"Mặt khác, ngươi còn là một kẻ đồng dục. Ngươi đẩy người bạn đồng tính của mình vào bệnh viện tâm thần, triệt để cướp đoạt và nắm giữ cái thế lực ngầm mà các ngươi đã khổ công cùng nhau lập nên tại thành phố Z." Tiêu Viễn Hành không hề tỏ ra thương hại Lữ Phi, hoàn toàn lột bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng của Lữ Phi.
Trương Dương vừa rồi sống lưng một trận phát lạnh. Khó trách Lữ Phi đôi khi khiến cho người ta cảm giác có một phần yêu dị, nguyên lai là kẻ đồng tính. Nghĩ xong, Trương Dương không khỏi khắp người nổi da gà.
"Ngươi nếu đã là đồng tính nam, vậy ngươi tìm muội muội ta thuần túy chỉ là để lợi dụng muội muội ta để rồi tiếp cận ta. Sau đó lợi dụng quyền thế và sức ảnh hưởng của ta giúp ngươi khuếch đại thế lực tại thành phố Z. Nếu ngươi không phải là kẻ đồng tính, ta còn có thể tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi là kẻ đồng tính, ngươi cận kề muội muội ta tựu chung chỉ có một mục đích: tiếp cận ta. Tất nhiên, ngươi vĩnh viễn sẽ không yêu muội muội ta, sẽ chỉ làm thương tổn muội muội ta. Trên thế giới này, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn muội muội ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép!"
Giọng nói âm trầm của Tiêu Viễn Hành ngập tràn sát khí đậm đặc, không khí dường như cũng muốn ngưng đọng cô đặc lại. Trương Dương không khỏi lại rùng mình một lần nữa. Bởi vì hắn cảm giác Tiêu Viễn Hành trong lúc nói những lời này không biết cố tình hay vô ý liếc hắn một cái……!
"Ha ha ha …… ta là kẻ đồng tính…… ta là kẻ tâm thần …… ta là kẻ đồng tính, ta là kẻ tâm thần ……! Đỗ Tuyết, Đỗ Tuyết, tất cả mọi nỗ lực của ta đều bị ngươi một đuốc làm cho thiêu rụi (nguyên văn: phó chi nhất cự) ……! Ha ha …… quả nhiên hồng nhan thì họa thủy. Trên thế giới này, nếu không có đàn bà thì sẽ tốt đẹp biết bao …?"
Bên trong nhà kho, ngoại trừ những tiếng cuồng tiếu thê lương của Lữ Phi không hề có chút âm thanh nào khác. Mỗi một người đều nhìn Lữ Phi với ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại, cả Trương Dương và Lưu Bưu cũng vậy.
Không nghi ngờ gì nữa, Lữ Phi là một nhân vật thê thảm, đáng hận, ghê tởm nhưng cũng thật đáng thương……! Gây ra tất cả những chuyện này không phải do lỗi của bản thân hắn, mà là sai lầm của cha hắn. Cha của hắn vì hắn đã tạo dựng nên một cuộc sống thơ ấu lập dị, và tương tự, cũng đã bóp méo đi nhân tính của một nhân vật thiên tài. Nếu như Lữ Phi quang minh chính đại bước con đường chánh đạo thì với trí tuệ siêu phàm của hắn, dù có làm gì cũng sẽ dễ dàng xuất đầu nhân địa (nổi trội, vượt trội). Nhưng bởi vì tâm tính bị lệch lạc đã chú định cho hắn phải bước trên con đường giang hồ. Đáng tiếc, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không được, hắn bước vào Học viện Văn Lý lại gặp ngay lòng yêu mến của Đỗ Tuyết, gặp phải Trương Dương, rồi lại gặp Lưu Bưu. Cuối cùng đụng phải một đối thủ hắn không thể nào chiến thắng được: Tiêu Viễn Hành!
Một chút xảo hợp tất thế đan kết lại thành một chiếc lưới thật lớn, ngăn cản Lữ Phi tiếp cận Tiêu Di Nhiên, rốt cuộc công bại thùy thành (sắp thành thì lại thất bại).
Tựa hồ, tất cả vận số hẩm hiu đen đủi đều bám sát hắn ……
Đột nhiên, Lữ Phi đình chỉ sự phát tiết điên cuồng, vẻ tái nhợt trên mặt biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh, khẽ thở dài một tiếng quay lưng về phía Trương Dương.
"A a, kỳ thật, ở đây không có địch nhân của ta, ta không phục, ta không phục. Ta thua nhưng không phục, ta thua là bởi vận khí không tốt……! Trương Dương, ở trong này ngươi là người duy nhất đáng giá làm đối thủ của ta. Đáng tiếc, tranh đấu giữa ta và ngươi còn chưa có bắt đầu đã vội kết thúc. Đại trượng phu trên đời sống có gì vui, chết có gì phải sợ, nếu không cách nào tránh khỏi cái chết, vậy phải chết sao cho oanh oanh liệt liệt. Trương Dương, có dám chấp nhận cùng ta đánh một trận không?"
Lữ Phi đột nhiên giữa lúc đó dường như biến thành một người bình thường, từ trong lãnh đạm phát ra một sắc thái cuồng nhiệt, sự cuồng nhiệt thiêu đốt tánh mạng bản thân. Trong nháy mắt đó hắn đột nhiên phát hiện, chết ở trên tay Tiêu Viễn Hành thật không đáng. Tiêu Viễn Hành chỉ là có thế lực, không phải là thiên tài. Ở trong nhà kho này, Lữ Phi đột nhiên hiểu thấu chỉ có Trương Dương mới xứng làm đối thủ chính thức của hắn.
Trương Dương mất tự nhiên lui lại một bước. Hắn còn không có ngu mà lại cùng một kẻ sắp chết liều mạng. Từ Tiêu Viễn Hành hắn đã có thể đoán ra thủ đoạn ở đây, Tiêu Viễn Hành đã quyết định kết liễu tính mạng của Lữ Phi.
"A a, ngươi sợ? Chúng ta cùng là một loại người, ta cảm giác được, chúng ta cùng là một loại người, đánh đi!"
Lữ Phi chậm rãi lui ra phía sau vài bước, cùng Trương Dương kéo lại khoảng cách, ánh mắt càng lúc càng trở nên sắc bén. Mọi người ở trong nhà kho cũng cảm giác được chiến ý điên cuồng kia của Lữ Phi. Mà Tiêu Viễn Hành lại chỉ mỉm cười không nói gì, còn Lưu Bưu thì gấp đến độ muốn nhảy xuống, ở sau lưng Tiêu Viễn Hành không ngừng chống quải trượng di chuyển, quải trượng đập trên lôi đài phát ra âm thanh "đông đông".
"A a, đừng nóng vội, hãy để cho tự hắn quyết định!" Tiêu Viễn Hành quay đầu lại cười nói. Lưu Bưu bất đắc dĩ gật gật đầu. Hắn không cách nào ngăn cản Tiêu Viễn Hành, cũng vô pháp ngăn cản Trương Dương và Lữ Phi, chỉ còn có thể yên yên tĩnh tĩnh đứng xem cuộc chiến. Dĩ nhiên hắn đối với Trương Dương không hề có chút lòng tin nào. Nguyện vọng lớn nhất của hắn bây giờ chính là thương thế Trương Dương đừng quá nghiêm trọng.
"Đánh!"
Trương Dương cũng chậm rãi lui về phía sau mấy bước, nghiến răng phun ra một chữ. Chiến ý của Lữ Phi đã làm cho hắn sôi sục, một cỗ khát vọng chiến đấu trong máu thiêu đốt mãnh liệt.
Tiêu Viễn Hành kinh ngạc phát hiện, cái tên thiếu niên ban đầu thoạt nhìn yếu yếu ớt ớt đột nhiên trở nên hung hãn, trong con ngươi lộ ra một tia quang mang tàn nhẫn lẫn tự tin. Hiển nhiên đây không phải là ánh mắt mà một sinh viên có thể có.
"Đánh!" Trong lúc Tiêu Viễn Hành vẫn còn đang kinh ngạc, Lữ Phi đã thét lên một tiếng điên cuồng, thân thể chợt động, không chút màu mè, chính là một quyền nhắm vào mặt Trương Dương mà phóng tới.
"Bang!"
Trương Dương bối rối không kịp phòng bị, vội vã tung một chưởng ngăn trở một quyền của Lữ Phi. Mặc dù đỡ được, nhưng thân thể của Trương Dương bị một quyền đánh cho liên tục lui về phía sau, cuối cùng vẫn phải đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, có thể thấy được một quyền này của Lữ Phi chứa đựng biết bao nhiêu là lực đạo cuồng mãnh. Tiêu Viễn Hành trong lúc đang suy nghĩ nhãn tình cũng chợt loé lên.
"Đứng lên!"
Lữ Phi không có thừa thắng truy kích, trên vẻ mặt có chút thất vọng. Hắn không hề nghĩ rằng Trương Dương lại yếu ớt như thế.
Trương Dương lồm cồm bò dậy, trong não tựa như một chiếc máy tính siêu tốc lập tức tính toán khoảng cách song phương và trọng lượng tốc độ một quyền vừa rồi của Lữ Phi.
"Đến đây đi!"
Nhìn Trương Dương tuy có điểm chật vật, nhưng lại phảng phất như núi cao, Lữ Phi có một tia ảo giác, trong lòng loáng thoáng nổi lên một cỗ bất an, tựa hồ đâu đó có chút không đúng.
Lữ Phi là một kẻ cao ngạo. Sự cao ngạo của hắn được tạo thành dựa trên chỉ số thông minh và thực lực. Nếu nói Trương Dương bởi vì vụ nổ mà trở thành thiên tài, thì Lữ Phi cũng là một thiên tài chân chính. Hắn không cần thầy, vô luận là học tập hay võ thuật hắn đều là vô sư tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ). Hắn bằng vào trí óc thiên tài đó của mình mà hoàn thành từng mục tiêu. Cũng chính vì quá thông minh, hắn lại rất nhiều lần thích đi đường tắt. Đặt mục tiêu tập trung lên người Tiêu Di Nhiên cũng chính là một trong những con đường tắt của hắn. Chỉ là, một loạt sự cố ngoài ý muốn đã phá vỡ tất cả các kế hoạch của hắn.
Vô luận thành công hay thất bại, Lữ Phi đều không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc.