Khi loài người phải đối mặt với cơn đói reó gào quặn ruột, chuyện gì khác cũng không trọng yếu, sự thống khổ của cơn đói chắc chắn phải vượt xa bất cứ sự đả kích nào trong lòng, cái gì là tình yêu, tình thân khi đối mặt với cơn đói đều hiện lên yếu ớt dị thường, đều lép vế nhường bước cho cái dạ dày lên tiếng. Đương nhiên thế gian không có sự tình gì là tuyệt đối, trong lịch sử có rất nhiều ví dụ về chuyện người chết đói vẫn tình nguyện hy sinh cho người yêu, thân nhân, bằng hữu của mình ăn no, trong đó vĩ đại nhất là tình mẹ!
Hai thanh niên khỏe mạnh mỗi người chia nhau bốn cái bánh bao nhỏ quả thực là ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, nếu như không ăn có thể sẽ không cảm thấy đói đến như thế, bởi vì đã ăn mấy cái bánh bao nhỏ ngược lại còn khơi dậy sự thèm ăn mãnh liệt.
Cả đêm này Lưu Bưu đói đến mức ngủ không được, vài lần sờ sờ mó mó vào con dao gọt hoa quả bên hông mình rồi lại nhìn trộm Trương Dương, cuối cùng vẫn không có thay đổi hoặc hành động gì, hắn trằn trọc nghiêng lật người cả mấy canh giờ rồi mới dần dần tiến vào giấc ngủ.
Mà Trương Dương căn bản không ngủ, hắn còn đói hơn so với Lưu Bưu bởi vì buổi trưa hắn cũng không ăn cơm, hơn nữa hắn ở trên đường của tỉnh thành này cũng đã phải đi bộ mấy lần, sức vận động tương đối lớn, sự mất sức về thể lực vì thế cũng tiêu hao cả nguồn dinh dưỡng dự trữ trong cơ thể luôn.
Cơn đói khiến cho Trương Dương không cách nào ngủ được lại, bắt đầu ly đm mấy động tác đơn giản mặc dù làm mấy động tác này không cách nào bổ sung được năng lượng, nhưng ít nhất cũng có thể quên được cơn đói.
Ban đêm trong công viên cũng có rất nhiều người đi lại nhưng không ai thèm chú ý đến Trương Dương, một tên thanh niên không đáng để vào mắt đang tùy tiện khoa tay múa chân.
Thời gian cứ thế trôi qua, động tác của Trương Dương càng ngày càng chán ngắt, càng ngày càng phức tạp. mới nhìn thì mấy động tác này trôi chảy hoa lệ vô cùng trong không trung lưu lại từng đạo từng đạo lưu ảnh.
Trương Dương cảm giác máu huyết toàn thân phảng phất lưu thông dồn dập, hắn càng ngày càng hưng phấn hơn, đó là một loại cảm giác vô cùng đặc biệt dường như thân thể mình lại một lần nữa biến hóa. Mà tốc độ biến hóa nhanh thế này khiến cho tư duy của hắn cơ hồ đều không theo kịp.
Trương Dương không rõ trong thân thể mình rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn hiểu rất rõ thân thể mình đang trở nên cường đại, cường đại vô cùng!!!
Tốc độ đôi tay Trương Dương múa lên càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng linh xảo, ở không trung phảng phất như linh xà, mồ hôi trên trán cũng càng thêm dày đặc, sương đêm trong công viên phảng phất như cũng bị hắn quấy động, tung bay cuồn cuộn giống như cùng với trăm vạn thiên binh ở trên bầu trời bày bố trận pháp.
Lúc này Trương Dương đã quên hết tất cả. Thậm chí bản thân hắn ngay cả chính mình làm gì cũng không biết, hắn hoàn toàn huy động tay chân dựa vào trực giác của mình, đây là một trạng thái hoàn toàn vong ngã. Đây là loại tâm cảnh vô dục vô cầu, trong thế giới của Trương Dương đã chỉ còn lại vô số ký ức cổ quái kỳ lạ, những ký ức kia giống như hồng thủy bộc phát, một lần phát ra mà không thể thu lại…
Mỗi động tác ẩn hiện, mỗi chi tiết, mỗi một sự chuyển tiếp đều mang Trương Dương đến một thế giới hoàn toàn mới.
"Chi chi ba ba!"
Xương cốt cả người Trương Dương phát ra âm thanh rất nhỏ, cánh tay Trương Dương ở trong không trung làm vài động tác không theo một thứ tự, quy tắc nào mà hoa cả mắt, mà cũng rất linh hoạt, mạnh mẽ, phạm vi toát ra lớn kinh người.
Chầm chậm, chậm chậm... Động tác của Trương Dương bắt đầu chậm lại, trái tim cùng máu huyết bị kích động cũng mau chóng chậm lại, tất cả lại trở lại bình tĩnh, ngàn động tác giống nhau hết thảy xuất hiện trở lại. Trương Dương tựa như một cỗ máy chẳng biết mệt mỏi, làm một lần rồi lại làm tiếp một lần….
Đột nhiên!
Trương Dương cảm giác được một hơi thở lạnh như băng xao động ở không trung, đây là một loại hơi khí tức cực kỳ nguy hiểm. Sự nguy hiểm khiến cho hắn cảm giác vượt qua bất cứ lần nguy cơ nào từ trước tới giờ!
Đột nhiên hắn mở mắt!
Thân thể Trương Dương tựa như mãnh thú gặp phải nguy hiểm, lông tóc cả người đột nhiên dựng đứng lên. Hiện diện trước mặt hắn không tới một thước có một người đang đứng. Một người bộ dáng có vẻ bình thường, nhưng trong sự bình bình thường thường ấy lại có một tia phiêu dật, một tia thoát trần, còn có phát ra một loại quyền thế uy mãnh. Đây là một loại cảm giác kỳ quái, bởi vì con người không có khả năng đồng thời sinh ra những cảm giác này, người có quyền thế phần lớn đều là người quyền cao chức trọng sẽ không khiến cho người ta sinh ra cảm giác phiêu dật xuất trần nhưng người này hết lần này tới lần khác lại tỏa ra nồng đậm.
Trương Dương cảm tưởng những cảm giác đó phảng phất như người này tùy lúc đều có thể theo gió bay đi….
Xuyên qua bộ quân phục Đông quốc của người này có vẻ từ rất cổ xưa, tuổi tác nhìn không ra số năm cụ thể giống như 30- 40 tuổi, cũng giống như đã 50 tuổi.
Ánh mắt người này giống như ánh sao ban đêm tinh quang lấp lánh thâm thúy vô cùng!
“Ngươi là ai?” Trương Dương nén thấp thanh âm xuống, thân thể co lại giống như một cái lò xo bị nén.
“Ngươi là Trương Dương?” Người vừa đến không đáp lại câu hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt thâm trầm.
“Ngươi là người của Mãi Mãi Đề?”
Thân thể Trương Dương đột nhiên lùi lại dữ dội giống như con thỏ sợ hãi gặp mối nguy hiểm kinh thiên động địa, đối phương tự nhiên tùy tiện một câu nói ra tên của hắn, điều này đã chứng tỏ hết thân phận của hắn. Phải biết rằng người biết hắn chỉ có hai loại một là bằng hữu, hai là địch nhân, hiển nhiên người này hắn không nhận ra.
Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó chính là người mà Thất ca phái đến nhưng ý nghĩ này quả thực là không có khả năng nảy sinh. Cho dù Thất ca có năng lực đó hắn cũng sẽ không làm như vậy, chính Tiêu Viễn Hành hắn còn không có cách nào bảo vệ càng không nói là bảo vệ một tiểu lâu la không chút quan hệ gì.
“Ngươi vì sao không trốn đi?” Người vừa đến thấy Trương Dương lùi lại một bước, sau đó lại dừng chân nên không nhịn được tò mò liền hỏi, tuy nhiên từ trong ánh của Trương Dương hắn lập tức phản ứng lại: “Ân, ngươi lo lắng cho đồng bọn của ngươi?”
"...!"
“Ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề không?”
Người vừa đến khe khẽ cười, chậm rãi đi tới bên cái ghế mà Lưu Bưu đang nằm ngủ nhẹ nhàng sờ vào đầu Lưu Bưu. Khiến cho người ta quỷ dị chính là Lưu Bưu không có chút phản ứng, cả người vẫn không nhúc nhích phảng phất hô hấp cũng dừng lại.
Đột nhiên, lông tóc trên người Trương Dương một lần nữa lại xù hết cả ra, một đạo khí lưu lưu chuyển khắp người cả người giống như pháo đạn nhằm về phía người lạ dáng vẻ vô cùng quỷ dị kia, khí thế uy mãnh vô cùng. Hai nắm tay ở trong không trung tùy tiện phát ra thanh âm rít lên phá không, có thể thấy tốc độ và lực lượng vừa nhanh vừa mạnh.
Kỳ thật, điều này hoàn toàn là một loại bản năng, Trương Dương chính mình cũng không biết mình tự nhiên trở nên lợi hại như vậy, có thể là sự nguy hiểm đe dọa Lưu Bưu đã kích phát tất cả tiềm năng của hắn.
“A…..!”
Trương Dương hoảng sợ nhìn khuôn mặt ở phía trước mặt cách không tới một thước, thân thể hắn giống như chạm phải một bức tường vô hình, một bức tường trong suốt, nắm tay hắn chỉ cách khuôn mặt này khoảng cách một bàn tay, đoạn khoảng cách này phảng phất giống như dãy núi lớn không biện pháp nào vượt qua được.
Một sự sợ hãi không thể nào hình dung ra được đang lan tràn khắp bên trong mỗi tế bào của Trương Dương.
Điều này đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, chắc người lạ kia không phải là người nữa rồi.
Một cỗ lực lượng âm nhu mà khổng lồ phản kích làm Trương Dương ngã rơi xuống đất, người mới đến cũng chầm chậm ngồi xuống. Người ở bên ngoài mà có nhìn thấy cũng xem hai người giống như bạn tốt lâu năm nói chuyện thân mật.
“Tốt, chúng ta hỏi lẫn nhau mấy vấn đề, thế nào?” Trên mặt người lạ vẫn bình đạm như nước nhưng lại tràn ngập một cỗ lực lượng không thể phản kháng lại, phảng phất như vẻ mặt này đã giữ nguyên ngàn năm không thay đổi.
Trương Dương chỉ có thể không ngừng gật đầu, hắn không cách nào kháng cự được yêu cầu của đối phương, áp lực tinh thần cường đại khiến cho hắn hô hấp cũng trở lên khó khăn, đến lúc này hắn mới phát hiện mình đột nhiên không có cách nào nói chuyện bình thường được, hình như có một lực lượng vô hình khống chế yết hầu hắn.
“Ta hỏi trước nhé! Ai dạy công phu cho ngươi?”
“Hô…..không ai dạy ta…!” Trương Dương hít một hơi thật dài, cảm giác mạch máu trái tim bị dừng lại phi thường khó chịu.
“Không có?” Người vừa đến nhất thời nhíu mày, “Vậy ngươi như thế nào lại biết mấy động tác vừa rồi?”
“Ta cũng không rõ, sau khi nhìn một chút trong sách thì trong đầu đã xuất hiện mấy động tác quái lạ này!”
Tâm tư hắn trong lúc đó thay đổi rất nhanh. Trương Dương lập tức quyết định giữ kín bí mật về ký ức tri thức kia, không thể tiết lộ cho người lạ biết. Đương nhiên hắn nói từ trong sách tìm ra được những động tác này cũng không tính là nói dối, bởi vì hắn đích xác có cảm giác, cảm giác chính mình cùng tri thức bên trong cổ tịch dung hợp lại, chỉ là tự hắn nói không nên lời con đường cụ thể mà thôi, phảng phất như một loại tinh thần lẫn lộn dung hợp lại.
“Cái gì?” Vẻ mặt người trung niên tràn đầy khiếp sợ, bất ngờ đứng bật dậy.
Người trung niên đột ngột đứng lên làm Trương Dương phảng phất như bị một cơn cuồng phong thổi qua, cỗ áp lực khiến cho trái tim hắn như bị một bàn tay lớn bóp chặt.
“Thật xấu hổ, a a...! Chê cười rồi, chê cười rồi, thật sự là ngoài ý muốn, năm tháng dài đằng đẵng như vậy tự nhiên lại thấy được một thiên tài đản sinh có chút kích động, có chút kích động a……..!” Người trung niên đối với sự khiếp sợ của mình có chút xấu hổ. Cười trừ rồi ngồi xuống.
"Là ngươi giết nhi tử út của Mãi Mãi Đề?” Người trung niên lại hỏi.
“Không phải!”
“Vậy tại sao hắn muốn truy sát ngươi?” Trung niên sửng sốt.
“Chỉ có chút quan hệ với ta thôi!” Trương Dương nghĩ đến nụ cười quỷ dị của người trẻ tuổi lúc sắp chết, không nhịn được thở dài.
“Ân, hiểu rồi, nếu đã có quan hệ với ngươi thì dám chắc ngươi sẽ không sống nổi đâu!” Người trung niên tự hỏi rồi sau đó gật gật đầu.
“Ta có thể hỏi ngươi được không?” Trương Dương hỏi.
“Ân, có thể, ta có thể dốc sức thỏa mãn vấn đề của ngươi, bởi vì nếu như ngươi có thể sống mà đi ra chúng ta sẽ trở thành bằng hữu!” Trung niên cười nói.
“Ngươi là thủ hạ của Mãi Mãi Đề?”
“A...ha ha…ha ha…!” Người trung niên đầu tiên là sửng sốt, nhất thời bộc phát ra một trận cười to, tiếng cười vút thẳng tới tận trời cao, phảng phất như nghe được tiếng cười đùa rất lớn.
“Nga, ta hiểu rồi, không phải hắn bởi vì hắn không xứng làm lão Đại của ngươi!” Trương Dương từ trên vẻ mặt khinh thường của người trung niên mà thấy được.
“A a….!” Người trung niên không tỏ rõ ý kiến liền nở nụ cười.
“Vậy thì tại sao ngươi lại muốn giết ta?”
“Vậy tại sao ngươi muốn giết ta?” Trương Dương ngay từ đầu đã cảm giác được sát khí nồng nặc ràn rụa tỏa ra của người trung niên.
“Ngươi có thể cảm ứng được sát khí của ta ư? Thật sự là 'giang sơn đại hữu nhân tài xuất' a!” Người trung niên thở dài than thở.
“Mặc dù ta không phải là thủ hạ của Mãi Mãi Đề, tuy nhiên ta lại biết hắn, cũng biết chuyện hắn đang truy sát hai người, khi ta thấy ngươi thì ta đã chuẩn bị tiện tay giết ngươi làm cho hắn phải chịu ta một cái ơn huệ, thé nhưng bây giờ ta đã thay đổi chủ ý rồi!”
“Tại sao?”
“A a, nguyên nhân sau này ngươi sẽ biết, trên thế giới này duy nhất chỉ có một loại người như chúng ta mới không giết ngươi, cho dù ngươi có là địch nhân cũng sẽ không! Ta nghĩ nếu ngươi không chết, khoảng hai mươi năm nữa ngươi sẽ hiểu được thế giới của chúng ta quá nhàm chán, quá đơn điệu... Sau khi gia nhập vào cái thế giới này hy vọng ngươi có thể sống được thêm hai mươi năm sau đó… !”
“Tại sao là hai mươi năm?”
“Bởi vì ngươi muốn đạt đến cảnh giới hiện tại của ta, ít nhất cần phải hai mươi năm, đương nhiên đây là dự đoán với tốc độ nhanh nhất. Và rất có thể ngươi khi còn sống cũng không cách nào đạt tới, điều này phải dựa vào chính bản thân ngươi, ta cũng không có cách nào trợ giúp ngươi.”
“Mãi Mãi Đề rất cường đại sao? Tại sao ngươi cũng muốn hắn mang ơn của ngươi?”
“A a, vấn đề này rất khó trả lời, Mãi Mãi Đề đối với người thường mà nói thì rất cường đại, nhưng đối với chúng ta mà nói thì cũng chỉ giống như con kiến hôi, có điều với bối cảnh của Mãi Mãi Đề đúng là chúng ta cũng phải xem sắc mặt của hắn. Chuyện này tới đây thôi! Ta cũng không muốn bị người khắp thiên hạ đuổi giết... !” Người trung niên vốn đang cười đột nhiên nghiêm túc lại.
“A…..!” Trương Dương lại trào dâng một trận sợ hãi, nếu như Mãi Mãi Đề thực sự cường đại tới mức đó vậy thì chính là giống như nhân vật thần thoại ai cũng phải kiêng kỵ. Thế thì hắn và Lưu Bưu chẳng khác nào là đã nhận án tử hình, khó trách tiểu hòa thượng đã thúc giục hắn chạy càng xa càng tốt.
“A a, Trương Dương ngươi đúng là thiên tài, kỳ thật rất nhiều vấn đề vừa nghĩ đã hiểu ngay. Nếu ngươi muốn cố gắng tìm hiểu cho bằng được hậu thuẫn, bối cảnh sau lưng của Mãi Mãi Đề vậy ngươi chỉ có thể tìm đến cái chết nhanh hơn mà thôi. Mãi Mãi Đề có thể không sợ, ngươi cũng có thể tấn công thế lực của hắn nhưng ngươi không thể gi sỿt hắn! Đơn giản như vậy thôi, nếu ngươi giết hắn vô luận ngươi có cường đại bao nhiêu ở trên thế giới này cũng đều không có người nào, thế lực nào có thể cứu được ngươi, ân, chủ đề này nói đến đây thôi nhé!”
“Ân ân, ta rất muốn học võ công. Có bí tịch gì không?” Trương Dương vẻ mặt mong chờ.
“A…….. khái khái… ngươi không phải đã biết rồi sao?” Người trung niên ngẩn ngơ.
“Nhưng….!”
“Không nhưng nhị gì cả, con đường này chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình. Nếu ta có thể dạy ngươi, vậy ngươi hôm nay sống không nổi nữa đâu, chính bởi vì có rất ít người như ngươi cho nên ta mới quý trọng. Mạng của ngươi kỳ thật so với nhi tử của Mãi Mãi Đề trọng yếu hơn nhiều lắm, ngươi tự mình cố gắng lên nha!” Người trung niên đứng dậy, tựa hồ chuẩn bị rời đi.
“Ta còn muốn hỏi tiếp, ngươi thế nào lại phát hiện ra ta ở trong công viên này?” Đây là một vấn đề phi thường có tính mấu chốt, Trương Dương không muốn tùy lúc bị người ta biết hành tung mà đuổi giết.
“Hơi thở!”
“Hơi thở………?” Trương Dương không nhịn được đưa tay ôm đầu, điều này quả thật có chút huyền ảo.
“Giống như ngươi cảm giác được sát khí của ta, trong lúc ngươi đang tu luyện cơ thể sẽ tản mác ra một loại hơi thở, ta cảm ứng được khí tức hơi thở của ngươi, cho nên tìm được ngươi.”
“Nga, ta hiểu rồi! Cũng giống như sự vui sướng và sợ hãi có thể lây bệnh!”
Người trung niên vừa nói, Trương Dương lập tức hiểu được, khoa học đã chứng minh con người khi sợ hãi dưới nách sẽ tiết ra một loại chất khí, trong mồ hôi vốn sẵn có một tin tức nào đó khi người khác ngửi được thì tiềm thức có thể phát giác ra người nọ có khẩn trương sợ hãi hay không. Mà sự lây bệnh cao hứng vui sướng cũng là một đạo lý tương tự.
Những người nghiên cứu đã phát hiện sau khi người tình nguyện hút “mùi sợ hãi” được bộ não quét qua rồi tiếp nhận những vùng có trong đại não cùng sợ hãi có liên quan sẽ càng được thúc đẩy thêm. Loại nghiên cứu này cho thấy, loài người và rất nhiều động vật giống nhau, có thể nhận được tin tức sẵn có mà đồng loại thả ra, trong tiềm thức cũng tạo ra phản ứng.
“Quả nhiên thông minh, yên tâm đi, trên thế giới này những người có thể cảm ứng được hơi thở của ngươi cũng không quá hai mươi người, ân, đi thôi…..!” Trung niên cười to.
“Đại thúc…….?”
“Ân?” Ngươi trung niên vốn chuẩn bị rời đi liền xoay người, hắn cảm giác trống ngực của Trương Dương đập dồn dập tựa hồ có việc gì đó khó nói.
“Có thể cấp cho ta một trăm nguyên tiền không?” Trương Dương đỏ bừng cả mặt, thanh âm nhỏ đến nỗi chính mình cũng nghe không rõ, đầu nhanh chóng cúi xuống nhìn xuống dưới đũng quần.
“A….?” Người trung niên vẻ mặt vốn lạnh nhạt nhất thời phát ngây ngốc.
“Ta chỉ cần một trăm nguyên là đủ rồi, ban đêm chúng ta mới ăn mấy cái bánh bao……!” Trương Dương yếu ớt nói.
“Tốt tốt tốt, ha ha… hãy nhớ kỹ, ngươi nợ ta một trăm nguyên, nhớ kỹ đó, ha ha …!” Người trung niên móc từ bên trong áo một cái ví da tinh xảo, rút ra một trăm nguyên đưa cho Trương Dương sau đó ngửa mặt lên trời cười to rồi rời đi.
“Ta sẽ trả cho ngươi!” Trương Dương hô lớn.
“Không cần, coi như ngươi nợ ta một món ân tình đi, ha ha ….!”
Thanh âm người trung niên tuy chạy xa dần, nhưng cũng vô cùng rõ ràng.
Hắc hắc, nợ ân tình thì nợ ân tình, dù sao ngươi lợi hại như vậy chắc sẽ không phải cầu ta đâu, nắm chặt tờ giấy bạc màu hồng mới cứng trong tay, Trương Dương cũng muốn học như người trung niên ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, cuối cùng có thể ăn cơm rồi, ô ô…. cảm động a!
Đối với Trương Dương bây giờ mà nói, sự thống khổ của cơn đói vượt rất xa so với sự uy hiếp của Mãi Mãi Đề, dù sao cơn đói cũng uy hiếp trực tiếp tính mạng của bọn họ mà những kẻ truy đuổi của Mãi Mãi Đề còn chưa thấy, Mãi Mãi Đề chỉ là một loại áp lực trên tâm lý mà thôi.
Ngay lập tức, Trương Dương đột nhiên có chút hối hận mình tại sao không xin nhiều thêm một chút. Nếu xin quá một ngàn hoặc đến tám trăm là có thể trực tiếp rời khỏi tỉnh thành rồi, dù sao cũng là nợ ân tình. Trương Dương không khỏi có chút ảo não, nhưng bây giờ hối hận thì cũng không kịp rồi.
Đương nhiên, Trương Dương bây giờ đúng là có đánh chết hắn cũng không tưởng tượng được, với thành tựu và thân phận sau này của hắn vì một trăm nguyên thiếu người khác, một món ân tình đó đã mang lại cho hắn bao nhiêu tổn thất, mặc dù trí tuệ và năng lực kế toán của Trương Dương siêu tuyệt, nhưng hắn cũng không cách nào tính ra được tương lai của mình, bây giờ hắn vẫn phải bôn ba vì ba bữa cơm trước đã.
“Lưu Bưu, Lưu Bưu dậy đi ăn cơm nào…….. !”
“Mịa, dậy nào, đi ăn cơm thôi!”
“A…. đừng nói nữa, ta đã ăn rồi!” Lưu Bưu lật người một chút, khóe miệng chảy dớt dãi lều phều, hiển nhiên hắn không muốn Trương Dương cắt đứt giấc mơ được ăn bánh bao của hắn.
“Ngươi ăn hay không? Không ăn ta ăn bánh bao một mình vậy!”
“A, bánh bao! Bánh bao! Ở đâu có bánh bao? Bánh bao ở đâu....?”
Lưu Bưu đột nhiên ngồi bật dậy, con mắt đảo lia lịa nhìn sang xung quanh.
