Đột nhiên!
Một người đang chậm rãi di chuyển đột nhiên biến thành hai người, một trước một sau chạy đến con ngách …
Rút lui! Nghiêm Khoáng không kịp suy nghĩ, tay bóp cò theo bản năng, súng ngắm phát ra hai âm thanh rất nhỏ, nòng súng của Nghiêm Khoáng không phải chỉ trang bị bộ phận giảm thanh, nó còn trang bị bộ phận chống giật, hay chính là phòng ngừa nòng súng bật lên , hơn nữa bộ phận giảm thanh không chỉ có tác dụng giảm thanh mà còn có thể tiêu lửa, dù là ở nơi giơ tay không nhìn thấy năm ngón cũng không bị lộ vị trí.
Đây là một khẩu súng rất đắt, gần như tất cả phụ kiện đều có, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Nghiêm Khoáng quý trọng nó.
Liên tục bắn hai phát, đáng tiếc, đã muộn, hai bóng người đã biến mất trong tấm chắn.
“Bồng!” Một tiếng vang lên, Nghiêm Khoáng hung hắn đấm một quyền lên cửa sổ, khuôn mặt vốn cuơng nghị lạnh lùng nổi lên vẻ dữ tợn, đây là lần thứ hai hắn thất thủ, lại vẫn là thất thủ trong lúc phục kích đối phương.
Phong tỏa đường chỗ đó, ta sẽ đến ngay lập tức!” Nghiêm khoáng mở điện thoại di động, nói một câu rồi cúp máy, lập tức cho tấm thảm màu lam vào trong chiếc hộp violông sau đó đeo lên trên người, cầm lấy súng rồi chạy như điên, hắn bắt buộc phải nhanh chóng đến vị trí ngắm bắn tiếp theo …
Lão nhân nghe được âm thanh mâu thuẫn vừa tỉnh táo vừa phẫn nộ thì chậm rãi cúp máy, nắm chặt khẩu súng ngắm giảm thanh trong tay, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.
Nghiêm Khoáng do hắn nuôi dạy nhưng hiện tại Nghiêm Khoáng không gọi hắn là sư phụ nữa, tất cả cũng đều vì nghiêm khoáng một lần rồi lại một lần thành công mà thay đổi, hắn đã trở thành một trợ thủ, một con mắt, thậm chí thành một quân cờ của Nghiêm Khoáng.
Tay hắn vẫn run rẩy kịch liệt như trước, căn bản là không cách nào bắn, nhưng, Nghiêm Khoáng vì rửa nhục thất bại nên vẫn bắt hắn cầm súng canh trên một công trình, vị trí này không phải vị trí phục kích tốt nhất.
Ít nhất nó không tiện cho việc đào tẩu, đương nhiên chỗ tốt tức là có thể đồng thời khống chế mấy con đường của con ngõ.
Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chỉ cần bảo vệ chỗ này, nếu thấy mục tiêu thì bắn một phát là được, không cần bắn trúng mục tiêu, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tất cả kế hoạch đều do Nghiêm Khoáng lập lên, không có một chút sai sót.
Bất quá, lão nhân có một loại dự cảm, dự cảm hôm nay Nghiêm Khoáng sẽ thất bại.
Từ lần thất thủ đầu tiên của Nghiêm Khoáng, lão nhân đã có dự cảm như vậy, dự cảm này cực kỳ mãnh liệt, lão cảm thấy hành động lần này so với bất cứ nhiệm vụ nào trước đây đều phải gian nan hơn nhiều.
Hiển nhiên, đối phương cũng là sát thủ, hơn nữa là một sát thủ cực kỳ xuất sắc, ít nhất đối phương có thể cảm ứng được sự uy hiếp của một sát thủ.
Trong giới sát thủ, nhân vật như vậy đã thuộc cấp bậc hàng đầu, người có năng lực này trong giới sát thủ tối thiểu cũng phải đứng trong năm mươi nhân vật hàng đầu.
Trong truyền thuyết, sát thủ chân chính có thể cảm ứng được nguy hiểm, trong nháy mắt khi đạn bắn ra có thể cải biến vị trí của mình.
Tất cả các chứng cứ trên đều đi đến kết luận đối phương đúng là loại nhân vật trong truyền thuyết.
Lão nhân lại nắm chặt súng trong tay, hắn đã quyết định, chỉ cần có cơ hội là hắn không do dự giết mục tiêu.
