“Cô ta... cô ta tới đây làm gì ?”
Trương Dương ngơ ngác, lẩm bẩm nhìn theo bóng lưng Tiêu Di Nhiên.
“Chúng ta tới được tại sao cô ấy lại không tới được, Tiêu lão đại là anh trai cô ấy, đương nhiên cô ấy phải đến rồi.”
Lưu bưu ra vẻ như đó là điều hiển nhiên vậy.
“A… Khái khái… Tiêu lão đại là anh trai Tiêu Di Nhiên?!”
Trưong Dương trợn mắt nhìn Lưu Bưu.
“Sợ ta nói láo? Nếu không phải anh trai cô ta, ngươi có thấy trong trường học lại có nhiều người sợ Tiêu Di Nhiên như vậy, ngươi biết tại sao chứ?”
Lưu Bưu ra vẻ hồ nghi chất vấn.
“Không… không.”
“Có phải ngươi đang sợ chuyện chụp ảnh lần trước không?”
Lưu Bưu đột nhiên cười gian xảo.
Trương Dương trong bụng nóng như lửa đốt, làm gì còn tâm tình cùng Lưu Bưu đùa giỡn, hắn bây giờ đúng là đem thân vào miệng cọp.
“Đừng sợ, thể nào Tiêu Di Nhiên cũng không ngồi tại tầng 1 đâu, chắc chắn cô ấy sẽ đi thẳng lên tầng 2 hoặc tầng 3. Vả lại, anh trai Tiêu Di Nhiên dù đáng sợ nhưng trước giờ vẫn thường không quan tâm lắm đến chuyện của em gái, trừ phi...”
“Trừ phi làm sao?”
“Trừ phi Tiêu Di Nhiên muốn tìm ngươi gây phiền phức mà gọi anh cô ta tới.”
Lưu Bưu rất khoái trá khi thấy bộ dáng kinh hoảng thất thố của Trương Dương.
“Thế… thế... chúng ta cũng nên… đi thôi nhỉ...”
Trương Dương giống như là ngồi phải đinh.
“Không phải xoắn, nếu cô ta thực sự gọi anh trai tới, có cho ngươi chạy trước thì ngươi cũng chết không toàn thây thôi, hê hê.”
“Ý ngươi là cô ấy sẽ không gọi anh trai tới kiếm chuyện với ta?”
Trương Dương hai mắt sáng ngời.
“Hê hê, không chắc mà ta còn dẫn ngươi đi à. Được rồi, ta còn muốn hỏi ngươi vài câu...”
Lưu Bưu vẻ mặt thần bí, cười hề hề nói nhỏ vào tai Trương Dương:
“Sao ngươi lại thích đem ảnh Tiêu Di Nhiên post lên mạng?”
“Phụt.”
Trương Dương đang uống trà, vừa mới bĩnh tĩnh được một chút, nghe Lưu Bưu nói bao nhiêu nước trong mồm phun ra bằng sạch, dính đầy trên bàn, mặt đỏ bừng, thanh minh:
“Làm gì có cái nào khoả thân, vẫn mặc quần áo mà…”
“Ờ, ờ, chúng ta tạm thời không nói về vấn đề đại thị đại phi này. Mấu chốt là, sao ngươi post lên mạng làm gì, để xem 1 mình không sướng hơn à?”
“Ta… ta… ta cũng không biết tại sao… Lúc đấy tự nhiên nóng đầu, thế là post luôn lên mạng.”
Trương Dương vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, hắn tin rằng đây là việc làm ngu xuẩn nhất trong đời của mình.
“Giải thích hay lắm, của tốt dùng chung phải không?”
Lưu Bưu cười dê vỗ vỗ lên bả vai Trương Dương, khiến tên này nổi đầy da gà.
Trong lúc 2 đứa đang đá xoáy lẫn nhau, phục vụ nhà hàng đã nhanh chóng mang thìa đũa tới, rất nhiều bàn đã bắt đầu khai vị. Rất là chậm rãi, đại sảnh ban đầu vốn yên tĩnh về sau cũng bắt đầu náo nhiệt lên. Trương Dương, Lưu Bưu cũng nhanh chóng ngồi xuống nhập tiệc.
Trên thực tế, ngọai trừ Trương Dương, Lưu Bưu ăn như ba ba thuồng luồng ra, đa số bộ dáng đều rất khách sáo, có khi còn gắp thức ăn cho nhau, ra vẻ cư xử tốt một chút, có người lại cầm một chén rượu đầy cụng chén khắp đại sảnh. Xem ra, bọn họ coi nơi này chỉ là một chỗ giao tiếp bình thường chứ không phải là nơi để ăn cơm uống rượu.
Thức ăn đa dạng phong phú, có tới bốn nồi lẩu, đều là sơn hào hải vị, mùa nào thức nấy, lại càng làm cho Trương Dương thèm ăn, đương nhiên điều này cũng chịu ảnh hưởng của tâm tình. Khi biết Tiêu Di Nhiên sẽ không mách anh trai, tảng đá dè nặng tron lòng Trương Dương cuối cùng cũng quẳng được xuống sông.
Mặc dù Lưu Bưu, Trương Dương ăn như hổ đói, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới ai. Rất rõ ràng, những người ngồi trên bàn đều là kẻ làm ăn, cực kỳ an tĩnh. Mấy người bên phía ngoài thấp giọng nói chuyện với nhau, tựa hồ bàn bạc chuyện làm ăn, hơi một tí là mười vạn, bọn họ cũng không có tâm tư để ý Trương Dương Lưu, Bưu. Mà thực ra họ cũng chẳng biết có hai tên gia hoả ăn uống như quỷ đói, thoáng chốc đã dọn dẹp gần sạch.
“Ăn no rồi bọn ta cũng nên đi thôi.”
Trương Dương buông đũa, hai tay xoa bụng. Bữa ăn này phải gấp năm lần bữa ăn trong trường học, nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra toàn bộ đống đồ ăn lúc trước, một bàn tôm đã bị giải quyết một cách triệt để biến thành một đống vỏ tôm.
“Không được.”
Lưu Bưu bộ dạng bất kể ra sao, cho dù động đất cũng không lay chuyển được hắn, hung hăng phun ra một bãi đờm, kiên quyết nói.
“Sao?”
Trương Dương ngạc nhiên, hắn ít khi thấy Lưu Bưu có vẻ mặt cương quyết như thế.
“Bởi vì, ta muốn nhìn thấy thần tượng của ta.”
“Tiêu lão đại?”
“Đúng!”
“Ông ta sẽ đến chứ? Từ lúc chúng ra đến đây cho tới lúc ăn xong cũng chưa hề thấy có người khác tới.”
“Chắc chắn sẽ đến! Lão đại đã an bài người tiếp khách hợp tình hợp lý cả rồi, khi khách nhân tới đông đủ, anh ấy đương nhiên sẽ ra chào hỏi.”
Lưu Bưu tự tin đầy mình.
“Ừm, có khi nào... cũng đến...“
Trương Dương chần chừ một chút rồi câm như hến.
“Ngươi sợ Tiêu Di Nhiên đi theo anh trai tới đây?”
Một nụ cười cổ quái hiện lên gương mặt Lưu Bưu.
“Cái này... khái khái…”
Trương Dương bị Lưu Bưu nhìn thấu tâm tư, nhất thời mặt đỏ lên.
“Đừng sợ, Tiêu Di Nhiên trước giờ không cùng anh trai cô ta tham gia vào mấy hoạt động xã giao này. Hôm nay đều là vì anh trai cô ta 36 tuổi, trên thực tế gọi là tiệc mời rượu nhưng bên trong cũng có lời đồn hôm nay là sinh nhật lần thứ 36 của Tiêu lão đại nên Tiêu Di Nhiên mới tới đây. Lời đồn này chắc cũng không phải là giả."
“Ồ!”
Trương Dương nghe xong cầm đũa gắp một hạt lạc thảy vào nồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương Dương và Lưu Bưu hai người cũng thấy nhàm chán, quay đi quay lại, nghển cả cổ lên trời cũng chẳng thấy nhân vật chính đâu. Mấy người khác vừa chúc rượu nhau chắc bàn chuyện làm ăn cũng chán chê rồi, bèn quay về chỗ Trương Dương, Lưu Bưu. Ai nấy ngẩn người vì mấy cái nồi lẩu, nồi nào cũng trống rỗng. Mọi người nhìn quanh quẩn rồi lại hướng ra cửa, nhưng cũng không ai có ý muốn về, hiển nhiên đang đợi nhân vật chính xuất hiện.
Không riêng gì bàn Trương Dương phải đợi, mọi người trong sảnh hầu như cũng ăn xong hết rồi. Thực tế có nhiều người chỉ làm vài hớp rượu, giao tiếp mới là chính. Căn bản không có ai giống như Trương Dương và Lưu Bưu, giành hết thời gian để ăn uống.
Rốt cuộc!
Xa xa trong tầm mắt chúng nhân, một người mặc âu phục trắng từ bên trong bước ra, đúng là thất ca đang đứng ngay phía trước Trương Dương, phía sau thất ca có tới mười mấy người. Trong đại sảnh, đám vệ sĩ thấy thất ca đến, lập tức dàn ra để bảo vệ, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh.
“Tiêu lão đại.”
Lưu Bưu liếm môi rồi cắn chặt răng lại.
“Ai là tiêu lão đại?”
Trương Dương hỏi.
“Đằng sau thất ca.”
Trương Dương lập tức hiểu tại sao Lưu Bưu có có vẻ mặt như vậy. Bởi vì, Tiêu lão đại mặc dù cũng mặc âu phục nhưng nhìn thế nào cũng không giống nhân vật chính, do đứng đằng sau thất ca, tựa như chỉ là một tiểu nhân vật, khiến người ta coi thường.
Mà ngay lúc này, tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh cũng đều đứng dậy hướng về thất ca hết sức chăm chú, ánh mắt tràn ngập một niềm sùng kính và sợ hãi.