Lưu Bưu đáng thương cả đêm phải chịu sự hành hạ của cơn đói, trong đôi mắt chỉ mong được thấy bánh bao………
“Ngươi xem đây!” Trương Dương đắc ý lắc lắc tờ giấy bạc trong tay.
“A…. tiền, ha ha ha…. cuối cùng có thể ăn cơm rồi…….! Tiền của ngươi ở đâu vậy?” Lưu Bưu nhìn nhìn xung quanh vẫn tối đen như mực, có vẻ như bây giờ trời còn chưa sáng.
“Nhặt được, hắc hắc….!” Trương Dương cũng không muốn nói cho Lưu Bưu chuyện này, không có cách nào giải thích được.
“Mịa, vận khí thật tốt, lão tử ngày hôm qua đi bộ trong công viên cả một ngày mà một hào cũng không nhặt được.!” Lưu Bưu vẻ mặt buồn bực tỵ nạnh.
“Đi, ăn bánh bao thôi!”
“Ân ân, đi ăn bánh bao, ăn một cái vất một cái……..!”
Hai người chạy tới quán ăn sáng ở phụ cận, mua một túi bánh bao lớn lại mua hai hộp sữa sau đó vui sướng ôm nhau chạy tới công viên chậm rãi hưởng thụ. Có điều chuyện ăn một cái vất một cái tự nhiên là tạm thời không cách thực hiện.
“Tại sao không ăn bún trứng gà ?”
Lưu Bưu một hơi tiêu diệt mười mấy cái bánh bao, căng bụng đ chút, khn nỗi nằm xụi lơ trên ghế vẫn không thỏa mãn, Trương Dương không khỏi thở dài. Nuôi người này được ăn bánh bao còn muốn tốt hơn lúc vừa rồi nằm mơ còn nghĩ bánh bao, bây giờ lập tức có voi đòi tiên đã nghĩ tới trứng gà rồi.
Trương Dương tin chắc, nếu ăn bún trứng gà, khẳng định tên nhãi này còn có yêu cầu cao hơn.
“Ta ta..., khà, đây chính là chi phí sinh hoạt mấy ngày tiếp theo của chúng ta, không thể cho người cầm được, bà lão quầy bán bóng bay so với chúng ta còn giàu có hơn!” Trương Dương cẩn thận đem số tiền còn lại cất vào trong túi quần, mặc dù hôm nay chuẩn bị phải tìm việc làm, nhưng một ít tiền ăn cơm chứa trong túi luôn luôn phải ổn định, không thể để cho tên nhãi Lưu Bưu chà đạp vô ích được.
Thật thoải mái!
Cuối cùng được ăn no rồi.
Ban mai dần dần vén lên, cái bụng Lưu Bưu ăn no căng giống như một quả bóng bay, lại ngã xuống ghế ngủ, lấy chính Lưu Bưu mà nói, đây là tống cơm đến ngất đi, nói cách khác, ăn cơm xong liền muốn nằm ngủ.
Đương nhiên, Trương Dương cho rằng đây chính là tập quán sinh hoạt của một con heo ăn xong rồi ngủ!
Nhìn thấy ánh bình minh càng ngày càng sáng, Trương Dương cũng không muốn ngủ nữa, bây giờ giấc ngủ đối với hắn mà nói tựa hồ không phải rất trọng yếu nữa, thà làm nhiều động tác này để tinh thần sung mãn ngược lại càng tốt hơn.
Những hạt sương tô điểm thêm cho đám cỏ xanh trên đất phản xạ lại những quang mang chói lòa mắt, lại là một buổi sáng khiến cho người ta thoải mái nhẹ nhàng, bên trong công viên phảng phất như được bố trí hòa hợp xen kẽ lẫn nhau. Một vài người lang thang cũng sớm sớm đứng dậy đi, thay thế bọn họ vẫn như cũ là những cụ ông cụ bà đang rèn luyện thân thể.
Trương Dương thực hành các động tác đến quên mình, vẫn là ngàn lượt giống nhau lặp đi lặp lại, chẳng qua nếu có người nào ngày hôm qua xem Trương Dương luyện tập sẽ phát hiện được động tác bây giờ của Trương Dương phát ra càng trôi chảy hơn, sự mềm dẻo xảo diệu càng nhiều hơn…..