Nghiêm khoáng dù không tôn trọng hắn nhưng hắn vẫn cưng chiều nghiêm khoáng như trước, giống như yêu quý con mình vậy, đây là một loại tình phụ tử, hắn nguyện ý bỏ qua tính mạng để bảo vệ tính mạng Nghiêm Khoáng.
Thực tế, lão nhân không có nhi tử, Nghiêm Khoáng chính là tính mạng của lão, là tất cả của lão.
“Đến!” Tay của lão nhân lại siết chặt, tay vẫn run rẩy như cũ, cho dù là hai tay cầm súng vẫn run đến kịch liệt, bây giờ hắn đã không phải một sát thủ mà đã trở thành một người bình thường.
Trương Dương và Lưu Bưu lao qua con ngách đó thì cả người ướt đẫm, Trương Dương thì còn khá một chút mà Lưu Bưu mới nghĩ đến việc có một khẩu súng ngắm đang ngắm mình thì cảm thấy như có một tòa núi đè lên cơ thể, loại áp lực tâm lý này so với việc bị uy hiếp mà nhìn thấy được lại càng dễ dàng phá hủy ý chí của người ta hơn.
Lưu Bưu không biết việc mình quá khẩn trương làm động tác di chuyển vô cùng cứng nhắc khiến sát thủ hoài nghi, may là con ngách này không xa nếu không hắn và Trương Dương đã sớm đi gặp diêm vương rồi.
Mặc dù không có nguy hiểm nhưng lại sợ hãi, hai người đúng là sợ đến toàn thân vô lực, hai phát đạn lúc nãy gần như chạm vào cơ thể bọn họ rồi găm vào tường ngõ, phát ra âm thanh trầm muộn khiến người ta sợ hãi.
Ba lô sau lưng Lưu Bưu cũng bị đục một lỗ, việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt, hiển nhiên đối phương cũng xem như một cao thủ.
“Nào, trước hết vệ sinh vết thương đã, đừng để nhiễm trùng.”
“Ai u … ngươi không nói ta cũng sớm quên mất, đau chết ta rồi …” Lưu Bưu nhất thời cảm thấy vết thương trên lưng đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, dường như kích động đến từng dây thần kinh trong cơ thể.
“Nhanh một chút, phía trước có một ngã rẽ, chúng ta đến đấy xử lý vết thương, tránh cho mất máu quá nhiều …”
Trương Dương tháo ba lô sau lưng xuống, tìm một thuốc khử trùng, lau qua lưng Lưu Bưu rồi rải lên đấy một bình Vân Nam bạch dược rồi dùng vải xô băng lại một lần.
May là Lưu Bưu da dày thịt nhiều nên vết thương không động đến gân cốt, chỉ là nhìn qua rất dọa người chứ thực ra vết thương không hề nghiêm trọng.
“Ân, ta giúp ngươi một chút … trời đất, cư nhiên bị chém ba đao, quả là vãi hàng, vẫn trụ lại được đến giờ …”
Lưu Bưu xé áo Trương Dương ra vừa nhìn mới phát hiện, trên lưng trên tay Trương Dương cư nhiên bị chém ba đao, máu pha trộn với quần đã khô lại rồi, phải vất vả dùng thuốc sát trùng rửa sạch sẽ vết thương rồi xé y phục ra …
“A …” Lưu Bưu phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
“Sao thế?” Nghe Lưu Bưu hét, Trương Dương còn sợ hơn, chẳng lẽ bị thương quá nặng? Như thế nào lại không có cảm giác gì?
“Ngươi là người hay quỷ?”
“…” Trương Dương không biết nói gì.
“Con bà nó, cư nhiên không chảy máu, xem tình hình thì ngày mai vết thương sẽ đóng vảy, ta lúc đầu còn suy cân nhắc tại sao quần áo lại dính lại, hóa ra là máu dính vào… Ngươi còn là người không vậy, thật sự là dọa chết người, rõ ràng vết thương còn sâu hơn ta không ngờ đã khôi phục rồi …” Lưu Bưu buồn bực giúp Trương Dương lau rửa vết thương, vết thương của Trương Dương sớm đã không chảy máu rồi, chỉ cần sửa sang lại một vài thứ loạn thất bát thao một chút, bôi chút Vân Nam bạch dược là được, thậm chí còn không cần băng lại.
“Hắc hắc … thân thể ta tốt mà … ai u …” Trương Dương lập tức chắc chắn rằng việc mình tu luyện võ thuật đã thay đổi cơ thể mình.
“Tốt rồi!”
Lưu Bưu hung hăng vỗ mấy cái lên vết thương của Trương Dương làm Trương Dương đau đến muốn gào lên.
“***.
Ngươi ghen tị với cơ thể ta thì cũng không cần đả kích trả thù như thế chứ?”
“Lão tử giúp ngươi nện chặt Vân Nam bạch dược trên lưng vì sợ ngươi làm rơi mất …” Lưu Bưu hắc hắc cười quái dị nói.
“Đi thôi.” Trương Dương buồn bực nhìn một chút rồi nói: “Nếu còn không đi thì đường sẽ bị chặn tiếp, từ góc độ bắn của hai viên đạn, ta tính rằng hắn ở trong công trình thứ ba hoặc thứ tư, hắn muốn từ đấy chạy đến trước chúng ta cần ít nhất mười tám phút, vừa rồi đã hết năm phút, còn hơn mười phút nữa, nếu không đi thì chúng ta thực sự chạy không thoát đấy …”
“Ân, không phải nói giết chết thằng nhãi đó sao?” Lưu Bưu nghi hoặc nói.
“Tình huống thay đổi, có lẽ bên kia có rất nhiều vũ khí và thiết bị tiên tiến, ít nhất cũng có ống ngắm hồng ngoại, theo kế hoạch của ta thì chúng ta sẽ phục kích trong con ngõ tối om này, bây giờ xem ra đã tính sai rồi, hiện chúng ta không có súng, muốn tiếp cận một xạ thủ có súng và kính nhìn đêm căn bản là không có cơ hội, hơn nữa, con ngõ này chắc chắn đối phương đã thăm dò qua, chắc chắn quen thuộc hơn chúng ta.”
Trương Dương đi phía trước, cơ thể nép vào sát tường từ từ di chuyển, bọn họ chỉ cần đi về phía trước hơn hai mươi thước nữa là có thể đào thoát vì phía trước có ngã ba, không có tên sát thủ nào có thể mai phục tại cả ba hướng, hơn nữa, không ai có thể đoán được bọn họ sẽ đi đường nào, nói cách khác, tùy tiện chọn một hướng cũng không có nguy hiểm.
Hiện tại, đoạn đường này là nguy hiểm nhất, bởi vì đường lui phía sau ngõ có một tòa nhà rất cổ, chắc là một loại lâu đài, đây là một cao điểm trong ngõ, nếu sát thủ có đồng bọn thì chỗ đấy là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần khống chế cái điểm đấy thì bọn họ không có cơ hội đi qua, trừ khi bọn họ lùi về phía sau.
Lùi, không có khả năng!
Không có khí tức của nguy hiểm, lá gan Trương Dương không khỏi lớn hơn một chút, giác quan thứ sáu của hắn phi thường chuẩn xác, bất quá, Trương Dương lờ mờ cảm thấy có chút không đúng, dựa theo tính cách của sát thủ kia thì không có khả năng không bố trí, với một kẻ hoang tưởng bộ phận mà nói, hắn sẽ không tha thứ cho mình khi phạm sai lầm, nếu hắn muốn rửa sạch sỉ nhục do thất bại thì chắc chắn sẽ thiết kế một tử cục cho bọn họ.
Hiện tại, ngõ này là một tử cục trời sinh, phía sau có cảnh sát vây bắt, chắc chẳn đang điều binh khiển tướng, mà con ngách có xạ thủ đang chờ đợi, mặc dù Trương Dương phỏng đoán xạ thủ đã rời đi nhưng ai dám cam đoan?
Dưới loại tử cục này, không thể có nửa điểm sai lầm, sai một bước thì phải trả giá bằng mạng của mình.
Đột nhiên, vài viên đạn bắn đến trước người bọn họ, gần như bắn trúng bọn họ, xi măng trên đất bị bắn đến từng viên đá bay loạn, Trương Dương và Lưu Bưu tựa như một cái lò xo nén chặt lại đột nhiên nhảy về phái sau, trốn ở một vách tường hình cánh cung, toàn thân toát mồ hôi lạnh.