Đồ Thần Chi Lộ (Đổ Thần Đường)

Trương Dương, đây không phải cột mốc biên giới số 62” Lưu Bưu vuốt ve những chữ viết trên mặt cột mốc, đột nhiên nói.
“Ừ, còn cách hai cột mốc nữa!”
Bốn người sờ qua cột mốc một lần nữa rồi hướng về phía biên giới mà đi, tâm tình hiện tại của bốn người rất tốt, lần đầu tiên đi tới biên giới, rốt cục cũng đã được nhìn thấy cột mốc biên giới đánh dấu lãnh thổ đất nước.
Lưu Bưu đứng tại giữa sườn núi thỉnh thoảng nhảy qua nhảy lại giữa hai bên.
“Ta xuất ngoại!”
“Ta lại về nước!”
“Ta lại xuất ngoại!”
“Ta lại trở về nước!”
“Bưu ca, người ta xuất ngoại một lần cũng không dễ, ngươi một lúc đã xuất ngoại hơn chục lần, quả không hổ là Bưu ca!”
Mấy người cãi nhau ầm ĩ, hơn hai mươi kilomet khoảng cách rất nhanh đã qua.
Nương theo bóng đêm, còn có hơn hai kilomet, đã có thể nhìn thấy cột mốc biên giới đứng lặng trong màn đêm ở đằng xa, có thể tất cả các cột mốc biên giới đều được xây dựng ở địa phương dễ quan sát và bắt mắt nhất. Các cột mốc biên giới này dáng vẻ vô cùng hùng vĩ, có một loại cảm giác trang nghiêm không thể diễn tả.
Đột nhiên, cơ hồ bốn người đều dừng lại một lúc.
Một cỗ áp lực tràn ngập trong không khí…
Hiện tại đã là mùa hè, vậy mà tại núi rừng này lại im lặng tới đáng sợ, không có một chút thanh âm, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
“Có người!” ngữ khí bình thản của Trương Dương dày đặc sát khí lạnh băng, giống như giữa mùa đông giá rét.
Trong bóng tối, A Trạch cùng Lưu Bưu, Tiểu Lý Tử cơ hồ đồng thời rùng mình, liếc nhìn nhau, ba người bọn họ đều phát hiện, sát tính của Trương Dương càng ngày càng nặng.
Nguyên nhân nào đã cải biến Trương Dương?
Ba người cơ hồ đồng thời nghĩ đến vấn đề này, nhưng lại không có đáp án. Tâm tư của Trương Dương ba người càng ngày càng không đoán nổi, ngày càng thâm trầm, không một ai biết hắn đang nghĩ gì.
Chẳng qua, điều khiến A Trạch Lưu Bưu vui mừng chính là vô luận Trương Dương có thế nào thì Trương Dương vẫn luôn lo lắng cho an nguy của bọn họ, đối với Lưu Bưu và A Trạch mà nói thì vậy là đủ rồi.
Bọn họ không quan tâm Trương Dương có mục đích gì, chỉ cần Trương Dương vẫn là huynh đệ với bọn họ là được.
Trương Dương muốn gì?
Không ai biết.
Trên thực tế, bản thân Trương Dương cũng không biết, ở sâu bên trong, tựa hồ có một cỗ lực lượng thật lớn thôi thúc một số hành động của hắn.
Hắn từng muốn trốn tránh, nhưng lại không được như mong muốn, càng trốn tránh càng nhiều phiền toái.
Trương Dương có một tâm bệnh.
Tâm bệnh này, Trương Dương muốn nhổ tận gốc.
“Chúng ta qua đấy” Trương Dương nhanh chóng đi về phía trước.
“Cứ như vậy mà đi?” Lưu Bưu sửng sốt, điều này không phù hợp với tính cách của Trương Dương, tâm tư của hắn vẫn vô cùng kín đáo, hơn nữa luôn tính trước tính sau, không thể ngờ được Trương Dương lại không kiêng dè gì mà đi tới – điều này không phù hợp với phong cách của Trương Dương.
“Chỉ là một đám tiểu lâu la mà thôi”
Ánh mắt A Trạch lướt qua Lưu Bưu, nhanh chóng đuổi theo Trương Dương.
Tinh thần lực cường đại của bốn người không chút kiêng nể tỏa ra trên không trung, từng đạo tiếp từng đạo khiến người ta chấn kinh. T
Trong bóng tối, bốn người Trương Dương tựa như bốn con mãnh thú; chẳng qua lại khác hẳn mãnh thú đang đi săn, bởi vì bọn họ không hề ẩn dấu hành tung của mình, cả người lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo, điên cuồng đầy bệ vệ…
Bludger, gã là Bludger có bối cảnh thế lực… ở huyện X, hắn nắm giữ con đường buôn lậu khổng lồ và các thế lực ngầm, đương nhiên, đây không phải địa phương của hắn, nghe giới giang hồ nói hắn có cả hợp tác với quân chính phủ Myanmar, có quan hệ nhằng nhịt với một ít thế lực ngầm ở Myanmar.
Ngày hôm qua, hắn nghe được tình báo, có người mua xe jeep với một ít vật dụng dã ngoại, một mạch hỏi thăm đến cột mốc thứ 62, nên hắn cho rằng những người này có mục đích nào đó.
Loáng thoáng, hắn nghĩ tới một chuyện cách đây đã khá lâu, chuyện đó khá ồn ào, mà địa điểm phát sinh chính là tại phụ cận cột mốc biên giới 62.
Xuất thân là một kẻ giang hồ, hắn có khứu giác mẫn tuệ, mà Mã Tam lại có khứu giác quá mẫn tuệ, đó cũng là một nguyên nhân hắn có thể sinh hoạt tung tăng như cá dưới nước tại vùng biên giới hỗn tạp này.
Vị trí bảo tàng bí mật, đối với mỗi người đều tràn ngập hấp dẫn.
Từ xưa đến nay, nhân loại luôn có một loại ý nghĩ chấp nhất, ham muốn tìm khiếm bảo tàng bí mật. Vào năm ngoái, phạm vi xung quanh cột mốc biên giới thứ 62 này đã được xới tung cảm phạm vi mấy kilomet, nhưng không có kết quả, Mã Tam nhớ rõ cảnh rầm rộ khi đó, ở bên phía Myanmar có vô số người tự trang bị vũ khí đến tìm tòi, mà tại cảnh nội Trung Quốc cũng có mấy trăm địa phương cuồn cuộn tham gia tìm tòi, bởi vì có người treo giải thưởng mấy trăm vạn để tìm kiếm một quỹ bảo hiểm…
Mã Tam đã tính toán rất kỹ, nếu tìm được quỹ bảo hiểm kia nếu đáng giá tự nhiên là sẽ nuốt một mình, nếu không đáng giá thì hắn có thể lợi dụng quan hệ đem quỹ bảo hiểm này đổi lấy tiền thưởng.
Mã Tam ôm một khẩu súng tự động trong lồng ngực đứng ở mặt sau của cột mốc biên giới phía Myanmar, mặc dù hắn gan lớn nhưng cũng không dám cầm súng đứng trên lãnh thổ nước khác, cảnh sát biên phòng không phải người ngồi không, nếu ở trên lãnh thổ nước hắn thì cảnh sát biên phòng có thể mặc kệ cho hắn làm loạn, nhưng một khi bước qua cột mốc biên giới thì có thể bắn không cần hỏi đối với một kẻ có vũ khí như hắn.
“Ma túy, vì sao còn chưa đến?”
Mã Tam dẫm tàn thuốc ở dưới chân, trên mặt đất có hơn mười đầu lọc thuốc lá, hôm nay hắn dẫn theo sáu huynh đệ thức đêm ở đây chờ đã mười mấy tiếng, cư nhiên lại không có chút động tĩnh nào, theo phỏng đoán của hắn, đáng nhẽ đối phương phải đến rồi mới đúng.
“Tam ca, hiện tại lo rằng đám người kia bị cảnh sát biên phòng giữ lại, lũ ngốc kia cũng quá kiêu ngạo không biết thu liễm, ài…” Một tên có vết sẹo trên mặt cười nói.
“Đúng vậy, quá kiêu ngạo, một lũ ngu ngốc mà thôi!” Một bóng đen cao lớn tiến đến, lấy ra một bao thuốc lá, phát cho mỗi người một điếu.
“Ài, gặp phải loại ngu ngốc này cũng hết cách, đành đợi thôi, ngươi nhỏ giọng một chút… ồ, cái bật lửa này không tồi chút nào… đừng bật lửa, sẽ bị phát hiện… ngươi là ai?”
Người cao to đang cầm điếu thuốc, thở ra một hơi khói, “tạch!” âm thanh nho nhỏ vang lên, ánh lửa nhanh chóng phá tan màn đêm.
“He he, chính là Bưu đại gia ta, đứa ngốc mà các ngươi nói tới” Lưu Bưu nở một nụ cười đầy thần bí.
“Bưu đại gia…”
Mã tam cùng nhóm người còn chưa kịp phản ứng, liền sững sờ tại chỗ.
“Ngươi là ai?”
Rõ ràng, Mã Tam như con ngựa bị gí điện nhảy dựng lên, đột nhiên kéo súng, lên đạn.
“!” Nòng súng bị Lưu Bưu bắt lấy, khẽ kéo một cái, khiến hắn té lăn trên mặt đất.
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
Mã Tam cùng một tên Bludger nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta kinh hãi, chỉ thấy khẩu súng tự động trong tay người to cao kia bỗng như món đồ chơi trẻ con, tiếng kim loại ma sát vào nhau, khẩu súng bị bóp nát, nhưng cũng chính tiếng ma sát đó đã nhắc nhở bọn họ đây không phải súng nhựa đồ chơi mà là súng thật làm bằng kim loại…
Ngay sau đó, phía sau cột mốc biên giới lại đi ra thêm ba người trẻ tuổi, trên mặt có một cỗ sát khí sắc bén, Mã Tam cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Mấy người này hắn mới nhìn thấy lần đầu, hắn nhớ tới bên trong quân đội chính phủ Myanmar, một vị tướng có một cao thủ bên người gây cho hắn cảm giác giống như những người này.
Nghe nói, cao thủ kia chính là cao thủ số một Myanmar.
“Ta ta… đồng bọn của ta đâu?” Mã Tam cố gắng khống chế sự sợ hãi khôn cùng mà hỏi.
“Đã chết” A Trạch cúi người bứt lấy một nhúm cỏ dại dưới mặt đất, khẽ lau vết máu tươi vẫn còn đọng lại trên đao của hắn.
Đao này thật lâu đã không uống máu.
Không biết bởi A Trạch khát máu hay nguyên nhân gì khác, trong không khí bỗng tràn ngập mùi huyết tinh.
“Ta muốn biết các ngươi làm gì ở đây… khụ khụ…”
Trương Dương chậm rãi ngồi dựa lưng vào cột mốc biên giới, nhẹ nhàng nhặt điếu thuốc lá Mã Tam đánh rơi trên bụi cỏ, bắt đầu châm lửa, khói thuốc tiến sâu vào trong phổi. Đây là lần đầu tiên Trương Dương hút thuốc, khiến hắn ho không ngừng, đến nỗi chảy cả nước mắt.
“He he, thuốc này nặng lắm, không thích hợp cho người mới tập hút” Lưu Bưu cười nói.
“Ha ha, không tồi, ta thích cảm giác khói thuốc xuyên tận gan phổi, cảm giác thật kích thích… khụ khụ…” Trương Dương rít thêm một hơi rồi quay sang hỏi Mã Tam “Ngươi cũng làm một điếu chứ?”
“Cảm ơn…” Mã Tam run rẩy nhận lấy điếu thuốc trong tay Trương Dương, Lưu Bưu châm lửa cho hắn, hắn hút một hơi thật sâu để giảm bớt căng thẳng, “Ta nói, ta có gì sẽ nói hết, chẳng qua, ta có một yêu cầu nho nhỏ…”
“Ừm” Trương Dương hút thêm một hơi, rất nhanh hắn đã thích ứng với khói thuốc.
“Ta nghĩ… ta nghĩ các ngươi nên thả chúng ta…” Mã Tam nghiến chặt răng, hắn cảm thấy trong mắt của con người trẻ tuổi này có khí tức tử vong.
“Không được, các ngươi chỉ có thể còn một người sống!” Trương Dương nói như chém đinh chặt sắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui