Mặc dù Trương Dương hướng về phía trước mà đi, nhưng sự chú ý của hắn thủy chung vẫn tập trung vào lão già coi cửa đằng sau. Nếu như lão ta đột nhiên hỏi hắn hoặc mở miệng kêu to thì hắn sẽ đào tẩu trước tiên.Cũng may, chỉ là Trương Dương bị báo động giả một hồi. Lão già chẳng có hành động gì cả.Trương Dương không khỏi thở phào một hơi, xem ra ngụy trang của hắn rất là thành công.Trương Dương đi tới phòng làm việc, trong đầu không khỏi mừng như điên. Không ngờ phương án hắn hoạch định lần đầu đã đạt được mục tiêu của hắn. Bởi vì cái tên cảnh sát trung niên kia đang ở trong phòng làm việc một mình. Hắn ta không có mặc cảnh phục, đang cúi xuống bàn viết gì đó."Cạch cạch…." Trương Dương không có đi vào, chỉ lịch sự gõ gõ cửa."Làm gì đó?" Tên cảnh sát trung niên ngẩng đầu nhìn Trương Dương rồi lại lập tức cúi xuống viết tiếp."Cảnh sát thúc thúc… Cháu tới… tới báo án…" Trương Dương lắp ba lắp bắp."Báo án gì? Nói đi!" Tên cảnh sát trung niên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đầu óc cái thằng nhỏ báo án này hình như có chút vấn đề, nói chuyện lắp ba lắp bắp, ánh mắt thì có chút tán loạn."Cháu cháu…. cháu vừa rồi… vừa rồi đi tới chỗ đó chơi…. phát hiện… phát hiện được rất nhiều thứ này…" Trương Dương lẩy bẩy run rẩy, từ trong túi sách lấy ra rất nhiều hộp thuốc lá màu xanh lam."Phù Dung Vương cực phẩm!" Ánh mắt của tên cảnh sát trung niên sáng rực lên, thả cây bút trong tay xuống, tiếp lấy mấy bao thuốc lá từ trong tay Trương Dương đưa qua, cầm trong tay xem xét một hồi, rồi lại lắc đầu nói: "Tại chỗ phát hiện ra, ngươi còn thấy bao nhiêu nữa?""Rất… rất nhiều… rất nhiều… mấy cái thùng lớn…. Cháu không có đồ gói lại… chỉ cầm … lấy bấy nhiêu thôi…"Trương Dương đem cả chục bao thuốc lá đặt lên trên bàn. Lần này, Trương Dương vì báo cái thù tát tai của Lưu Bưu, đã bỏ ra nhiều tiền vốn rồi, đặc biệt mua mấy bao thuốc lá Phù Dung Vương cực phẩm, tốn hơn ngàn đồng. Trương Dương mặc dù không nỡ, nhưng hắn nhận ra được, nếu như Lưu Bưu thủy chung vẫn bị chuyện này mà lúc nào cũng lo lo lắng lắng ăn ngủ không yên, thì phí chút tiền căn bản cũng không kể là gì."Vài thùng lớn?"Tên cảnh sát trung niên đột nhiên đứng lên. Hắn cơ hồ lập tức nghĩ đến chuyện buôn lậu thuốc lá. Nên biết, hiện tại đã thi hành lệnh độc quyền buôn bán thuốc lá. Buôn lậu thuốc lá sợ rằng tại nội địa là một nghề lợi nhuận rất khá. Rất nhiều người đem thuốc lá xuất khẩu cho nước ngoài đem về bán trong nước để ăn chênh lệch lớn."À à… à à… có ba thùng… năm thùng… bảy thùng…" Trương Dương giơ ngón tay, khoé miệng chảy nước dãi, mở miệng như một thằng khờ."Là ai khiến ngươi tới báo án? Có ai biết không?" Tên cảnh sát trung niên ráng khống chế kích động trong người. Nếu nhiều như vậy, ít nhất là có tới mấy mươi vạn, thậm chí trên trăm vạn lận."Mẹ cháu… mẹ có nói qua… nhặt được đồ của người ta, cần phải báo với cảnh sát thúc thúc… Không có ai hay biết, cháu trực tiếp tới đây…""Ài, hảo hài tử, mẹ cháu dạy đúng rồi. Chúng ta tới xem xem, trước tiên đừng cho ai biết. Cảnh sát thúc thúc muốn xem trước rồi mới quyết định." Tên cảnh sát trung niên đứng lên, lấy một túi đen, đem thuốc lá bỏ vào đó xong rồi để trong hộc tủ khóa lại cẩn thận.Hai người đi ra khỏi phòng làm việc. Trương Dương vừa đi ra, lâp tức thấy lão già canh cửa kia nhìn lấy hắn, tựa hồ vẫn còn nghi hoặc. Xem ra, ấn tượng của lão đầu này về Trương Dương sâu lắm. Bằng không, sẽ không có biểu tình này.Trái tim của Trương Dương bắt đầu đập kịch liệt.Lão già nhìn thấy Trương Dương cùng với tên cảnh sát trung niên đi tới, liền mở miệng, chuẩn bị nói. Nào hay, tên cảnh sát đã mở miệng trước."Ta hiện tại có việc gấp phải đi khỏi một chút. Thằng nhỏ này là người thân từ xa tới của ta. Ài, chỗ này có chút…" Tên cảnh sát trung niên không đợi lão già canh cửa mở miệng đã ngắt ngang, hơn nữa còn liếc mắt nhìn Trương Dương, chỉ chỉ vào đầu hắn, ý nói là đầu Trương Dương có vân đề."À…"Lão già há hốc mồm, còn chưa có phản ứng thì tên cảnh sát đã đem Trương Dương đi khỏi, để lại lão già một mình gãi đầu vắt óc suy nghĩ xem đã gặp cái tên nhóc này ở chỗ nào rồi. Vì sao lại có cảm giác rất quen thuộc. Vóc người đó, lại còn có động tác đi lại kia nữa…Trong lúc lão già còn đang ra sức suy nghĩ thì Trương Dương đã theo tên cảnh sát trung niên đi tới bức tường đổ của toà nhà đang xây. Trên thực tế, toà nhà đang xây chỉ cách đội săn bắt cướp một bức tường thôi. Khác biệt chỉ mỗi một khúc quanh thôi."Cảnh sát… cảnh sát thúc thúc… Chúng ta có… nên hay không nên báo cho người canh cửa kia…" Trương Dương lại lắp ba lắp bắp hướng về phía chỗ cửa gật gật đầu."Không cần, chúng ta đi xem trước. Cảnh sát thúc thúc sẽ xử lý cho."Tên cảnh sát trung niên nhìn toà nhà đang xây, không khỏi có điểm bội phục mấy cái tên buôn lậu thuốc lá, không ngờ dám chọn cái chỗ này để chứa đồ. Đây đúng là câu châm ngôn xưa, chỗ càng nguy hiểm lại càng an toàn. Đương nhiên, tên cảnh sát trung niên vẫn còn có chút hoài nghi là chính mấy tay xây xựng toà nhà này đang làm buôn lậu. Dù sao, người bình thường muốn mang đồ để trong toà nhà đang xây cũng không phải dễ dàng, lại còn có thể để cho người ta thấy…"Ồ… cháu nghe lời cảnh sát thúc thúc. Mẹ có nói cái này cho cháu biết…" Trương Dương lộ ra biểu tình của một đứa trẻ ngoan."Ài ài, cháu ngoan lắm. Cảnh sát thúc thúc lát nữa sẽ mua kẹo cho cháu. Bất quá, cháu nên nhớ, ngàn vạn lần không được báo cho người khác biết, hiểu không?" Vẻ mặt tên cảnh sát tươi cười ôn hoà hiền lành.."Ài, cháu sẽ không nói với ai hết."Tên cảnh sát còn chưa phát hiện ra giọng nói của Trương Dương đột nhiên đã hết lắp bắp… Toà nhà đang xây này, theo thang cứu hỏa leo đến một gian phòng nhỏ trên lầu ba. Ánh sáng trong căn phòng này cực kỳ yếu, có thể chỉ để làm nhà vệ sinh thôi, không có lỗ thông hơi."Thuốc lá tại đây à?" Nhìn thấy căn phòng trống trơn, hắn đột nhiên có dự cảm không khá. Đáng tiếc, tất cả đã muộn rồi."Ở chỗ này…""Bụp…"Trương Dương vừa dứt lời, một chưởng đã chặt mạnh ngay gáy tên cảnh sát trung niên. Tên cảnh sát trung niên cảm thấy trời đất quay cuồng, xương cốt như xụi lơ té lăn ra đất. Trong lúc nháy mắt bị ngất xỉu đi, hắn rất là hối hận, rất là hối hận. Dựa theo trình tự làm việc của cảnh sát, báo án kiểu này đương nhiên là ít nhất phải có hai người trở lên đi…Đương nhiên hắn không biết, Trương Dương đã tính kỹ lắm rồi, sợ rằng có ba người thì hắn cũng nhất định ăn chắc thôi. Cái thứ ăn chắc này vốn là thể hiện thực lực gần đây nhất. Đương nhiên, nhiều hơn ba người thì hắn sẽ buông. Cảnh sát dù sao cũng là cảnh sát. Hắn lại không thể giết người, chỉ có thể đánh xỉu, mức khó khăn về kỹ thuật trong đó so với giết vài tên cảnh sát cũng cao hơn nhiều.Trương Dương cẩn thận thanh lý qua mớ đồ trên người tên cảnh sát, bao gồm cả bộ đàm. Sau đó không chút khách khí lấy hơn hai ngàn đồng trong ví tên cảnh sát bỏ vào túi mình, dù sao cũng có thể đền bù tổn thất mấy gói Phù Dung Vương cực phẩm kia.Trói kỳ tên cảnh sát, rồi lại dùng vải keo bưộc thật chặt lấy, đẩy vào một góc rồi mới vỗ tay bỏ đi.Khi Trương Dương từ chỗ bức tường đổ đi ra, thì ngay lúc chiếc xe cảnh sát đi ra ngoài đang trờ tới. Trương Dương không khỏi buồn cười, lấy cái điện thoại di động bốn chục đồng kia quăng tới chỗ cỏ dại mọc dưới chân tường, điện thoại đã được tắt đi.Khi Trương Dương quay trở về quán nét, thì đầu không khỏi căng phồng lên, là vì Lưu Bưu vẫn còn đang tưng bừng đại chiến với cái trí tuệ lập trình kia.Hắn đã đi khỏi hơn ba tiếng đồng hồ rồi, không ngờ vẫn còn ở đó chiến."Bao nhiêu ván rồi?" Trương Dương nhìn qua hỏi."Mới tám mươi ván thôi, mẹ nó, lão tử không ngờ không thắng được hắn một ván, bà nó, thật là lợi hại vậy sao. Lão tử hôm nay quyết không bỏ đi…" Lưu Bưu vò hai tay, tựa hồ như đang chuẩn bị dốc hết vốn.Trương Dương rất muốn cho hắn biết, đối phương là một cái trí tuệ lập trình. Nhưng, mở miệng ra lại không nói, nếu tự tên tiểu hòa thượng không nói, Trương Dương không nói thì khá hơn. Tính tình tên tiểu hòa thượng này tựa hồ rất cổ quái, không nên đắc tội với hắn."Mấy giờ rồi?" Lưu Bưu nhìn máy tính hỏi. nguồn TruyenFull.vn"… Bưu ca, trên máy tính có giờ đó. Hiện tại đã chín giờ mười rồi, chúng ta còn có chuyện phải làm…" Trương Dương buồn bực, nếu như đối thủ của Lưu Bưu không phải là cái trí tuệ lập trình kia, hắn đã sớm vỗ một chưởng lên đầu Lưu Bưu rồi."À… thật sự, mẹ nó, thiếu chút quên mất. Hôm nay chúng ta còn phải đi tìm cái thằng phiền phức kia. Xem ra một trăm ván này không cách nào hoàn thành rồi." Lưu Bưu có chút tiếc nuối nói."Người nói với hắn đi, ngươi có chuyện, phải đi trước.""Ài."Tung hoành tứ hải: ta hiện tại có chuyện, rất trọng yếu, không thể tiếp tục bồi tiếp ngươi nữa."Võng lạc thông sát: Ài… Ta còn chưa có đã ghiền đâu….Tung hoành tứ hải: Huynh đệ, xin lỗi nha. Chuyện này rất trọng yếu, nếu như không làm, ta nhất định cả đời sẽ ngủ không được. Vậy đi, lần sau chúng ta chơi chết bỏ mấy ngày mấy đêm luôn, được chưa?Võng lạc thông sát: vậy thì rất tốt, coi như là ước định vậy đi, cẩn thận chút.Tung hoành tứ hải: được rồi, nghỉ đi, ta bỏ ngươi vào số hảo hữu QQ của ta.Võng lạc thông sát: ài, thêm vào đi. Rồi đi đi, nên coi chừng một chút. Ta chờ ngươi đánh cờ đó. Cấm không được chùi mồ hôi trên trán.Lưu Bưu cùng với cái tên tiểu hòa thượng kia đúng là trời sinh một cặp xứng đôi. Một tên thì kêu là "võng lạc thông sát", một tên thì gọi là "tung hoành tứ hải'.Thật là một cặp xứng đôi!