Cửu ca ngơ ngác sững sờ ngồi chết lặng, chiếc điện thoại di động vẫn giữ chặt ở bên tai, quên cả đặt xuống.
Sự phức tạp của chuyện này đã vượt xa dự tính của hắn, Cửu ca từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới ở Đông Quốc này lại còn có chuyện mà Lý lão không xử lý được.
Vừa rồi nghe giọng nói áy náy bất lực của Lý lão, hắn đã phi thường xác định rằng lão ta đành phải chịu bó tay!
Chẳng nhẽ có đối thủ muốn tấn công hắn?
“Cửu ca, có cần gặp người vừa rồi hay không?” Một vệ sĩ thấp giọng nói.
“Gặp!” Cửu ca khẳng định quả quyết.
"Quán cơm bình dân"! Đại bộ phận khách hàng đều là những người làm công đến đây ăn cơm, trong đại sảnh cực kỳ đông đúc, môi trường vệ sinh cũng rất kém, tuy nhiên không khí lại rất náo nhiệt, khói nghi ngút lan tỏa, mùi thơm ngào ngạt tràn ra tứ phía.
Trương Dương, Lưu Bưu và A Trạch ba người ngồi quây quanh một nồi lẩu thịt sì sụp ngồi ăn đến nỗi cả đầu đầm đìa đầy mồ hôi.
“Trương Dương, ngươi nói Cửu ca kia sẽ tới chứ?”
Lưu Bưu gắp một miếng thịt nhét vào mồm, nhai nhồm nhoàm, trên miệng đầy mỡ bóng nhẫy, A Trạch nhìn thấy liền nhíu mày, A Trạch này ăn cơm rất kỳ quái, hắn thích nhai nhẹ nuốt chậm, ăn hết sức kỹ càng, cẩn thận, dường như đám rau thịt này là mạng sống của mình vậy.
A Trạch ăn cơm từ trước tới giờ đều không lãng phí một chút lương thực nào cả, cho dù là một hạt cơm và một chén nước.
A Trạch chưa từng uống từng ngụm nước lớn, cũng không có cái tính một lần uống ừng ực nhiều nước.
Có một lần Trương Dương hỏi qua mới hiểu được, A Trạch và ca ca hắn đã từng đi qua sa mạc, trong sa mạc đó thực vật chính là sinh mạng, cho dù là một giọt nước cũng đều phi thường trân quý, sau hành trình vượt qua sa mạc đó, A Trạch hoàn toàn thay đổi thói quen sinh hoạt.
Trương Dương không biết sa mạc có hình dạng thế nào, nhưng từ vẻ mặt A Trạch khi nói chuyện có thể tưởng tượng được sa mạc tuyệt đối không phải là mỹ lệ trữ tình như tấm thảm vàng óng ánh trên bức tranh phong cảnh được, phía sau cảnh đẹp đó còn có một sự tàn khốc quyết liệt của việc giành giật sự sống.
“Hắn sẽ đến, nếu hắn là người thông minh hắn chắc chắn sẽ đến, đương nhiên nếu hắn là người ngu xuẩn thì ta cũng không có biện pháp nào!”
Trương Dương nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, động tác hết sức cẩn trọng.
Sự thay đổi của Trương Dương bắt nguồn từ lời của lão nhân kia, lão nhân đã từng nói: "Một thượng vị giả bắt buộc phải chú ý đến mỗi một chi tiết sinh hoạt nhỏ nhặt, cho dù chỉ là việc ăn cơm uống nước, giơ tay nhấc chân đều phải khiến người khác cảm giác được khí chất bản thân ngươi phát ra, đây là một loại khí chất của lãnh tụ mà không phải ngụy trang hay diễn xuất, phải thực hiện đến mức hài hòa như tự nhiên, vì thế ngươi sau này bằng mọi giá phải nhớ kỹ.
Nếu ngươi muốn làm đại sự, rất nhiều thứ phải học tập và chú ý!"
Trương Dương không cần học tập, hắn chỉ cần cường hóa tư duy về khí chất và lễ nghi trong ký ức mình.
“Ta tới rồi, ta không ngu xuẩn, vì thế ta đã tới!” Cửu ca nhẹ nhàng kéo ghế ra rồi ngồi lên, trước mặt hắn có một bộ bát đũa, tựa hồ người thanh niên này sớm đã chuẩn bị cho hắn rồi.
Trương Dương nở một nụ cười nhưng cũng không lên tiếng.
“Ân, mùi vị rất tốt, a a, đã lâu rồi ta không được ở những nơi dân dã như thế này mà ăn cơm, ta rất thích bầu không khí thân thiện như thế này!” Cửu ca cầm đũa, gắp một miếng thịt ba chỉ to đùng đút vào trong mồm nhai trệu trạo.
“Hảo, hảo hán tử!” Lưu Bưu giơ ngón cái lên cười to nói.
“A…….
