Đồ Thần Đường FULL


Trương Dương cũng không ăn cơm, để A Trạch lại ở nhà một mình ăn mì gói, bởi vì Trương Dương hôm nay có một việc rất quan trọng phải làm.
Bây giờ Trương Dương phải đi tìm một người.

Đây là nhân vật quan trọng nhất có thể dồn Đao ca vào tuyệt lộ.
Mao Vân Hoa!
Mao Vân Hoa là một cổ đông lớn nhất của Công ty khai thác nhà đất JZ, kiêm chức Tổng giám đốc, cũng là chỗ dựa sau lưng của Đao ca, bối cảnh của người này Trương Dương không hề biết rõ, lão nhân cũng không nói gì thêm, chỉ nói cho hắn địa chỉ, nói hôm nay Mao Vân Hoa sẽ đến phòng làm việc xử lý vài sự vụ.
Nghĩ đến vẻ mặt của lão nhân, Trương Dương không khỏi có điểm nghi hoặc, chẵng lẽ Mao Vân Hoa này có điểm gì đó đặc biệt hay sao?
Công ty khai thác nhà đất JZ nằm ngay cạnh con đường bộ, tầng một là bộ phận bán hàng, tầng hai và tầng ba là các văn phòng làm việc, trang thiết bị rất xa hoa, không giống như một tòa cao ốc tạm thời.
Trương Dương đi thẳng lên tầng ba, trên tầng có một dãy phòng làm việc, phía trên đều có bảng hiệu, phòng Tổng giám đốc vừa liếc qua là thấy ngay.
“Cốc cốc!” Cánh cửa rộng mở, một người trung niên mặc áo da nâu, đeo kính cận đang cúi đầu viết lách tài liệu gì đó, Trương Dương cũng không đi vào ngay mà đứng ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa...
“Chuyện gì?” Nam nhân trung niên ngước đầu lên, mắt hơi híp, vẻ mặt rất dễ gần, thật sự nhìn không ra người này với loại người kiêu hùng như Đao ca lại có quan hệ.
“A...!Mao tiên sinh?"
Trương Dương nhìn khuôn mặt người này, có cảm giác ngây dại, bởi vì người này cùng Mao Nhân Quốc cứ như trong một cái khuôn đúc ra.

Hiển nhiên, nam nhân trung niên này chính là Mao Vân Hoa, một trong ba đứa con "phá gia chi tử" của Mao Nhân Quốc.

Chỉ có điều Trương Dương làm thế nào cũng không tìm được mối liên hệ giữa người này với một tên gia tử bại hoại, vẻ mặt cực kỳ ôn hòathân thiện, từ cảnh tượng chăm chú làm việc lúc đầu kia có thể nhìn ra, đây là một người rất có tâm huyết với sự nghiệp.

Điều này cùng với hình tượng trong miệng Mao Nhân Quốc từng nói ra khác nhau khá xa, duy nhất giống chính là người trung niên này ăn mặc vô cùng bắt mắt, cho dù là không nhìn thấy nhãn hiệu cũng cảm giác được nó không phải là hàng rẻ tiền.

Cây bút máy trên tay cũng là bút máy ngòi bằng vàng, đồng hồ đeo tay Rolex, ngay cả những vật dụng văn phòng để trên bàn làm việc không đồ nào không phải là xa xỉ đắt tiền.
Không thể không nói, đây là một nam nhân rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, xa hoa mà không lộ ra ngoài, là một loại xa hoa rất nội liễm.
“Ngươi biết ta ư? “Nam nhân trung niên không khỏi thấy kỳ quái nói.
“A a, trước tiên không nói vấn đề này! Ta tìm Mao tiên sinh là có chút việc cần thương lượng.” Trương Dương cười nói.
“Ân, mời ngồi!” Nam nhân trung niên rất khách khí đứng lên ra hiệu cho Trương Dương ngồi xuống, tự tay rót một cốc nước lọc cho Trương Dương.
“Mao tiên sinh, Ngài biết Đao Ca chứ?” Trương Dương đi thẳng vào chủ đề.
“Ân...!”
Đột nhiên trong lúc đó, nam nhân trung niên lập tức mất đi cái phong thái hòa nhã, trên mặt hiện lên vẻ sát phạt quyết đoán.
Không xong, đây là một người thoạt nhìn thì yếu đuối nho nhã, nhưng tâm ý so với Cửu ca còn cố chấp hơn nhiều lắm, loại người như Cửu ca đã chứng kiến qua nhiều chuyện trên giang hồ, cho nên đối với chốn giang hồ cũng rất biết cách ứng xử, nhưng với loại thương nhân như thư sinh này lại khó xử lý hơn, Trương Dương đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu.
“Ta muốn cùng Mao tiên sinh hợp tác!" Trương Dương bây giờ chỉ có thể kiên trì tới cùng mà thôi.
“Ý ngươi nói, bảo ta vứt bỏ Đao ca thay bằng nhà ngươi?" Nam nhân trung niên cười lạnh rồi đứng lên.
“Mao tiên sinh chớ nóng nảy, mong người hãy chậm rãi nghe ta nói.....!“Trương Dương vừa nhìn tư thế đó liền biết đối phương muốn đuổi người.

“Không cần, ta đều hiểu được, ngươi chẳng qua là giở trò khiến công trường của ta đình công để uy hiếp ta.

Ân, đúng vậy, công ty của ta thời gian trước vì vốn xoay vòng gặp khó khăn, từng có lưu thông phi pháp một phần tiền vốn.

Nhưng giờ đây công ty của ta đã có thể thu hồi vốn, muốn dùng điều đó để uy hiếp chúng ta thì không có khả năng.

Ngoài ra, ta cũng đã có đầy đủ thủ tục hợp pháp, cũng đủ cả vốn liếng để phát triển, nơi này là trung tâm buôn bán của thành phố ZH, Chính phủ cũng không có khả năng để cho đình công quá lâu.

Ta thật sự cũng muốn nhìn xem các ngươi có thể giở trò gì?"
Hiễn nhiên đây là loại người so với Mao ca còn bảo thủ hơn nhiều, thừa hưởng hoàn toàn tính cách của Mao ca, thậm chí con còn giỏi hơn cả cha.
Trương Dương sợ nhất gặp loại người như thế.

Dạng người như vậy không cách nào có thể uy hiếp được hắn, không điều lợi gì cám dỗ được hắn, bọn họ có tiêu chuẩn làm người của mình, người khác không cách nào thao túng quyết định của họ, bọn họ có một tiêu chuẩn đạo đức cứng nhắc và kiên định của riêng mình.
“Không phải vậy....!Ta.....!Quên đi, ta đi vậy......!” Trương Dương đối mặt với nam nhân trung niên này, đột nhiên phát hiện, vài lời muốn nói của mình đột nhiên nói không ra, mấu chốt chính là, nam nhân này là con trai bằng hữu vong niên của hắn, dùng vũ lực thì chắc chắn không được.


“Không tiễn!” Nam nhân trung niên phất phất tay lạnh lùng nói.
“Xem ra ta cầm đá tự đập chân mình, tự mình hại mình rồi!” Trương Dương cười khổ, hắn có một loại cảm giác chán chường, hiển nhiên, khoản vốn trong miệng trung niên nam nhân nói ra chính là khoản vay ngân hàng lần trước hắn giải quyết giúp Mao Nhân Quốc, quảng trường thương mại này mặc dù đầu tư hơn chục ức, trên thực tế là chia làm vài giai đoạn công trình, chỉ cần ngừng thi công một bộ phận tầng lầu thì rất dễ dàng tập trung được tiền vốn.
“Tại sao?” Trung niên nam nhân đột nhiên hỏi, hắn cứ cảm giác người thanh niên này có điểm là lạ.
“Không có gì....”
“Ngươi biết ta sao?” Nam nhân trung niên thấy Trương Dương muốn nói lại thôi liền truy hỏi đến cùng.
“Không biết, nhưng biết một vài việc của các ngươi, không biết trong ba huynh đệ thì ngươi là người thứ mấy?” Trương Dương cười khổ đi tới cửa, bây giờ kế hoạch phải thay đổi, xem ra, kế hoạch tổng thể lập nên lúc đầu đều vì sự xuất hiện con trai của Mao Nhân Quốc mà bị rối loạn rồi.
“Ta là lão đại, Mao Vân Hoa!"
“Ân, chào Hoa huynh, ta cùng cha của huynh xem như là bạn vong niên.” Trương Dương cũng không muốn cùng hắn dây dưa nữa, hắn hiện tại chỉ muốn sớm rời khỏi sau đó lập kế hoạch tổng thể thêm lần nữa, rõ ràng là kế hoạch tổng thể ban đầu chỉ vì sự xuất hiện của Mao Nhân Hoa mà thất bại.
“Trương Dương?” Mao Vân Hoa đột nhiên hô.
“A.....” Trương Dương đang đi tới cửa không nhịn được quay đầu lại.
“Thật là ngươi?” Mao Vân Hoa vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Cha ta từng nhiều lần nhắc tới Ngài, tới đây, mời ngồi, lúc đầu không biết là Ngài, có chỗ nào mạo phạm mong Ngài thông cảm…”
Mao Vân Hoa vẻ mặt vui mừng phấn khởi đi ra cửa kéo Trương Dương ngồi xuống ghế, sau đó đi đến cạnh bàn làm việc lấy ra một hộp trà nhỏ cùng với bộ chén Sa Hồ, cẩn thận lấy ra một ít lá trà trong hộp bỏ vào trong ấm, pha một ấm trà đặt trước mặt Trương Dương, động tác cũng như vẻ mặt đều tràn ngập vẻ tôn trọng.
Trương Dương nhìn ra được, sự tôn trọng này phát ra từ nội tâm, con người cao ngạo bảo thủ lại biết hưởng thụ cuộc sống như Mao Vân Hoa thì ý chí là kiên cường nhất, nếu khiến hắn có thái độ này, vậy chắc chắn đây là sự tôn trọng thực sự đối với một người khác.
Trương Dương không khỏi có chút tò mò, không biết Mao Nhân Quốc nói những gì với người con trai này mà lại tôn kính hắn như thế.
“Trương sư phụ, uống trà đi, đây là trà Phổ Nhị thượng đẳng, chỉ dùng những lá trà cực phẩm của vùng Vân Nam mà chế thành, cũng gọi là Phổ Nhị tán trà.

Bề ngoài mập mạp tốt tươi, màu sắc đen bóng pha chút nâu đỏ, tục xưng giống như màu gan heo.


Tư vị đậm đà ngọt dịu, mang hương vị lâu năm độc đáo sẵn có, Trương sư phụ thưởng thức xem thế nào?”
Điều làm Trương Dương ngạc nhiên chính là, Mao Vân Hoa không đề cập tới cái khác, một hơi gọi Trương sư phụ.
“Ân, hảo trà, ít nhất đã được ướp hai mươi năm, a a, Phổ Nhị trà ngoài tác dụng giải khát nâng cao tinh thần, còn có công dụng chữa bệnh đặc thù, công dụng chữa bệnh của trà Phổ Nhị trong sách cổ sớm có ghi chép, bảng trích yếu bổ sung thảo mộc của Thanh nhân Triệu Học Mẫn có ghi rằng: trà Phổ Nhị tính ôn vị hương......!vị khổ tính khắc (1), giảm béo trừ độc, người yếu nhược cấm dùng, thông đờm, nhuận tràng dễ tiêu hóa.

Phổ Nhị trà đặc sóng sánh như nước sơn, giã rượu là đệ nhất, người xanh xao càng trở nên đẹp, thông ruột tiêu đờm, gây thèm ăn, công dụng ưu việt, Mao huynh mời ta uống loại trà Phổ Nhị còn trân quý hơn vàng này, chẳng lẽ muốn nhờ ta điều gì chăng?"
“Trương sư phụ quả nhiên là thần nhân, cha của ta nói Trương sư phụ là người tinh thông thiên văn địa lý, đối với tình người lòng người lại càng nắm rõ, nói thật ba huynh đệ họ Mao chúng ta phải cảm ơn Trương sư phụ Ngài nhiều lắm......” Mao Vân Hoa cảm khái muôn vàn, cứ tự nhiên sử dụng từ “Ngài” để tôn xưng.
“Khái khái....!Mao huynh lớn tuổi hơn, không cần phải gọi sư phụ này nọ đâu....!"
“A a, đã là thầy thì không luận lớn nhỏ, có thực tài thì sẽ làm thầy!” Tưởng Mao thị gia tộc xảy ra sự tình gì, nguyên là lần trước Mao Nhân Quốc cùng Trương Dương sau khi chia tay, lập tức triệu tập hội nghị gia tộc, đối với suy nghĩ của ba con trai đã dành cho một sự khẳng định, hơn nữa còn trao cho rất nhiều quyền lợi.
Đối với ý nghĩ mở rộng ý tưởng thị trường kinh doanh bất động sản, Mao Nhân Quốc cũng tỏ vẻ tán thành, cũng tận lực ủng hộ, sau khi Trương Dương đi, Mao Nhân Quốc dùng tất cả sản nghiệp của gia tộc làm đảm bảo để tăng khoản vốn lên mười ức nhân dân tệ, sau khi cam đam Xí nghiệp giấy của gia tộc vẫn duy trì sản xuất, số vốn còn lại chia đều cho mấy người con tự do phát triển....
Đương nhiên, đối với ba anh em họ Mao mà nói, Mao Nhân Quốc không chỉ thay đổi sách lược đầu tư, mà còn thay đổi cả hành vi và phương thức, Mao Nhân Quốc bắt đầu tiếp xúc những nhân vật mới, liên kết cùng với quốc tế, tuyển dụng hàng loạt các nhân tài quản lý ưu tú, còn về cách cư xử ăn mặc Mao Nhân Quốc cũng mời những bậc thầy lễ nghi chuyên nghiệp tới dạy cho hắn, Mao Nhân Quốc giờ đây đã không phải là cái bánh bao đất như trước kia nữa.

Tất cả mọi thứ, đều là bởi vì Trương Dương mà thay đổi, không thể nghi ngờ, tam huynh đệ họ Mao là những người hưởng lợi nhiều nhất.
Dưới sự sùng bái của Mao Nhân Quốc với Trương Dương, ba huynh đệ đối với nhân vật truyền kỳ Trương Dương này tràn ngập kỳ vọng.
Để cho Mao Vân Hoa tự mình cũng không thể ngờ được chính là, ở thành phố ZH cách xa GZ lại gặp được nhân vật cha mình sùng bái nhất, hơn nữa, là dưới loại tình huống này.
“Tốt lắm, Mao huynh nếu đang bận, ta đi trước.”Trương Dương đứng lên, hắn cũng không muốn lợi dụng quan hệ với Mao Nhân Quốc, huống chi, xem tính cách của Mao Vân Hoa, cũng chẳng giống nhân vật nhờ vào quan hệ mà khiến hắn nhượng bộ được.
(1): tính ôn vị hương, vị khổ tính khắc : tính ấm vị thơm….vị đắng tính chát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận