Thông qua những giao dịch gần đây tìm được trên internet, Trương Dương cảm thấy như lọt vào sương mù. Trương Dương mặc dù kế thừa một ít ký ức tinh anh. Nhưng Trương Dương dù sao cũng là một người, kinh tế liên quan đến cả thế giới Trương Dương không thể nào đoán định được quy luật, chỉ có thể thông qua mấy vấn đề về kinh tế mà phân tích.
Đột nhiên Trương Dương cảm thấy nhớ Tiểu hòa thượng.
Nếu có Tiểu hòa thượng thì với năng lực của hắn, có thể chỉ cần mấy phút là tra ra được căn nguyên giá cả việc quặng sắt và thép tăng cao.
Có thể khẳng định sau lưng việc này có một bàn tay đen rất lớn.
Nếu như không ai giở trò thì quặng sắt không thể nào tăng giá với tốc độ chóng mặt như vậy, điều này ngược hẳn quy luật thị trường kinh tế.
Xem ra vấn đề này chỉ có thể giao cho Mao Nhân Quốc.
Dù sao quặng sắt tăng giá sẽ ngăn cản sự phát triển của gia tộc Mao thị.
Mao Nhân Quốc hẹn hắn ăn tối nhưng Trương Dương đã từ chối. Đối với tuổi như Trương Dương, hắn không quen vừa ăn vừa nói chuyện.
Hoa viên Hương Tạ.
Đây là một biệt thự xa hoa trong tỉnh hội, ở nơi này có hàng loạt các biệt thự xa hoa hình thành một quần thể đắt tiền.
Trương Dương không gọi xe, cũng không mang vệ sĩ theo mà ngồi xe taxi đi đến nơi này.
Đi trên bờ hồ nhân tạo hình trăng, nhìn ánh sao trong hồ, Trương Dương không khỏi khâm phục người thiết kế nơi này. Không thể nghi ngờ nhà thiết kế đã phối hợp phong cách phương Tây và phương Đông một cách hoàn hảo. Ở đây vừa có thể cảm nhận được sự trống trải, thoáng mát, vừa cảm nhận được phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc. Khó trách nơi này khá nhỏ mà lại thành khu biệt thự đắt tiền nhất tỉnh hội, trong ba năm giá nhà nơi này tăng đến ba lần. Đương nhiên điều này có quan hệ đến chính sách không cho phép xây dựng các khu biệt thự của chính phủ.
Mao phủ, nhà số hai tám khu Đông.
Đây là một căn biệt thự ba tầng, có diện tích khoảng hơn sáu trăm mét vuông, phía trước có một bể bơi rộng hơn năm mét, dùng đá lát xung quanh, bên trên là các lan can màu trắng, thoạt nhìn trông rất khí thế lại nhẹ nhàng.
Cánh cổng rất lớn, từ trên lan can có thể thấy một con chó cao lớn đi dò xét xung quanh, đôi mắt tỏa ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.
Con chó này thấy Trương Dương đi đến gần cổng cũng không sủa, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm Trương Dương. Hiển nhiên con chó này đã được huấn luyện nghiêm ngặt.
“Mao ca, tôi ở trước cửa” Trương Dương gọi điện thoại.
“A... ha ha... sao im ắng như vậy chứ, đến rồi à, lập tức xuống ngay” Mao Nhân Quốc vẫn nhiệt tình như vậy.
Không đến ba giây Mao Nhân Quốc mặc một bộ quần áo màu trắng đi ra, tự mình mở cổng cho Trương Dương. Con chó thấy Mao Nhân Quốc đi ra như biết Trương Dương là khách nên tránh sang bên.
Cổng mở, từ xa xa không thấy gì nhưng đi vào nhìn cảnh vật xung quanh, Trương Dương không khỏi thừ người.
Đây là Mao Nhân Quốc sao?
Đầu được chải vuốt cẩn thận.
Bộ quần áo trên người tuy không thấy thương hiệu, nhưng với kinh nghiệm làm việc ở Quý tộc thành, Trương Dương tin rằng đây tuyệt đối là hàng cực phẩm. Từ chất liệu và độ khéo tay của người thợ cũng có thể đoán được giá trị đắt tiền của bộ quần áo này.
“Lão đệ, cậu rốt cuộc đã đến gặp tôi” Mao Nhân Quốc rất kích động.
Trương Dương ngơ ngác nhìn mặt Mao Nhân Quốc. Đó là một khuôn mặt được chăm sóc rất kỹ, mặt hồng hào, có thể dùng từ hồng quang để hình dung. Hơn nữa lúc bắt tay Trương Dương thấy mấy chiếc nhẫn đầy kim cương. Đương nhiên quan trọng nhất là cái bụng bia của Mao Nhân Quốc đã biến mất, thoạt nhìn như trẻ hơn năm đến mười tuổi.
“Hắc hắc, lão đệ đừng kinh ngạc, đây đều là công lao của cậu. Người sau khi mất đi có mang được gì đâu cơ chứ, cần gì phải tự làm khổ mình. Hơn nữa tiền tài là vật ngoài thân, buôn bán là kiếm được. Lại đây, cậu xem, tôi mua một chiếc xe Ferrari, hay là chúng ta cùng nhau lái xe. Đúng, tôi gọi một người xuống nữa....” Mao Nhân Quốc kéo Trương Dương, không hề cảm thấy xa lạ, giống như bạn bè nhiều năm không gặp.
“Ha ha, không được, không được, lần sau đi. Tối nay tôi phải về thành phố C. Mao ca, thấy anh vui vẻ như vậy, anh càng lúc càng trẻ. Lão ca, đây là lá trà mà tôi mang cho anh, rất được đó”
“Ừ ừ, cảm ơn lão đệ, như vậy để lần sau đi. Nhất định phải ngồi xe với tôi, ai, trước kia tôi thật hồ đồ, không biết trên đời còn có nhiều niềm vui như vậy. May là quen được lão đệ”
Mao Nhân Quốc than thở, vẻ mặt vui mừng. Trương Dương thấy vậy không khỏi đổ mồ hôi. Xem ra lão già này đang đón mùa xuân thứ hai, mà kẻ gây tội ác chính là hắn.
Thế giới này thiếu đi một thương gia chân thật, thêm một người có tiền xa đọa.
Ai....
Biệt thự to như vậy không ngờ lại không có ai. Không biết là không có ai hay là Mao Nhân Quốc bảo người làm thuê rời đi. Tóm lại từ tầng một lên tầng ba mà không gặp một ai.
“Lại đây, đây là phòng làm việc của tôi” Mao Nhân Quốc mở cửa ra.
“Chúng ta lại gặp nhau”
Cửa mở ra, Trương Dương lập tức thấy một khuôn mặt quen thuộc, Trần Hành Trường.
“Thế giới thật nhỏ” Trương Dương đi tới, cầm hai tay đối phương,. Trần Hành Trường xuất hiện ở đây cũng không có gì ngạc nhiên cả, mà hợp tình hợp lý.
“Lại đây, nhìn xem thư pháp của anh bạn Tiểu Trương có tiến bộ không”
Trần Hành Trường kéo Trương Dương đến trước bàn. Trên bàn đã để văn phòng tứ bảo, thậm chí mực đã mài sẵn, giấy cũng đã được đè cẩn thận, chờ Trương Dương huy bút.
Trương Dương cũng không từ chối, vừa nhìn thấy giấy và bút lông, hắn có một cảm giác mãnh liệt muốn viết.
Nhẹ nhàng thử bút và giấy, một lần nữa đưa lên, từ từ đè bút xuống, nhìn tờ giấy hơi ố vàng trên mặt bàn, Trương Dương nhíu mày.
Hạ bút.
Đột nhiên.
Tỏa.
Chuyển hướng,
Bút vẽ Long xà.
Một cỗ áp lực tràn ngập căn phòng, nhìn cánh tay đầy tự nhiên của Trương Dương, Trần Hành Trường và Mao Nhân Quốc không khỏi giật mình, trong không khí tràn ngập sát khí.
“!”
Bút lông nhẹ nhàng được đặt trên giá bút phát ra tiếng động rất nhỏ giống như tiếng chuông vậy. Trương Dương hít vào một hơi thật sâu, cả người trở nên dễ dàng rất nhiều, tâm trạng được giải tỏa.
Trong phòng rơi vào im lặng.
Im lặng một lúc lâu.
“Hiệp khách hành” Lý Bạch.
Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh.
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ,
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương.
Long lanh yên bạc trên đường,
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay.
Trong mười bước giết người bén nhạy,
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi.
Việc xong rũ áo ra đi,
Xóa nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.
Mao Nhân Quốc không biết thư pháp nhưng ánh mắt của hắn mãi nhìn lên mặt bàn, vẻ mặt thất thần, bức thư pháp này đầy lực xuyên thấu, thẳng vào tâm can.
Mao Nhân Quốc chỉ là người xem náo nhiệt nhưng Trần Hành Trường lại xem thực chất. Trần Hành Trường là cao thủ thư pháp, tự nhiên có thể nhìn ra huyền cơ trong đó.
Sát khí chinh phạt.
Sát khí chinh phạt thật nồng nặc.
Nhìn những nét bút chuyển ngoặt vô cùng sắc bén, giống như Trương Dương không cầm một cây bút để viết mà là một thanh đại đao. Truyện "Đồ Thần Chi Lộ " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Đồ Thần Chi Lộ " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đặc biệt khi viết “Trong mười bước giết người bén nhạy. Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi. Việc xong rũ áo ra đi. Xóa nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm” sát khí rất mãnh liệt và sắc bén, giống như có người đang cầm kiếm giết chóc vậy.
Im ắng một lúc lâu, Trần Hành Trường rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Chữ của tiểu huynh đệ xuất thần nhập hóa. Xem ra cả đời này tôi cũng không đạt đến cảnh giới này” Trần Hành Trường thở dài một hơi.
“Quá khen” Nhìn bức thư pháp này, Trương Dương không khỏi thở dài một tiếng, hắn đã theo đuổi cảm giác này rất lâu. Nhưng khi đạt được cảnh giới này lại cảm thấy mất mát. Nhớ lần đầu tiên khi thấy chiến thiếp của cường giả Đại Hà, lúc ấy vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. Hắn cho rằng trong cuộc sống không nên xuất hiện chữ viết đầy sát khí chinh phạt này. Không ngờ rằng chỉ mấy tháng sau mình đã đạt đến cảnh giới đó.
Vật không phải người, Đại Hà bây giờ không biết đang ẩn núp ở nơi nào để tìm cơ hội báo thù Thiên Hoàng.
Cuộc đời luôn là như vậy, biến chuyển trong nháy mắt.
Quyền thế không dễ dàng có được. Mất đi lại chỉ là một suy nghĩ trong đầu.
Người có quyền thế khuynh thiên hạ làm sao nghĩ đến sẽ có một ngày mình mất đi quyền lực?
Không nhịn được, Trương Dương nhìn thoáng qua Trần Hành Trường. không thể nghi ngờ Trần Hành Trường đúng là người có quyền thế. Mà tương lai của hắn rất có thể chính là một suy nghĩ: “Ha ha, tiểu huynh đệ không cần lo lắng. Trần mỗ bây giờ đã phai nhạt rất nhiều với tiền tài, việc nên làm thì đã làm. Thực ra khi quyền thế đạt đến một tình trạng nhất định, quang minh chính đại cũng có thể hưởng thụ tài phú không bao giờ hết, việc gì phải suốt ngày tính tính toán toán” Trần Hành Trường hình như biết suy nghĩ của Trương Dương, cười nói.
“Chúc mừng lão ca. Xem như lão ca đã đắc đạo. Đạo làm quan chính là dựa vào trái tim, dựa vào hành động, cần một loại siêu thoát thế tục. Người có quyền thế và có tiền không riêng gì lòng tham, còn thiếu sự buông bỏ. Trên thực tế làm quan đầu tiên phải biết bỏ qua, sau đó mới lấy. Đây là cảnh giới tối cao của quan. Rất nhiều người biết đạo lý này nhưng lại làm ngược đi. Đầu tiên là lấy rồi mới buông nhưng không biết rằng một trước một sau lại có tác dụng vô cùng.... ai”
“Ha hay hay. Hay cho câu biết buông bỏ. Nếu như không phải thấy tiểu huynh đệ, chỉ nghe câu nói này Trần mỗ nhất định sẽ hiểu lầm tiểu huynh đệ cũng là người trong quan trường. Thực ra học vấn quan trường bắt nguồn từ Trung Quốc. Nhưng Trung Quốc lại lạc hậu hơn nước Mĩ. Chính khách của nước Mỹ hiểu rõ điều này. Bọn họ đầu tiên là bỏ rồi mới lấy. Làm quan ở nước Mỹ phần lớn đều tạo lập các mối quan hệ, làm một vài chuyện cho nhân dân đồng thời biết được đạo lý buông bỏ. Ai... đáng tiếc... đáng tiếc.... người Trung Quốc lại không làm được như vậy, khiến bao người đi vào con đường nguy hiểm....”
“Ha ha, người Trung Quốc làm quan có một loại không cần quyền thế, suy nghĩ không dùng đến. Trên thực tế người Trung Quốc là dân tộc chú ý đến việc thi ân báo đáp nhất thế giới. Nhưng khi làm quan lại muốn cái lợi trước mắt, quên đi đạo làm quan nên nhầm đường lạc lối”
Trương Dương thở dài một lần nữa. Người Trung Quốc làm quan đều vì cái lợi trước mắt. Mà người phương Tây làm quan đều vì lợi ích lâu dài của gia tộc. Cho nên ở Trung Quốc, con cháu rất khó kế thừa ông cha, chỉ có thể kế thừa tài sản, không kế thừa được di sản chính trị. Các nước phương Tây thì ngược lại, nhất là nước Mĩ. Cho nên ở đất nước này mới xuất hiện chuyện bố làm tổng thống, con làm tổng thống, cháu làm tổng thống như gia tộc Lincoln, Bush, Clinton....
Khi thế lực chính trị bám rễ, tiền là cái gì?
Tiền không phải thứ gì hết, tiền chỉ là một tờ giấy.
Lịch sử đã chứng minh, gia tộc chính trị không thiếu tiền, có không ít thương nhân đầu tư cho bọn họ để được tài trợ, tiết lộ một vài mục đích đầu tư, bố trí mấy bài diễn thuyết, xuất bản mấy quyển hồi ký. Tiền đó kiếm dễ hơn cả tham nhũng, hơn nữa quang minh chính đại, không cần lo lắng sợ sệt. Dân chúng cũng sẽ không có một câu oán hận.
Đối với người bình thường mà nói, bọn họ muốn người làm quan sau khi từ chức mới có được tài sản, chứ không phải có được tài sản khi đang cầm quyền.
“Tiểu huynh đệ tôi có một điểm không rõ. Nhìn ý cảnh thư pháp và cử chỉ lời nói của cậu, thì thấy cậu sống rất được. Nhưng nhìn cách cậu hạ bút, âm dương chuyển hóa làm cho người ta hô hấp khó khăn. Hình như tiểu huynh đệ không nên có tình huống này. Tiểu huynh đệ cũng được coi như người có sự nghiệp, nhưng không ngờ lại cần thư pháp để thổ lộ. Xem ra cậu có vướng mắc trong tình cảm....”
“Khụ khụ... cái đó... ai... không đề cập nữa, không đề cập....” Trương Dương đỏ mặt, lúng túng nói.
"Ha ha ha... ... !"
"Ha ha... ... !"
Trần Hành Trường và Mao Nhân Quốc nhìn nhau, cười ha hả.
“Trương Dương, người không phong lưu uổng thiếu niên. Điều này không cần chúng tôi nói, ai không có thời kỳ thanh niên chứ? Cậu tự mình làm, chúng tôi không có kiến nghị” Mao Nhân Quốc cười nói.
“Người không phong lưu uổng thiếu niên....”
Trương Dương một lần nữa cầm bút, viết xuống mấy chữ này trên giấy. Bút phong như gió, rồng bay phường múa.
“Trương Dương, cậu là thanh niên thông minh nhất trên đời mà tôi đã gặp” Thấy bức thư pháp có phong cách khác hẳn lúc trước của Trương Dương, Trần Hành Trường than thở.
“Quá khen, thế giới này có rất rất nhiều thiên tài, chỉ là anh không phát hiện mà thôi”
“Không, Trương Dương, tôi đã gặp nhiều thiên tài. Một ít thượng vị giả không phải cũng là thiên tài sao, mọi người đều có sở trường. Nhưng người có thể nắm được tiên cơ lại không nhiều. Trương Dương, nếu như cậu có ý với con đường làm quan, tôi có thể giới thiệu một con đường tắt cho cậu. Tôi tin rằng không đến năm năm cậu có thể nắm quyền lực một phương. Dựa vào năng lực nắm giữ toàn cục và trí tuệ của cậu, muốn làm ra chiến tích là chuyện dễ dàng. Mười năm, có lẽ không đến cậu sẽ thành người đứng đầu một phương rộng lớn, có hứng thú không?” Trần Hành Trường nghiêm túc nói.
Nghe Trần Hành Trường nói, Mao Nhân Quốc giật mình. Hắn đột nhiên cảm thấy khẩn trương, điều này quan hệ đến công ty gia tộc Mao thị.
Mười năm.
Thời gian mười năm có thể thành người đứng đầu một phương. Cho dù Mao Nhân Quốc không rõ lắm về quan trường cũng hiểu được. Người như Trương Dương trong mười năm có thể bò đến cấp bậc tỉnh trưởng.
Hai mươi năm?
Ba mươi năm?
Mao Nhân Quốc càng nghĩ càng hưng phấn. Trương Dương còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi. Nếu Trần Hành Trường không đoán sai, tiền đồ của Trương Dương không thể tưởng tượng. hơn nữa Mao Nhân Quốc có thể khẳng định nếu Trần Hành Trường đã nói như vậy sẽ tạo một con đường bằng phẳng cho Trương Dương. Mao Nhân Quốc cảm thấy máu mình sôi lên. Nếu như gia tộc Mao thị tham gia vào cuộc đầu tư lâu dài này, gia tộc tương lai sẽ rất huy hoàng.
“Cảm ơn lão ca, mười năm đối với tôi mà nói là rất dài” Trương Dương bỏ bút lông xuống, thản nhiên nói.
“Không lo lắng?” Trần Hành Trường thất vọng.
“Lão ca, chí của tôi không ở nơi này” Trương Dương quả quyết nói.
“Lão đệ, đời người có vô số cơ hội. Mà bây giờ đó chính là cơ hội của cậu. Có tôi, có Nhân Quốc, tôi tin rằng không cần mười năm.
“Cảm ơn ý tốt của lão ca, ý tôi đã quyết. Nào, chúng ta nói vấn đề mà mọi người yên tâm đi. Giúp tôi phân tích giá cả quặng sắt và thép sao lại quỷ dị như vậy” Trương Dương cười cười đi đến trước máy tính, bật lên.
“Được” Trần Hành Trường nhìn Mao Nhân Quốc, cười khổ nói.
“Hai người xem trước đi, tôi đi pha trà, mải xem thư pháp nên quên uống trà. Già rồi hay quên lắm...”
Rất nhanh mùi trà thơm ngát tỏa ra bốn phía.
Trương Dương ngồi trên ghế kiểm tra một ít số liệu, mà Trần Hành Trường lại đứng ở phía sau nhìn.
Các con số không ngừng thay đổi, mặt mày Trương Dương và Trần Hành Trường càng nhăn nhó.
Giao dịch quặng sắt và thép không ngừng diễn ra, mà giá cả cũng không ngừng tăng lên.
Nếu như nói Trương Dương là kẻ ngoài luồng vậy Trần Hành Trường chính là kẻ trong nghề, hắn rất mãn cảm với số liệu.
“Không đúng”
“Không đúng, sao lại như vậy?” Truyện "Đồ Thần Chi Lộ " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trần Hành Trường không khỏi khiếp sợ vì giá cả không ngừng tăng lên, lấy một chiếc đệm da ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, quan sát một ít số liệu kể cả mua vào bán ra. Hai người vô cùng chuyên chú, Mao Nhân Quốc mang trà tới cũng không thấy.
“Sao vậy?”
“Lão Mao, anh nhìn giá thép xem” Trần Hành Trường ra hiệu cho Mao Nhân Quốc nhìn.
“Ừ... hả.... lại tăng hai trăm bảy một tấn? Mẹ nó, mới có ba tiếng mà” Mao Nhân Quốc rất sợ, không ngờ mắng một câu.
“Đúng vậy, xem ra giá còn tăng nữa, có phải do ai đó làm ra không?” Trần Hành Trường nghiêm túc nói.
“Khả năng này mặc dù có nhưng rất nhỏ. Dù sao kim ngạch sắt thép rất lớn, tình trạng này dù có đầu tư hàng tỷ cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn đến thế. Dù sao thế giới đang gặp khủng hoảng kinh tế, nhu cầu về khoáng sản giảm mạnh. Nếu như thực sự muốn khống chế, mục tiêu cũng sẽ không nhắm vào quặng sắt và thép. Huống hồ giao dịch của các loại khoáng sản đặc biệt cũng tăng mạnh” Trương Dương nói.
“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Từ giao dịch các kim loại có thể thấy, không chỉ có thép mà ngay cả các kim loại hiếm cũng tăng lên, nhưng số lượng thép quá lớn nên người ta chú ý nhiều đến nó” Trần Hành Trường gật đầu nói.
“Hai người không cần lo lắng. Các hạng mục xây dựng của Mao thị chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sáu mươi phần trăm số thép cần thiết. Nếu như khi sử dụng bốn mươi phần trăm còn lại thì tôi tin rằng giá cả sẽ khôi phục bình thường. Tình huống đột biến này không thể diễn ra trong thời gian dài” Mao Nhân Quốc nói.
“Sai, anh chỉ là một nhà, nhưng ngân hàng lại liên hệ với rất nhiều tài khoản xấu. Nếu như giá cả không ngừng tăng lên, các tài khoản xấu của ngân hàng cũng tăng lên, tất cả các xí nghiệp sắt thép đều sẽ phá sản, đóng cửa...”
“Tại sao lại như vậy?” Trương Dương nhìn giao dịch không ngừng diễn ra mà cảm thấy sợ hãi.
“Chỉ có hai khả năng. Một chính là có vài phần tử đầu cơ quốc tế thao túng giá cả. Chẳng qua khả năng này gần như không có. Thứ hai đó chính là sẽ có chiến tranh xảy ra”
“Chiến tranh” Trương Dương giật mình.
“Đúng chỉ khi xảy ra chiến tranh mới cần mua kim loại như vậy. Nhưng điều này lại không phù hợp với hiện thực. Nếu có quốc gia trang bị cho chiến tranh cũng sẽ không vội vàng như vậy. Đây quả thực đã đến mức điên cuồng. Nếu thực sự chuẩn bị cho chiến tranh sẽ khiết cho tất cả các nước chú ý”
“Chiến tranh”
“Chiến tranh”
Trương Dương không ngừng lẩm bẩm từ này.