận ra hắn mà có vẻ kích động, cất bước, đi về phía phố Nam, chỗ đó hình như có một cửa tiệm, nghe Allan nói ở đó xe rất tốt. Bạch thích đơn giản trang nhã một chút, quan trọng nhất là phải an toàn, chức năng cũng không cần quá mức màu mè, dễ thao tác là tốt nhất.

Vincent vừa tính toán, vừa ngắm xe, cuối cùng chọn trúng một chiếc H long lanh, toàn bộ chiếc xe có màu xám bạc, đường cong thân xe lưu sướng, có hệ thống định vị tự động, chỉ cần ở trong Á Thành, vị trí của xe sẽ được tự động gửi đến thiết bị thu tín hiệu, là một chiếc xe thiết kế riêng cho á thú nhân.

Trả tiền xong, Vincent lại đi mua ít rau, đem rau bỏ vào xe, sau đó thú nhân lái xe về nhà. Lúc về đến nhà, Bạch Tử Thạch còn đang ngủ, Vincent cũng không đánh thức cậu, mà tự mình vào phòng bếp làm cơm. Vừa dọn bàn ăn xong, Bạch Tử Thạch đã dụi mắt đi từ trên lầu xuống.


“Tỉnh? Rửa mặt rồi ra ăn cơm đi.”

Bạch Tử Thạch ngô một tiếng, mỉm cười nhìn thú nhân âm thầm bận rộn, nói Vincent thật đúng là có chút giống ‘nhân thê’ (vợ), nhưng lúc này cậu tuyệt đối không biết rằng, đợi đến tối, đồng chí ‘nhân thê’ sẽ đè cậu ra làm một số chuyện chỉ có ‘nhân phu’ (chồng) mới làm. Ăn cơm xong, Vincent liền chui vào thư phòng, Bạch Tử Thạch ở ngoài thu dọn bàn ăn, cũng không có để ý.

Thú nhân treo tấm bảng: “Chớ quấy rầy” ở trên cửa. Sau đó nhanh nhẹn mở cái hộp mật y đưa cho, mở bản thuyết minh ra đọc, xem một hồi, chân mày hắn liền nhăn chặt lại.

Ngô. . . Phải đem cái này luồn vào? Còn phải từ từ mở rộng? Còn cần Bạch chính miệng nói ra một chút cảm giác? !

Không cần hỏi cũng biết không có khả năng. Bạch đối với chuyện này hình như không phải kháng cự ở mức bình thường, Vincent buồn rầu xoa xoa chân mày, cân nhắc đến khả năng làm tiểu á thú nhân bất tỉnh rồi hành động. Cân nhắc một hồi, hắn cũng vứt ý tưởng này đi, chuyện này sau này nhất định sẽ làm không ít, chẳng lẽ có thể gạt Bạch suốt sao? Dùng thuốc đem Bạch làm bất tỉnh, thời gian dài đối với thân thể của cậu ấy cũng không tốt.

Ngô. . . Nếu không thì khiến cho cậu ấy cả người không có tý sức lực nào? Nhớ tới buổi sáng sau khi thân thiết xong Bạch Tử Thạch nhuyễn thành một đoàn, bàn tay xoa chân mày nhất thời ngừng lại, Vincent thoải mái mỉm cười, biện pháp này thật không tồi a. Bất quá, hôm nay không được, đợi ngày mai đi.

Bạch Tử Thạch hoàn toàn không biết tên thú nhân thực tủy biết vị nào đó đã đánh chủ ý lên cơ thể thơm ngon của cậu, muốn đem cậu như vậy như vậy rồi lại như vậy. Buổi chiều là giờ học thực tiễn của Sigma, không chỉ phải đi học, mà còn phải nộp bài tập bố trí khu mỏ tuần trước.

Bạch Tử Thạch vắng học nhưng vô cùng bình tĩnh tiếp thu các bạn học vây xem, cố gắng không để ý đến những thanh âm mà tai nghe được —- ‘Nghe gì chưa? Bác Gia Garcia đã về!’ ‘Nha! Hèn chi Bạch Tử Thạch đồng học buổi sáng không tới đi học.’ ‘Đúng vậy, Bác Gia đã về, phỏng chừng muốn đến cũng không đến được. Bác Gia phương diện kia chắc chắn là rất mạnh!’ Tiếp theo chính là một trận cười YD (*** đãng) ngầm hiểu lẫn nhau.

= =|||. . . Bạch Tử Thạch yên lặng quay đầu, hận không thể phun ra một ngụm máu. Giờ mới thiếu một tiết học, đã bị người ta đoán tới đoán lui như vậy. Quan trọng nhất là, còn đoán đúng. Tiểu á thú nhân lập tức cách xa cái đám đang tán phét kia, đến một xó khác sờ xoạn một khối mao liêu, giả vờ như đang cẩn thận quan sát. Kenaf buồn cười nhích đến bên cạnh cậu, lấy cùi chỏ chọc chọc cậu: “Thế nào? Thẹn thùng?”

=皿=. . . Thẹn thùng cái mặt ngươi!


“Được rồi được rồi, xem cái bộ dạng lo lắng trước kia của ngươi, trở về là tốt rồi.” Kenaf chê cười thuận mao (thuận mao: xoa lông, vuốt lông trấn an cho đỡ tạc mao), mặc dù hắn đối với chuyện này cũng khá tò mò, nhưng Bạch hình như hơi dễ thẹn thùng.

“Đúng rồi, biết không? Sát hạch đổ thạch sư bắt đầu báo danh rồi đó.” Kenaf cầm lấy một khối mao liêu, bật cường quang khí của mình lên, rọi vào phía trên, cẩn thận nhìn trứng muối phía trên.

Bàn tay xem xét mao liêu của Bạch Tử Thạch nhất thời dừng lại, quay đầu: “Xảy ra chuyện gì sao? Không phải là tháng 11 sao? Bây giờ mới tháng 10.”

“Không biết, dù sao cũng là trước thời hạn. A cha ta nói cho ta.” Kenaf nhún nhún vai, “Cái này đều là quy định của tổng công hội đổ thạch sư, có lẽ bọn họ có chuyện gì đó! Ngươi có ghi danh không? Mặc dù năm nhất như chúng ta thi đậu rất khó.”

“Ân, sẽ ghi danh.” Bạch Tử Thạch gật đầu, cậu đã rất khẩn cấp muốn trở thành đổ thạch sư cao cấp rồi, “Kenaf, chúng ta cùng đi chứ.”

“Ta cũng muốn đi. Trong nhà nói dù thi không đậu, cũng phải đi thử một chút, thể nghiệm một lần.” Kenaf mỉm cười, “Về tra kỹ tư liệu sát hạch một chút.”

Sát hạch đổ thạch sư, năm năm một lần, người thông qua sát hạch có thể trở thành đổ thạch sư học đồ (người học nghề/học việc đổ thạch) cấp 1, chính thức lập hồ sơ ở công hội đổ thạch sư, sau đó đổ thạch sư học đồ có thể tiếp nhận nhiệm vụ do công hội đổ thạch sư ban bố, hoàn thành nhiệm vụ có thể đạt được tích phân tương ứng, cũng phải tham gia các cuộc thi định kỳ, thông qua được cuộc thi thì dựa theo quy tắc tích phân trong nội bộ mà dành được tích phân. Sát hạch chia làm hai phần, một phần là thi viết, các loại đề về phỉ thúy mao liêu, còn có thể dính đến các loại địa chất, tương đối khó, một phần khác chính là thao tác thực tế, cũng chính là đổ thạch. Địa điểm do công hội chỉ định, thí sinh đi đổ thạch, mặc dù sát hạch không cần bất kỳ phí ghi danh gì, nhưng mao liêu vẫn phải tự mình bỏ tiền ra mua. Mao liêu bị chia thành cấp 1 đến cấp 5, mao liêu cấp 1 biểu hiện kém, cấp 5 biểu hiện tốt nhất. Căn cứ vào cấp bậc để tính xem ngươi đổ trướng hay đổ sụp, nói cách khác ngươi mua mao liêu cấp 5 tốt nhất, nhưng chỉ giải ra Đậu Chủng phẩm chất không tốt, như vậy đó chính là đổ sụp, không đáng được thông qua. Hai phần của kỳ sát hạch này bất kỳ một phần nào không qua, sát hạch sẽ không được thông qua.

Bạch Tử Thạch xem hết tư liệu Kenaf tìm về, đúng là có chút khó khăn. Phần thao tác thực tế cậu không sợ, nhưng còn thi. . . Cậu mới nhập học không lâu a!

Ngón tay nắm chặt bàn, cậu đem tầm mắt dừng lại ở hàng chữ cuối cùng: Nếu như có ngoại lệ, thì quyền giải thích cuối cùng của lần sát hạch này thuộc về tổng công hội đổ thạch sư.

Cái ngoại lệ này, là trong trường hợp thế nào nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận