Võ công của Trương Dương không có cơ sở, hắn không thể tự mình chỉnh sửa.
Trương Dương tự nhiên không biết. Từ mười tám năm về trước đã có một người đắc đạo Tiên Đạo Mạn Mạn, hơn nữa phá giải bí mật của Tiên Đạo Mạn Mạn. Nhưng Trương Dương không thể nào so sánh với nhân vật thiên tài đó. Từ cổ chí kim, cũng mới xuất hiện một nhân vật thiên tài như vậy. Tiên Đạo Mạn Mạn đã trải qua vô số năm tháng trong dòng sông thời gian, ngoại trừ người từ mười tám năm về trước, không ai có thể phá giải được bí mật của Tiên Đạo Mạn Mạn.
Trương Dương lúc ở trong sa mạc mặc dù đã phá giải được bí mật cơ bản nhất của Tiên Đạo Mạn Mạn. Nhưng hắn không thể nào chỉnh sửa được mấy động tác sai lầm này.
Trương Dương gần như có thể khẳng định, Tiên Đạo Mạn Mạn mà tiểu hòa thượng truyền cho hắn chính là Tiên Đạo Mạn Mạn của sáu ngàn vạn năm về trước được truyền lại theo một cách mà không ai được biết. Lại bị vô sô người đạt được sao chép truyền tụng, Tiên Đạo Mạn Mạn từ từ mất đi tinh túy của nó. Mặc dù nó vẫn là một bí tịch tuyệt thế. Nhưng không ai có thể phá giải được bí mật bên trong những động tác rất nhỏ đó.
Ở thời kỳ viễn cổ, không có thuật in ấn, hình như không có chữ viết. Những bí kíp võ học chỉ có một biện pháp duy nhất lưu lại chính là vẽ lại các động tác. Trải qua vô số năm tháng, bí tịch nhất định đã khác biệt rất nhiều so với nguyên bản. Có lẽ chỉ là một chút mà thôi nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tu luyện.
Bây giờ, nguyên hình của Tiên Đạo Mạn Mạn đang ở ngay trước mặt Trương Dương. Trương Dương rất nhanh chìm vào trong thế giới võ học kỳ diệu. Hắn vừa quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt nhất và lĩnh ngộ.
Động tác của Tiên Đạo Mạn Mạn đã được tu chỉnh, mà thân thể của hắn hình như cũng đang nhanh chóng đạt đến chỉnh sửa, động tác này đã ăn sâu vào trong linh hồn hắn.
Thờ gian từ từ trôi qua, Trương Dương đã quên khái niệm thời gian.
Hắn lặp đi lặp lại từ bức tượng thứ nhất cho đến bức tượng cuối cùng. Khoảng cách hơn một trăm mét này không biết đã bị hắn đi lại bao nhiêu lần.
Hắn muốn thực hiện chính xác các động tác trên những bức tượng đá đến trăm phần trăm.
Suy nghĩ của Trương Dương đã rơi vào trạng thái không minh. Trong mắt hắn chỉ có những bức tượng trên bãi đá. Cho dù là mấy người Lưu Bưu, A Trạch ngay bên cạnh, hắn cũng không thấy.
Vẻ mặt hắn rất chăm chú.
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
Thậm chí, vẻ mặt hắn còn đang hướng thánh.
Nơi này là thánh địa của Trương Dương.
Nhìn dáng vẻ như si như cuồng này của Trương Dương, mọi người mặc dù mấy lần muốn cắt ngang hắn tu luyện, nhưng cuối cùng lại thôi. Bởi vì Vương Phong đã ngăn cản bọn họ. Mặc dù Vương Phong nhìn mãi cũng không hiểu được mười mấy bức tượng này có ý nghĩa gì. Nhưng hắn có kiến thức võ học tinh thâm, từ phản ứng cua Trương Dương cũng có thể suy đoán ra. Đây là phương thức tu luyện võ công rất thâm ảo.
Nhưng thật đáng tiếc, Vương Phong và Trương Vân không thể nào tu luyện điên cuồng như Trương Dương. Bọn họ cũng đã nhìn qua mấy lần nhưng vẫn chỉ thấy những bức tượng đó vẫn chỉ là bức tượng mà thôi.
Thời gian trôi qua làm cho người ta kinh ngạc.
Trương Dương không biết, hắn trầm mê một lần đã là ba ngày ba đêm. Mọi người cũng không ai muốn giục hắn, lập trại tại nơi đây. Dù sao nơi này vừa an toàn vừa có thức ăn, đủ để chờ đến khi cơ thể khỏe mạnh. Thậm chí, cô gái còn có thời gian đi lại xung quanh, thu thập những tảng đá nhỏ làm tiêu bản.
Mãi Mãi Đề đã tỉnh lại. Hắn nhất định phải tỉnh lại bởi vì hắn muốn đi WC.
Chẳng qua Mãi Mãi Đề mặc dù đã tỉnh lại nhưng tay chân vẫn không thể nhúc nhích được, nói chuyện cũng khó khăn đứt quãng. Có thể là vụ nổ quá mạnh đã làm bị thương một dây thần kinh trong đầu khiến cho tay chân tê liệt.
Mãi Mãi Đề sau khi tỉnh lại, cả động lập tức trở nên trầm mặc. Dù là A Trạch hay là Lưu Bưu, trên mặt đều lộ ra vẻ hung ác. Không thể nghi ngờ, Mãi Mãi Đề thức tỉnh đã phá vỡ không khí hài hòa bên trong động.
Vương Phong cũng lập tức trở nên cảnh giác. Mà cô gái lại rất đáng thương, thi thoảng nhìn Lưu Bưu và A Trạch với ánh mắt cầu xin. Đạo, trong đầu Trương Dương lúc này không có một tia tạp niệm. Cho dù có mỹ nữ tuyệt thế đến quyến rũ Trương Dương cũng không có bất cứ hiệu quả gì. Trương Dương đã hoàn toàn trầm mê vào thế giới võ học. Thời gian ba ngày ba đêm hắn không hề ngủ, thậm chí không ăn một chút gì nhưng tinh thần của hắn vẫn rất sáng láng.
Ánh mắt bên dưới bãi đá nhìn chằm chằm vào đôi tay liên tục biến đổi như ma thuật của hắn. Từng động tác lướt qua tay hắn rất lưu loát, không có bất cứ một trở ngại nào. Nhưng nếu như chỉ là như vậy còn không làm cho mọi người ở bên dưới sợ hãi than. Bởi vì đây chỉ là yêu cầu đối với tất cả những người tu luyện võ học mà thôi.
Mà làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là tay Trương Dương.
Đôi tay có tốc độ vượt xa người bình thường của Trương Dương lần đầu tiên thể hiện trước mặt mọi người. Trương Dương đáng thương lại hoàn toàn không biết gì cả, không hề phát giác. Nếu như hắn biết tốc độ tay của mình khi tu luyện bị mọi người biết chỉ sợ hối hận đến đứt ruột.
Đem thực lực của mình bại lộ trước mặt người khác, theo như Trương Dương thấy đó chính là hành vi ngu xuẩn nhất.
Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ lần đầu tiên thực sự thấy được thực lực của Trương Dương. Đến tận bây giờ, A Trạch vẫn rất tin tưởng vào tốc độ của mình. Nhưng bây giờ mới phát hiện ra đao tốc mà mình vẫn luôn tực hào chỉ là trò trẻ con trước mặt Trương Dương.
Đương nhiên, A Trạch quá xem nhẹ mình. Tốc độ của Trương Dương nhanh là bởi vì có sự thay đổi trong thạch động này. Lúc trước, tốc độ của Trương Dương không thể nào hơn A Trạch được. Mà bây giờ chỉ là hoàn thiện động tác đã vượt xa đao tốc của A Trạch.
Mọi người nhìn Trương Dương đang chăm chú tu luyện nên không ai phát hiện ra Vương Phong đang đứng ở trong một góc xa xa. Vương Phong cau mày, tay hắn run run, trái tim hắn đang đạp mạnh, hắn đang quyết định một việc.
Hắn biết, trên con đường trở thành cường giả của hắn đã xuất hiện đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Nếu như bây giờ ra tay có thể mạnh mẽ tiêu diệt đối thủ đang manh nha trỗi dậy kia.
“Phong, Phong…” Mãi Mãi Đề dựa lưng vào vách động mấp máy môi.
Vương Phong không hề phát hiện ra. Hắn đang lâm vào cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nhân tính và hắc ám như một cây kim vô hình không ngừng đâm vào thần kinh hắn, giục hắn nhanh chóng có quyết định.
“Vương Phong, ba tôi gọi anh” Cô gái đẩy đẩy Vương Phong.
“A… Chú Mãi Mãi Đề, sao vậy?” Vương Phong đột nhiên tỉnh lại.
“Chú… khụ khụ… chú biết cháu đang suy nghĩ điều gì…. Chú chú… chú không thể quyết định thay cháu…. Nhưng mà… cháu phải nhớ… phải nhớ… bố của cháu là người bố vĩ đại nhất trên đời” Lúc Mãi Mãi Đề nói ra những lời này, mặt đầy sùng kính như nhắc tới vị thần trong lòng hắn vậy.
Trầm mặc một lúc lâu, Vương Phong cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Rốt cuộc, trầm mặc cũng kết thúc, Vương Phong nói.
“Chú Mãi Mãi Đề, cháu hiểu. Cháu biết cháu nên làm như thế nào. Cảm ơn chú đã nhắc nhở” Vẻ mờ mịt trên khuôn mặt Vương Phong vừa nãy đã biến mất, lại xuất hiện nụ cười như ánh mặt trời.
“Hiểu được là tốt rồi… hiểu được là tốt rồi. Không hổ là con của anh Hào… ha ha… khụ khụ….” Mãi Mãi Đề cười lớn.
Chuyện này không một ai biết. Trương Dương đã tu luyện đến thời khắc quan trọng nhất.
Trương Dương mặc dù đã chỉnh sửa được động tác sai lầm bên trong Tiên Đạo Mạn Mạn. Điều hắn phải làm là phải ghi nhớ tất cả các động tác lại. Những động tác này nếu chỉ dùng suy nghĩ thì không thể thể nào lưu loát được. Như vậy biện pháp tốt nhất chính là làm cho các động tác sống dậy.
Nếu như nơi này là trong thế giới loài người điều này tự nhiên không phải vấn đề. Tìm một tờ giấy vẽ lại, hoặc là dùng máy quay ghi lại, còn có thể đưa vào máy tính tạo thành một loạt các cử động liên tục.
Nhưng bên trong thạch động này, Trương Dương chỉ có biện pháp ngu xuẩn nhất. Đó chính là chạy như điên giống như lúc ở trong sa mạc và bị bầy sói đuổi theo. Làm cho những bức tượng bên cạnh bởi vì tốc độ di chuyển cực nhanh mà sống dậy.
Đây là một biện pháp ngu xuẩn mà thực dụng.
Trên thực tế, từ vô số thiên tài võ học cổ đại cho đến tiểu hòa thượng, đây được coi là biện pháp ngu xuẩn nhất. Gần như chưa từng có ai nghĩ đến sẽ làm cho các bức họa này di chuyển. Ngẫu nhiên có người nghĩ như vậy nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân như động tác sai biệt so với nguyên bản nên không thể tu luyện được.
Mọi người đang có suy nghĩ của mình động tác của Trương Dương hấp dẫn.
Bởi vì, Trương Dương đã không từng bước từng bước dừng lại trước mặt các bức tượng đá, mà bắt đầu chạy từ bức tượng thứ nhất đến bức tượng cuối cùng.
Hơn một trăm mét, Trương Dương không ngừng chạy đi chạy lại.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, tốc độ của Trương Dương càng lúc càng nhanh. Thậm chí hai mắt đều có cảm giác không thể theo kịp. Đôi chân của Trương Dương giống như không phải chân của loài người. Lúc chạy trốn, căn bản không thể nào nhận ra chân nào đang di chuyển. Bởi vì ở dưới chân chỉ có một đám tàn ảnh.
Càng nhanh hơn, trái tim mọi người nhảy dựng lên. Mỗi một người đều rung động vì thân hình như một vạt khói do chuyển động của Trương Dương tạo lên.
“A… A… A Trạch…” Lưu Bưu đột nhiên đẩy A Trạch ở bên cạnh ra, lắp bắp nói.