Khục khục….
Hảo hán tử cái gì?” Cửu ca được Lưu Bưu biểu dương tán thưởng một cách quái lạ, không khỏi đỏ mặt, ho khan nói.
“Lão ca có thể ăn miếng thịt ấy, tự nhiên là hảo hán, ngươi không thấy một trăm linh tám vị anh hùng Lương Sơn Bạc đều là những hảo hán tử nhai thịt miếng to nốc rượu chén lớn sao?”
“Ặc………!” Cửu ca đổ mồ hôi, hắn không thể tưởng tượng được mình chỉ ăn một miếng thịt lớn mà lại được khen ngợi đến như thế.
Trương Dương và A Trạch cũng không khỏi đỏ mặt, cách đối nhân xử thế này của Lưu Bưu có một tiêu chuẩn riêng cửa hắn, hắn cho rằng người có thể ăn một miếng thịt to, tu chén rượu lớn thì dù có xấu cũng xấu không đến nỗi nào, chí ít còn là một người thẳng thắn, hào sảng, nghĩa khí.
Đương nhiên, bất kể là Trương Dương hay A Trạch, đối với lý luận này của Lưu Bưu cũng đều khịt mũi khinh thường.
Cửu ca ăn cơm rất có kiên nhẫn, lặng thinh không đề cập đến chuyện điện thoại kia, hai vệ sĩ đứng xa xa phía sau của hắn ở trong quán ăn này có vẻ không ăn khớp, dù sao, bộ Veston phẳng phiu đắt tiền cùng thắt lưng da hàng hiệu của bọn họ đều không thích hợp xuất hiện ở nơi này.
Cuối cùng cũng ăn uống xong, Cửu ca khẽ hất tay, bảo người cầm hóa đơn tính tiền, Trương Dương cũng không lên tiếng, chỉ chờ đợi sự chất vấn của Cửu ca.
Chỉ trong hơn mười phút ăn cơm Trương Dương đã phát hiện, một người thành đạt ít nhiều đều có vài chỗ đặc biệt, cứ nói như Cửu ca này, đúng là rất có kiên nhẫn, cho dù hắn bây giờ lòng nóng như lửa đốt nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh ăn xong cơm, thậm chí có thể rất tự nhiên trả tiền bữa cơm có hơn chục nguyên bèo bọt.
Thế giới này, thành công không phải chỉ là sự ngẫu nhiên hay may mắn, tất nhiên Cửu ca có thể có chỗ đứng cao vòi vọi trong việc kinh doanh ngành giải trí ở Đông Quốc đã chứng minh năng lực của hắn.
Chưa kể cần phải nói rằng nghề này so với bất cứ một ngành nghề nào khác đều phức tạp hơnnhiều, các mặt xã hội dính dáng đến phi thường rộng rãi, người có thể có chỗ đứng hành nghiệp, nếu nói không có chút năng lực, vậy đơn thuần là nói dóc tổ rồi.
“Ta muốn tiếp quản tất cả địa bàn của Đao ca ở thành phố ZH!” Trương Dương không nói dài dòng, trực tiếp ra chủ đề.
Đột nhiên...!
Không khí trên bàn ăn trở nên cực kỳ ngưng trọng, Cửu ca cau mày, một người thanh niên từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy qua đột nhiên cùng một lão Đại của ngành giải trí ngang nhiên tuyên bố muốn tiếp quản tất cả thế lực ngầm của Đao ca ở thành phố ZH, đơn giản cứ như là một lời nói đùa, nhưng Cửu ca rất rõ ràng, đây không phải nói đùa, đây là một vấn đề hết sức nghiêm túc.
Hiển nhiên là bởi vì Đao ca ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.
Đây là một sự trầm mặc dài lê thê, Đao ca theo Cửu ca đã rất nhiều năm rồi, Cửu ca tuy không lăn lộn, nhưng nếu nói lăn lộn thật sự, Đao ca mới tính là lăn lộn chinh chiến đứng mũi chịu sào.
Tất nhiên Đao ca chỉ là tay chân của thế lực địa phương mà thôi, phía dưới Cửu ca, nhân vật như Đao ca phân bố khắp Đông Quốc.
Một thế lực địa phương, giấc mộng lớn nhất chính là tìm một đại ca có sự nghiệp lừng lẫy, có bối cảnh hùng hậu như Cửu ca, nói trắng ra, cũng chính là lựa chọn mình cần, Cửu ca mặc dù quyền thế kinh nhân, nhưng việc kinh doanh của hắn phân bố ở các thành thị lớn, hắn không thể mỗi nơi đều phải để ý, tự nhiên hắn cũng cần những nhân vật như Đao ca làm quân tiên phong xông vào trận địa chứ.
Lúc này mà vứt bỏ Đao ca hiển nhiên trên đạo nghĩa cũng rất áy náy, nhưng hắn là thương nhân, thương nhân trọng lợi, còn đạo nghĩa, trị giá bao tiền một cân?
“Ngươi nắm chắc?” Cuối cùng, Cửu ca đã nói ra.
“A a, chuyện này của ta nếu ta không chắc, dựa vào năng lực của Cửu ca ngươi tìm lại mười hay tám Đao ca khác cũng không phải vấn đề!” Trương Dương cười nói.
“A a, ta có năng lực gì chứ, quán rượu cũng bị niêm phong rồi, không biết.....” Cửu ca quan tâm nhất chính là bối cảnh của người thanh niên này.
“Cứ coi như nghỉ ngơi vài ngày đi!”
“Hảo, quyết định như vậy đi!”
Nghe được lời này của Trương Dương, Cửu ca lập tức khẳng định, hiển nhiên quán Bar này bị niêm phong cũng là vì Đao ca, mọi mục tiêu cũng là Đao ca, thế lực đối phương nếu đã lớn đến mức có thể niêm phong quán Bar của hắn, vậy Đao ca đã không còn cần thiết phải bảo vệ nữa.
Cửu ca không muốn chìm vào vũng nước đục này, hiển nhiên vũng nước đục này đã liên lụy đến cấp trên, Cửu ca không những không ngu xuẩn hơn nữa rất thông minh, từ thái độ cam lòng của Lý lão vừa rồi hắn đã thừa sức đoán được tất cả rồi.
“Mừng hợp tác vui vẻ! Trương Dương!”
Trương Dương đứng lên, tay hai người nắm chặt lấy nhau.
“Lưu Bưu!”
“A Trạch!”
“Cửu ca!”
Không có bất cứ lời thừa nào, thừa thãi đều là lời nói vô ích, đây chỉ là một hiệp định ngoài miệng, hiệp định cũng chỉ ước thúc Cửu ca không đưa địa bàn cho người khác trông giữ, sau này làm thế nào thì còn phải dựa vào thực lực chân chính bọn Trương Dương mà thôi.
Hiện tại Cửu ca ngược lại rất muốn xem xem, kết cuộc thì mấy thanh niên này có biện pháp gì đoạt lấy toàn bộ địa bàn của Đao ca.
Thế lực ngầm không chỉ có việc sở hữu bối cảnh chính trị là lập tức có thể làm được mọi thứ, hai thứ bắt buộc phải kết hợp với nhau mới có thể phát huy tác dụng, thế lực Đao ca ở thành phố ZH cũng không phải cứ có hậu thuẫn về mặt chính quyền là lập tức có thể một gậy đập chết được, huống chi, chó cùng rất dễ bứt dậu cắn càn.
“Trương Dương, ngươi nói Cửu ca có dùng thủ đoạn gì hay không, như đem chuyện của chúng ta nói cho Đao ca biết?” Lưu Bưu nhìn thấy Cửu ca lên xe rời đi liền hỏi Trương Dương.
“A a, không sao đâu, nếu hắn nói, chúng ta cũng chỉ thêm một địch nhân như Cửu ca mà thôi, ta nghĩ, ở thành phố ZH sẽ có rất nhiều người vui mừng khi thấy Cửu ca sụp đổ, chỉ có điều Cửu ca là một người thông minh, người thông minh sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy! Cho nên chúng ta không cần lo lắng, chúng ta bây giờ phải làm chính là mau chóng giải quyết Đao ca và Ma Bì Hổ, chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi! Mà đã qua mười ngày rồi, chỉ còn lại hai mươi ngày, thời gian hai mươi ngày này chúng ta bắt buộc phải tiêu diệt ba cỗ thế lực lớn nhất ở thành phố ZH!” Trong mắt Trương Dương bắn ra một ánh mắt sắc bén rợn người.
“Tại sao lại là một tháng?” Lưu Bưu chính là lần đầu tiên nghe thấy Trương Dương nói đến thời gian một tháng.
“Bởi vì, ta có ước định cùng người khác thời hạn đó!”
Trong mắt Trương Dương thoảng qua một tia hư vô, một tia mờ ảo, hắn vẫn đang nghĩ, lão nhân bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa kia rốt cục là ai?
Tại sao lão có thể thao túng chính trường thành phố ZH này?
“Ta cung cấp cho ngươi mọi sự giúp đỡ về chính trị, trong thời gian một tháng, vô luận ngươi áp dụng thi hành thủ đoạn như thế nào cũng phải đoạt được thành phố ZH!” Đây là một sự chấp thuận của lão nhân cho Trương Dương.
Khóe miệng Trương Dương nổi lên một tia cười mỉm lạnh lẽo, hắn đối với thân phận của lão nhân cũng rất hiếu kỳ, vì thế hắn quyết định phải chơi một vố thật lớn, để xem lão nhân kia rốt cục có năng lực lớn tới mức nào.
Nếu không đủ lớn, bọn ta lại chạy trốn là xong!