Đổ Thạch Sư



Vincent đương nhiên nhìn thấy Mustafa, hai người cách xa bởi một đám người, liếc nhau, ánh mắt hai bên đều lạnh lùng, trên mặt cũng không chút ý cười. Chỉ mất một lát, Bạch Tử Thạch đã chạy đến bên cạnh hắn, thú nhân thu hồi ánh mắt hung thần ác sát như dã thú bị xâm phạm tới lãnh địa, lúc cúi đầu nhìn người yêu thì trong mắt đã là một mảnh dịu dàng: “Hôm nay thế nào?”

Bạch Tử Thạch nghĩ nghĩ: “Rất tốt. Đổ trướng một khối mao liêu, là Du Thanh Chủng phẩm chất thông thường, ngươi chắc không dùng nên ta bán rồi, còn nữa, ta nhìn trúng một khối mao liêu Minh Tiêu. . .” Tiểu á thú nhân líu lo không ngừng kể hết những chuyện hôm nay ra, Vincent yên lặng nghe, ánh chiều tà ửng đỏ rọi lên khuôn mặt hắn, nhu hòa và sủng nịch. Hai người dần dần đi xa, Mustafa bình tĩnh thu hồi ánh mắt, yên lặng trở về.

Trở về quán trọ, Bạch Tử Thạch lại nói đến chuyện hôm nay Fasa đổ trướng, trong cặp mắt đen của Vincent lóe lên một tia do dự, kỳ thật hắn rất muốn hỏi Bạch Tử Thạch về chuyện Mustafa, hỏi thử xem cậu ấy có biết chuyện Mustafa thích cậu ấy không, nhưng lời đến khóe miệng, lại lặn mất. Nếu mình hỏi thế, Bạch có cho rằng mình không tín nhiệm cậu ấy hay không?

Nhớ tới cái cảnh hôm nay Mustafa rõ ràng có thể né khỏi va chạm mà Bạch vô tâm chạm vào nhưng lại cố ý không tránh không né để mặc cho Bạch đụng vào ***g ngực hắn, cặp mắt đen thanh lãnh của Vincent không tự chủ nheo lại, môi mím lại lộ ra một loại siết chặt cực kỳ nguy hiểm, trời biết lúc hắn thấy một màn kia, điều muốn làm nhất chính là xông lên hung hăng giáo huấn tên kia một trận. Bạn lữ của người khác, tốt nhất là không nên động tâm lung tung!

Nghĩ đến Mustafa, Vincent lại nhớ đến một chuyện khác, Bạch đã trở thành đổ thạch sư học đồ, cậu ấy ưu tú như vậy, sớm muộn cũng có một ngày hào quang của cậu ấy được nhiều thú nhân chú ý đến hớn, cậu ấy sẽ hấp dẫn càng nhiều người hơn! Vừa nghĩ tới những kẻ đó sẽ có tâm tư như thế đối với Bạch. . . Vincent liền có xung động muốn đem Bạch bỏ vào trong túi, tùy thân mang theo!

Thú nhân đem ánh mắt đặt trên thân người yêu đang tính toán hành trình mấy ngày tiếp, bỗng nhiên nghiêng thân ngăn chặn môi đối phương, Bạch Tử Thạch đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó liền thả lỏng, ôn nhu đáp lại nụ hôn của người yêu, hai bên môi lưỡi giao triền, một loại ấm áp tinh tế dội vào lòng hai người. Vincent lưu luyến không rời kết thúc nụ hôn này, rồi lại thân hai cái lên đôi môi sưng đỏ của người yêu, cặp mắt đen lạnh lùng ngày thường hiện lên ánh dịu dàng, những mảnh ánh sáng nhỏ tựa như những ngôi sao trên màn trời đêm, hắn khẽ hé miệng, cúi đầu mang theo vô hạn nhu tình nói: “Bạch, ta thích ngươi.”

Đột nhiên tỏ tình làm Bạch Tử Thạch nhất thời trợn tròn mắt, trái tim cũng bắt đầu dần dần gia tốc nhảy lên, từ khi hai người xác định quan hệ đến giờ, Vincent chưa từng nói lại lời ân ái như thế này nữa. Vincent nhìn bộ dạng ngây ngốc của tiểu á thú nhân, cảm thấy lòng nhũn thành một vũng nước, cúi đầu cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng chụt một cái lên đôi mắt đen của cậu, lặp lại một lần nữa: “Bạch, ta thích ngươi.”

Ánh mắt lạnh lùng kiên nghị của thú nhân hóa thành niềm yêu thương ôn nhu hết mức, Bạch Tử Thạch cảm thấy mình tưởng như muốn chìm trong sự ôn nhu đó, tiếng tim đập ‘thình thịch thình thịch’ vang vọng bên tai, hai gò má nóng lên, tình trạng này làm cậu rất không tự nhiên, vội vàng dời đi tầm mắt: “Ngô. . . Ta biết a!” Ngô. . . Khí trời thiệt là, đã chạng vạng tối còn nóng như vậy!

Bạch trả lời làm Vincent phi thường không hài lòng, biết rõ người yêu hắn da mặt mỏng, căn bản sẽ không nói được lời yêu thương gì để đáp lại, nhưng hôm nay hắn cực kỳ muốn nghe, đáy lòng có một loại nôn nóng âm ỷ làm hắn nóng lòng xác nhận Bạch là thuộc về hắn, tâm Bạch cũng thuộc về hắn.

“Như vậy, ngươi thì sao?” Hai tay chống ở bên người Bạch Tử Thạch, vẻ mặt Vincent vừa chấp nhất lại vừa nghiêm túc, “Bạch, ta muốn nghe.”

Vincent. . . Không đúng lắm. Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn người yêu tối nay có vẻ có tính xâm lược hơn bình thường, trong đôi mắt đen chuyên chú nhìn mình, giống như trong thiên địa chỉ có một người. Ngay từ đầu, hắn đã kiên định và chấp nhất như thế này, bất luận mình đối với tình cảm có bao nhiêu không xác định, cũng bất luận tương lai của mình có bao nhiêu khó khăn, vẫn một mực ở bên cạnh mình. So với bản thân mình, hắn nỗ lực hơn rất nhiều, ngược lại mình cứ luôn bận tâm quá nhiều. . . Bạch Tử Thạch, tới bây giờ ngươi còn do dự cái gì chứ, mất tự nhiên cái gì chứ? Muôn vàn cảm thụ ở trong lòng Bạch Tử Thạch hóa thành một tiếng thở dài, cậu cam chịu nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra trong mắt đã là một mảnh nhu hòa: “Vincent Karen Garcia, ta thích ngươi, chỉ thích ngươi.”

Một nụ cười nở rộ trên khóe miệng Vincent, rực rỡ tựa như ánh nắng ngày xuân.

Ta thích ngươi, chỉ thích ngươi! —- chỉ thích!

Lúc này bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể miêu tả được tâm tình của Vincent, trong lòng kích động khiến hắn hận không thể hét to lên cho cả thế giới biết. Nhưng hắn vẫn liều mạng khắc chế, chỉ đem Bạch Tử Thạch ôm vào lòng, hưng phấn xoay mấy vòng trong phòng khách, hắn bây giờ không phải thú nhân tiểu đội trưởng khắc chế nhất lãnh tĩnh nhất trong đội thủ vệ, cũng không phải là một thanh niên thiên chi kiêu tử của Á Thành, càng không phải là cái gì Bác Gia Garcia, hắn chỉ là một người thú nhân bình thường vì một câu nói của người yêu mà vui sướng không kìm nén nổi.

Bạch Tử Thạch nhìn Vincent hưng phấn như vậy, cặp mắt cũng không khỏi cười cong cong theo, cậu ghé vào bên tai người yêu, nhẹ nhàng nói: “Ta thích ngươi, ta thích ngươi. . .”

Vincent đem cậu nhốt gọn vào ***g ngực, vùi đầu vào hõm vai người yêu, cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi, trong lòng bị thứ gì đó vừa nhẹ vừa mềm lấp đầy. Đêm đó, kế hoạch mật y thực hiện phá lệ nhiệt tình cùng kiều diễm.

Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Tử Thạch rời giường, Vincent đã đi rồi, trên bàn có bữa sáng đã mua sẵn, dưới đĩa còn đè một tờ giấy: Bạch, ta đi đến đội thủ vệ trước, trên bàn có món ngươi thích ăn. Đại hội đổ thạch có nhiều chỗ cần dùng điểm, ta chuẩn bị năm ngàn vạn điểm cho ngươi, hẳn là đủ để ngươi mua khối mao liêu coi trọng kia.

Bạch Tử Thạch tủm tỉm cười nhìn tờ giấy, tâm trạng vui vẻ ngồi xuống ăn hết bữa sáng tình yêu, trong lòng thoải mái —- quả nhiên, giữa người yêu với nhau, mấy lời ân ái thích hợp có thể khơi dậy tác dụng câu thông tốt đẹp.

Có năm ngàn vạn này, mua mao liêu số @345, Bạch Tử Thạch cảm thấy chắc là đủ rồi, hẳn còn có thể mua thêm những mao liêu khác, không có áp lực nên tiểu á thú nhân liền khôi phục tâm trạng thong dong nhàn nhã, lượn xem hết bốn ngày ở khu Minh Tiêu, trên quyển sổ nhỏ ghi số hiệu mấy khối mao liêu, những số này là hàng dự phòng, trong đó từ Băng Chủng đến Thủy Tinh Chủng đều có, nhưng không thể nghi ngờ chúng đều là hàng ngoại lệ, giá khởi điểm của chúng không quá cao. Chất lượng mao liêu ở đại hội đổ thạch rất tốt, ngay cả Thủy Tinh Chủng Bạch Tử Thạch cũng tìm được mấy khối, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ Tử Nhãn Tình và Đế Vương Lục, những đã là rất tốt rồi, bất quá, phần lớn phỉ thúy tốt đều yết giá rất cao! Dù sao tình huống cẩu thỉ địa xuất cao thúy tuyệt không phải dễ gặp. Những mao liêu yết giá cao, vì vấn đề tiền bạc bị hạn chế, Bạch Tử Thạch chỉ đành tiếc nuối lựa chọn buông tha.

Ngày thứ sáu, Bạch Tử Thạch tính toán thời gian rồi mang thẻ số hiệu của mình đến khu đấu giá, tìm một vị trí ngồi xuống, dựa theo yêu cầu của người chủ trì đưa thẻ số hiệu của mình vào thiết bị nhập bên cạnh, sau khi ấn xác nhận, trên màn hình xuất hiện một câu rất rõ ràng: “Khách nhân Bạch Tử Thạch số hiệu 365 tôn kính, xin chào ngài, hy vọng ngài có thể đấu giá được thứ mình muốn.” Đây chính là xác nhận thân phận.

Hết thảy đều chuẩn bị kỹ càng xong, Bạch Tử Thạch nhìn về phía màn hình lớn, phát hiện bây giờ mới đấu giá đến số hiệu từ #450 đến #460. Bởi vì số hiệu là đánh số theo thứ tự mà công hội đổ thạch sư đưa ra, mười mao liêu làm một tổ, cùng mở thầu, cho khoảng thời gian nửa phút, để người đấu giá có đủ thời gian trả giá. Lúc đấu giá, ảnh mao liêu sẽ xuất hiện trên màn hình lớn, bên cạnh là âm thanh giới thiệu của người chủ trì: “Bây giờ là mao liêu số hiệu # từ số 450 đến số 460, nếu như ai nhìn trúng, các vị có khoảng nửa phút để ra giá, chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu!” Người chủ trì vừa dứt lời, trên màn ảnh chữ số đã bắt đầu không ngừng nhảy, Bạch Tử Thạch thờ ơ nhìn, một tổ này chắc mấy phút nữa mới xong, kế tiếp chính là số hiệu @.

Kỳ thật trong số hiệu # mao liêu số #489 cũng nằm trong quyển sổ nhỏ của Bạch Tử Thạch, là một khối phỉ thúy Băng Chủng. Bởi vì muốn đảm bảo tiền cung ứng cho mao liêu số @345 trước, nên lúc ảnh khối mao liêu kia xuất hiện trên màn hình lớn, vì bản tính thận trọng Bạch Tử Thạch chỉ đành gắt gao khắc chế dục vọng ra giá, tiếc nuối thở dài, đành đợi thôi.

Không khí trong đại sảnh rất náo nhiệt, thực ra thì có thể gọi là khí thế ngất trời, tiếng than thở không đấu trúng, tiếng cảm thán giá mao liêu quá cao cùng với tiếng hoan hô của người đấu trúng đan xen thành một bức tranh đấu giá, Bạch Tử Thạch ngồi trên ghế nhìn nhân sinh muôn vẻ ngược lại cũng không quá nhàm chán. Bỗng nhiên thân thể cậu chấn động, thu hồi nét mặt lười biếng, ngồi nghiêm túc, đem thiết bị đấu giá nắm trong tay, chờ đợi.

“Bây giờ, sắp bắt đầu chính là mao liêu số @340 đến @350, xin chuẩn bị sẵn sàng ra giá, bắt đầu!” Giọng người chủ trì trước sau như một trầm ổn bình tĩnh, lại làm cho Bạch Tử Thạch như lâm đại địch, cậu gắt gao nhìn chằm chằm những con số nhảy không ngừng ở khu vực đại biểu cho khối mao liêu số @345 và đồng hồ bấm giây đang đếm ngược ở góc, cậu không định ra giá khi mới bắt đầu, đầu tiên phải xem xét đã, cậu biết, thông thường người ta coi trọng khối mao liêu nào đó, người chân chính có thực lực đoạt lấy sẽ không ra tay lúc đầu, nếu như muốn 100% đoạt được khối mao liêu này, ra tay sớm, giá tiền thấp sẽ không lấy được, giá tiền cao sẽ khiến người khác cảnh giác.

Quả nhiên, lúc mới bắt đầu, cái giá khởi điểm 300 vạn điểm của mao liêu chỉ tăng 10 vạn điểm 20 vạn điểm, trong vòng một phút cũng chỉ tăng đến 800 vạn điểm, nhưng đợi đến khi còn 30 giây, giá tiền thoáng cái đã nhảy đến 1200 vạn!

“1300 vạn! 1400 vạn. . . 1600 vạn! 1800 vạn!” Bạch Tử Thạch lẩm nhẩm đọc những con số đang vọt rất nhanh trên mạng, cả cơ thể đều khẩn trương, sau đó con ngươi bỗng co rút: “2600 vạn!” Cậu nhìn bội số tăng lên 2800 vạn, cực nhanh thao tác thay đổi chữ số —- 3500 vạn, vừa định ấn xác định, cậu lại do dự một chút, tăng thêm 50 vạn điểm, tại thời điểm đồng hồ tính giờ chỉ còn 4 giây quyết đoán nhấn xuống xác định!

Gần như khi vừa ấn xác định xong, thì những con số đang lăn trên màn hình cũng lập tức ngừng lại, Bạch Tử Thạch đã hoàn toàn không còn nghe được tiếng người chủ trì đang nói gì nữa, cậu gắt gao nhìn chằm chằm màn ảnh mao liêu số @345, trên đó ngừng lại con số 3550 vạn.

Nắm chặt tay, bây giờ Bạch Tử Thạch hoàn toàn lĩnh hội được tâm trạng nhảy cẫng lên reo hò không để ý đến dáng vẻ của mình của những người đấu giá thắng, cậu bây giờ cũng chỉ muốn nhảy cẫng lên lớn tiếng hoan hô, hít sâu vài lần, mới kìm nén được tâm tình kích động trong lòng, nắm nắm tay hung hăng huơ giữa không trung để phát tiết tâm tình.

Ngay lúc đó, phía sau cậu truyền đến một tiếng oán giận lớn: “Chết tiệt! Cư nhiên chỉ kém 50 vạn! Số 345, đừng để ta biết tên nào ra giá!”

Bạch Tử Thạch khắc chế dục vọng quay đầu lại, trong lòng nổi lên một trận hoảng sợ, nếu không phải tự dưng cậu nghĩ tới thêm 50 vạn điểm, thì bây giờ chủ nhân mao liêu là ai vẫn chưa thể xác định, còn phải xem hai người ai ra giá trước! Đã đấu giá được mao liêu mình thích, nên Bạch Tử Thạch trực tiếp đứng lên rời khỏi phòng đấu giá, đến cửa thanh toán của công hội lấy ra thẻ số hiệu của mình, điền vào danh sách, thanh toán tiền xong, rồi lấy giấy lãnh mao liêu của công hội phát.

“Bạch Tử Thạch đổ thạch sư học đồ cấp 1, bởi vì ngài ghi danh tham gia sát hạch lần này, nên mao liêu của ngài nhất định phải đến giải thạch trường số 0 để giải.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui