"Phản đồ!"
"Phản đồ!"
Tá Tá Mộc phảng phất không có nhìn thấy ánh mắt của tướng quân , chỉ nhìn chằm chằm vào Đại Hà, đột nhiên, đưa súng ngắm trong tay của hắn lên, "rắc rắc" một lên đạn, nổ súng vào Đại Hà…
"!"
"!"
Sự tình biến chuyển quá nhanh, không thể tưởng được người bên Đại Hà lại xảy ra nội chiến, tướng quân cùng Trương Dương nấp ở trong thân cây đều có cảm giác bất ngờ. Tá Tá Mộc này thực thông minh, chỉ từ thái độ không nhúc nhích của Đại Hà liền nhìn ra Đại Hà đã phản bội Thiên Hoàng. Đương nhiên, có thể bình thường hắn đã chú ý tới động tĩnh của Đại Hà.
Kỹ thuật bắn súng của Tá Tá Mộc có thể nói là hạng nhất, đạn bắn ra phong tỏa Đại Hà, đáng tiếc, đạn chỉ đi từ một hướng, đôi với Đại Hà không tạo thành chút uy hiếp, Đại Hà chỉ khẽ vung tay một cái, những viên đạn đã biến mất…
"Ngươi vì cái gì mà phản bội Thiên Hoàng? Vì cái gì?" Tá Tá Mộc biết vô ích, đã dừng bắn, ánh mắt phảng phất như phát ra ánh lửa, hận không thể cắn nuốt Đại Hà.
"Thần Phong cảm tử đội của ngươi bị người diệt tận, ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm?" Đại Hà âm trầm nói.
"Trốn tránh trách nhiệm? Ha ha ha… Ta có thể sao? Nếu ngươi ra tay, Thần Phong cảm tử đội sẽ bị tiêu diệt? Thiên Hoàng đã sớm biết dã tâm của ngươi, chỉ là không thể tưởng được, vào thời điểm mấu chốt này, ngươi lại giúp người ngoài!" Tá Tá Mộc oán hận nói.
"Ngươi xứng giáo huấn ta sao!"
Đại Hà thân thể đột nhiên động, trường đao trong không trung bổ ra một đạo sấm chớp, mục tiêu là Tá Tá Mộc…
"Ha ha ha… Đại Hà, còn có ta ở đây!"
"Oành!" một tiếng nổ, kiếm khí của tướng quân cùng đao khí của Đại Hà chạm nhau, trong không trung phát ra tiếng nổ làm cho không khí chấn động, Tá Tá Mộc bị lực lượng thật lớn đánh cho quay cuồng lăn lộn mấy vòng trên đất, hắn không có súng trận, trước mặt cường giả chỉ như một con búp bê vải yếu ớt mà thôi.
Loạn rồi!
Loạn rồi!
Loạn quá rồi!
Nhìn thấy tướng quân vì bảo hộ Tá Tá Mộc mà cùng Đại Hà kích chiến. Trương Dương cảm giác trong đầu hỗn loạn, tuy Đại Hà phản bội Thiên Hoàng, nhưng Tá Tá Mộc vẫn là kẻ địch của tướng quân, Trương Dương không rõ tướng quân vì cái gì mà bảo vệ Tá Tá Mộc.
Đột nhiên, Trương Dương cảm giác trong không khí có một trận dao động, phảng phất, một cỗ áp lực vô cùng vô tận ép tới.
Khí tràn ngập mỗi một tấc không gian.
Cường giả!
Có cường giả đến!
Trương Dương đối với loại khí tức này đặc biệt mẫn cảm, bởi vì, vô luận là tướng quân hay Đại Hà đều có loại khí tức làm cho người ta hít thở không thông này…
Quả nhiên!
Ngay khi Trương Dương vận khởi “Tiên Đạo Man Man đối kháng loại áp lực này, mặt hồ xa xa đột nhiên nổi sóng mãnh liệt, trên sóng lớn, một người mặc trường bào kiểu Hồi giáo cùng một người châu Á mặc vest đen đang điềm nhiên đi tới.
Hai cường giả!
Trương Dương sau lưng phát lạnh, hắn rốt cuộc hiểu được Đại Hà vì cái gì mà đối với việc Thần Phong cảm tử đội bị diệt không quan tâm. Nguyên nhân căn bản là hắn hoàn toàn nắm chắc có thể đem tướng quân lưu lại, mặc kệ tướng quân có lợi hại đến mấy, cũng không đạt tới bước có thể cùng ba cường giả đối kháng.
"Oành!" một tiếng nổ, tướng quân cùng Đại Hà sau khi đối một chưởng thì tách ra.
"Là các ngươi!" Tướng quân trên mặt sát khí lan tràn, lạnh lùng nhìn hai cường giả đang chậm rãi đi tới.
"Là ta, cường giả Trung Quốc các ngươi nhân số nhiều. Cường giả hiệp nghị cũng là do các ngươi chế định. Hiện tại, cũng có thể đã đến phiên chúng ta chế định cường giả pháp tắc" Người mặc vest đen lạnh nhạt cười.
"Ha ha, bằng cường giả Hàn Quốc, Ấn Độ cùng Nhật Bản có thể đối kháng với cường giả của Trung Quốc sao?" Tướng quân cười nói.
"Ta không biết, ta chỉ biết hôm nay là ngày Trung Quốc chết đi cường giả thứ ba. Hơn nữa, là người lợi hại nhát, có sức ảnh hưởng nhất. Sau khi ngươi chết, cường giả Trung Quốc số lượng sẽ càng ngày càng ít đi, ít đến khi không còn lực lượng có thể cùng cường giả của ba nước chúng ta đối kháng" Người mặc trường bào kiểu Hồi giáo nói.
"Phải không…"
"Bùng!" một tiếng, tướng quân không chút dấu hiệu đột nhiên phát động, Ngư Trường Kiếm trong tay đột nhiên bổ về phía người Ấn Độ, tuyệt đối là một kích lôi đình, phong vân biến sắc. Người Ấn Độ tựa hồ bị một kích toàn lực ứng phó của tướng quân ngăn chặn, thân thể điên cuồng lui về phía sau, mà tướng quân được thế không buông tha, mũi chân điên cuồng đạp lên trên cỏ, Ngư Trường Kiếm trong tay rất nhanh đuổi theo người Ấn Độ, trong không trung bổ ra từng đạo từng đạo khí lưu nối nhau làm cho người ta sợ hãi…
Các động tác quá nhanh, Trương Dương căn bản còn chưa kịp phản ứng, tướng quân đã nương theo một kích lôi đình vạn quân kia xẹt qua người Ấn Độ, trực tiếp trốn vào rừng cây, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Không riêng gì Trương Dương không có phản ứng, ngay cả Đại Hà cùng hai cường giả kia cũng đều không có phản ứng. Bọn họ căn bản không có nghĩ đến, tướng quân lại không để ý tới thân phận mà chạy trốn, tốc độ chạy trốn lại như điện chớp…
Đến cảnh giới của cường giả, sợ là chết cũng không dể dàng đào tẩu.
Trương Dương ngoài ý muốn, Đại Hà cũng ngoài ý muốn, hai cường giả kia cũng ngoài ý muốn. Nhưng Trương Vân cùng Vương Phong không ngoài ý muốn, trong khi tướng quân động thủ hai người đã phân ra mà chạy. Bọn họ phi thường rõ ràng, bọn họ lưu lại, chỉ làm cho tướng quân thêm vướng bận. Hơn nữa, bọn họ sau khi tách ra, căn bản không sợ Đại Hà đuổi theo. Dù sao, Đại Hà chỉ có ba người, mà đối phó với tướng quân cần hai cường giả, mà một người thì không thể truy kích hai người chạy hai hướng khác nhau.
Cơ hồ là đồng thời, Tá Tá Mộc cũng nắm lấy cơ hội ném súng ngắm mà điên cuồng chạy vào rừng cây…
Theo bản năng, Đại Hà cùng hai cường giả kia đuổi theo hướng tướng quân vừa chạy đi.
Trương Dương nhìn thấy thảm cỏ trống rỗng, không khỏi trợn tròn mắt. Một hồi quyết đấu, bị âm mưu của Đại Hà làm cho náo loạn. Hiện tại, còn lại trên thảm cỏ là thi thể, ba trăm thi thể chết không nhắm mắt đủ mọi tư thế…
Trương Dương vốn chuẩn bị cho Ngân Mị truy tung đi xem kết quả, cuối cùng lại bỏ qua chủ ý này. Ngân Mị săn đuổi người thường tuy dễ dàng, nhưng đối mặt với cường giả, Ngân Mị chỉ như một con mèo yếu ớt mà thôi.
Trương Dương không khỏi thở dài một tiếng, sinh tử của tướng quân không phải hắn có thể quyết định. Dù sao, đối mặt với ba cường giả, chỉ sợ hắn cũng không có khả năng hỗ trợ.
Trương Dương thân thể giật giật, chuphón bị đi ra, đột nhiên trong lòng chợt động, hắn nghĩ tới một vấn đề mấu chốt.
Tá Tá Mộc!
Đối với Đại Hà mà nói, Tá Tá Mộc so với tướng quân còn quan trọng hơn, nếu Tá Tá Mộc quay trở lại bên cạnh Thiên Hoàng. Như vậy, tất cả an bài của Đại Hà đều đổ sông đổ biển.
Đại Hà sẽ trở về đuổi giết Tá Tá Mộc!
Điều này khẳng định sẽ xảy ra, khi tướng quân đã không để ý tới thân phận mà đào tẩu, Đại Hà không nghĩ tới vấn đề này, Trương Dương tin tưởng rằng, rất nhanh, Đại Hà sẽ nghĩ tới mà quay về!
Không hiểu sao máu toàn thân Trương Dương sôi sục lên.
Đại Hà!
Khiêu chiến Đại Hà!
Khiêu chiến Đại Hà!
Trương Dương tim đập kịch liệt, dục vọng khiêu chiến Đại Hà không thể át chế, Trương Dương phi thường rõ ràng, hiện tại khiêu chiến Đại Hà là thời cơ tốt nhất, vừa có thể giảm bớt áp lực cho tướng quân, lại có thể giúp thong dong đào tẩu, làm cho Đại Hà cùng Thiên Hoàng trở mặt.
Đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương hiểu được tướng quân vì sao phải giúp Tá Tá Mộc mà