“Ừm?” A Trạch không hề di chuyển, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi chân nhanh như tia chớp kia.
“Kỷ lục thế giới trong cự ly một trăm mét là bao nhiêu?” Ánh mắt của Lưu Bưu nhìn chằm chằm vào thân hình Trương Dương đột nhiên ngoặt hướng, lại chạy trở về.
“Tuyển thủ Powell hai mươi hai tuổi của nước Jamaica là người đàn ông nhanh nhất thế giới, đạt thành tích chín giây bảy bảy, phá vỡ kỷ lục thế giới trong cự ly một trăm mét” A Trạch trả lời một kích là trúng, không nói thừa một câu.
“Phát tài, phát tài rồi… ha ha… Tao muốn làm người đại diện của Trương Dương.
Ha ha, chúng ta sẽ càn quét điền kinh thế giới.
Lưu Tường thứ hai của Trung Quốc, không phải vượt xa Lưu Tường” Lưu Bưu bất ngờ cười rộ lên.
“Trương Dương sẽ tham gia sao?” A Trạch nhìn vào vẻ mặt ngây ngốc của Lưu Bưu.
Giọng cười điên cuồng của Lưu Bưu đột nhiên ngừng lại, trợn mắt há mồn nhìn A Trạch.
Mỗi lần dâm ý mình nổi lên đều bị người này cắt đứt, Lưu Bưu chỉ muốn đánh cho A Trạch một trận.
Đột nhiên.
Trương Dương đang chạy một cách điên cuồng đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn bức tượng.
“Sao?” Vương Phong đi tới với vẻ mặt quan tâm.
Theo hắn thấy, Trương Dương gặp bình cảnh.
Hiển nhiên chạy điên cuồng vừa rồi không làm cho hắn đột phá chướng ngại.
Trương Dương lắc đầu, mặt mũi uể oải.
Hắn không thể nào nói ra cảm giác đó.
Nhưng hắn biết, tốc độ của hắn vẫn chưa đủ.
Chỉ có một động tác hắn thủy chung không thể nào nhất quán với các động tác khác được.
Điều này hắn không rõ, nhưng hắn biết hắn không thể nào làm cho các động tác của Tiên Đạo Mạn Mạn trở nên nhất quán.
Hắn mặc dù đã biết mỗi một động tác nhưng thủy chung vẫn không thể nào làm được.
Ánh mắt cao thủ.
Thực ra đây là ánh mắt điển hình của các cao thủ.
Trong đầu Trương Dương có vô số trí nhớ.
Có lẽ chỉ một trí nhớ không có thành tựu gì.
Nhưng vô số trí nhớ tinh anh tập trung lại một chỗ sẽ sinh ra năng lực tổng hợp cũng không có gì khác thường.
Giống như võ công, Trương Dương bây giờ đã học được các động tác, cũng biết phương thức nhưng thân thể của hắn lại không thể làm được.
Suy nghĩ của hắn đã siêu việt tiến bộ thân thể của hắn.
Trương Dương không để ý tới mọi người, tìm một viên đá ngồi xuống chau mày suy nghĩ.
Lúc này, Trương Dương không phát hiện ra ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào thân thể ở trần của hắn.
Người Trương Dương đầy mồ hôi dưới ánh sáng của huỳnh thạch tỏa ánh sáng khiến người ta cảm thấy một cỗ lực lượng sinh mệnh dư thừa.
Cơ thể của Trương Dương khác về bản chất so với thân thể cường tráng của Lưu Bưu.
Gân cốt Lưu Bưu nổi lên thành từng thớ thịt, cứng rắn như xương cốt.
Nhưng cơ thể Trương Dương không như vậy, nhu hòa hơn nhiều.
Gân cốt và da thịt tạo thành một hình thức hoàn mỹ.
Đối với phụ nữ mà nói, thân hình Trương Dương rất hấp dẫn.
Mà cơ thể của Lưu Bưu lại làm cho người ta sợ hãi.
Đương nhiên cũng có rất nhiều phụ nữ thích đàn ông mạnh mẽ như Lưu Bưu.
Chỉ là nếu như theo tỉ lệ mà nói, thân hình hài hòa của Trương Dương càng được phụ nữ hoan nghênh hơn.
Ít nhất, Tuyết Liên dịu dàng thích nhìn thân hình của Trương Dương và chán ghét thân hình đầy gân guốc của Lưu Bưu.
Trong mắt nàng, thân hình Lưu Bưu rất khó coi như đám mãnh thú từ thời tiền sử có đầy ở nơi này.
Thấy Trương Dương đang cau mày tự hỏi, cô gái híp mắt lại, không khỏi lộ ra vẻ mê say.
“Tuyết Liên!”
“Tuyết Liên…!”
“A… bố” Mãi Mãi Đề gọi mấy tiếng liền cô gái mới tỉnh lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Như đang trộm gì đó bị người phát hiện vậy, đôi má trắng hồng đỏ lên.
“Không có gì” Mãi Mãi Đề nhắm mắt lại, lắc đầu.
Cô gái có chút khó hiểu nhưng rất nhanh ánh mắt của nàng lại tập trung lên người Trương Dương.
Trương Dương lúc này đã nhắm mắt lại, đứng lên, bắt đầu thực hiện động tác trên bức tượng trước mặt, càng lúc càng nhanh.
Trời.
Mọi người há hốc mồm nhìn Trương Dương, vẻ mặt khiếp sợ.
Đây là tốc độ mà loài người có thể đạt đến sao?
Theo động tác càng lúc càng thuần thục, tần suất hai tay Trương Dương cũng càng lúc càng nhanh.
Thủ ảnh vốn mờ nhạt trở nên dày đặc.
Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng chỉ có thể ở trong phim mới có thể thấy.
Động tác của Trương Dương lúc thì nhanh như tia chớp, lúc thì chậm như sên.
Vẻ mặt tập trung làm cho vẻ lạnh lùng vốn có của Trương Dương trở nên nhu hòa thêm vài phần, tản mát ra sức hấp dẫn rất đặc biệt.
Ánh mắt bình thường rất sắc bén lúc này đã không còn một tia sát khí, hiện ra quang mang vô cùng trí tuệ.
Phối hợp với động tác hành vân lưu thủy trên tay hắn, cả người như viên kim cương được tẩy rửa, tản mát ra hào quang chói mắt.
Giây phút đó, không ai nghĩ đến sự hèn mọn bỉ ổi của hắn.
Không ai quan tâm khuôn mặt hắn không đủ anh tuấn.
Hắn hiện tại đã thành cơn bão trong tim.
Giờ phút này, hắn đã hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Cô gái ngây ngốc nhìn Trương Dương đang điên cuồng tu luyện.
Đôi mắt như thu thủy không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mãi Mãi Đề ngồi một bên cúi thấp đầu, vẻ mặt không ngừng biến hóa, lúc xanh lúc đỏ, lúc thì nhỏ giọng lẩm bẩm, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cũng không ngừng dao động.
Từ từ, mọi người cảm thấy có một tia không ổn.
Động tác thân thể Trương Dương gần như đã không bị khống chế, tướng mạo cũng trở nên điên cuồng.
Tốc độ tay càng lúc càng nhanh, trán Trương Dương ẩn hiện mồ hôi, thân hình cũng dần dần tăng tốc.
Mồ hôi trên trán Trương Dương càng lúc càng dày.
Tay Trương Dương cũng càng lúc càng nhanh, lớp hư ảnh như làn sương mù cũng từ không thành có.
“A….”
“Bùng!” một tiếng, trong miệng Trương Dương phát ra tiếng hét điên cuồng, giống như một chiếc xe hơi mất lái, đột nhiên ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt, mặt đỏ hồng, tay chân không ngừng chuyển động.
“Trương Dương!”
“Trương Dương!” Người bên cạnh vừa chạm vào người Trương Dương mới phát hiện thân thể Trương Dương nóng bỏng như một lò lửa: “Anh Dương, anh Dương, anh đừng làm cho tôi sợ.
Anh Dương” Lưu Bưu gấp đến độ lắc thật mạnh người Trương Dương.
Nhưng Trương Dương như đã mất lý trí, cho dù Lưu Bưu có lay động thế nào cũng không có phản ứng, chỉ không ngừng chuyển động tay chân.
“Làm thế nào bây giờ?” A Trạch nhìn chằm chằm vào Vương Phong.
Ở đây Vương Phong có võ công cao nhất, kinh nghiệm của Vương Phong khẳng định cũng rất nhiều.
Biểu hiện của Trương Dương bây giờ không thể nghi ngờ chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết.
Trên thực tế, Trương Dương là do nóng lòng mong thành công.
Võ công chi đạo, nhất định phải tiến dần từng bước.
Trong lịch sử ngoại trừ Ỷ Mã Khả Đãi, còn chưa nghe nói có thần công nào mà chỉ có mấy tiếng đồng hồ đã tu luyện thành công.
Cho dù là tu luyện thần công Ỷ Mã Khả Đãi, cũng phải có rất nhiều điện kiệu bắt buộc.
Nếu như một người không hề có trụ cột võ công mà tu luyện Ỷ Mã Khả Đãi cũng không thể nào mà trong chốc lát đã tu luyện thành công.
Không thể không nói, trụ cột võ công của Trương Dương rất yếu kém, tính tất cả thời gian thì hắn mới tiếp xúc với võ công có ba tháng.
Mặc dù tư duy trí nhớ có thể theo kịp tiến bộ của mình, nhưng thân thể lại không thể.
“Nhiệt độ cơ thể của cậu ta quá cao.
Nếu như không nghĩ ra cách, các tế bào thần kinh của cậu ta sẽ bị tổn thương vì nhiệt độ quá cao” Vương Phong sờ trán Trương Dương không khỏi kinh hãi.
Nhiệt độ cơ thể Trương Dương đã nằm ngoài cực hạn của con người.
“A… tế bào thần kinh bị thiêu cháy… vậy có bị biến thành ngu ngốc không?” Lưu Bưu vội la lên.
“Chắc là vậy” Vương Phong vận khí giúp Trương Dương điều hòa kinh mạch.
Nhưng da Trương Dương như một bức tường rất dày, bất cứ lực lượng nào cũng không thể từ bên ngoài tiến vào.
“Không được….”
Lưu Bưu ôm Trương Dương lên, bất ngờ đứng lên, chạy nhanh đến dòng nước bên dưới bãi đá.
“Bùm” một tiếng, Lưu Bưu ném Trương Dương vào trong nước, làm đàn cá hoảng sợ bỏ chạy.
Mọi người trợn mắt há mồn, nhưng lập tức bọn họ bị một cảnh tượng kỳ lạ làm cho ngây ngốc.
Chỉ thấy thân hình Trương Dương vừa bị ném vào trong nước, cả dòng nước đột nhiên bốc lên khói trắng, như sôi lên vậy.
Làn hơi nước như khói thật lâu không tiêu tan, không ngừng bốc lên từ trên người Trương Dương, tràn ngập khắp động, như tiên cảnh trong truyền thuyết.
Không ai có thể ngờ rằng, động tác lỗ mãng của Lưu Bưu lại là đánh bậy đánh bạ mà trúng.
Bên trong thạch động này có rất nhiều năng lượng.
Nhưng trên thực tế huỳnh thạch có thể sáng lên đều bởi vì nó có chứa một ít năng lượng yếu ớt.
Mà huỳnh thạch trong động rất tinh khiết, như vậy năng lượng ẩn chứa trong nó cũng càng cao.
Tiên Đạo Mạn Mạn được xưng là võ học sớm nhất của loài người.
Sự ảo diệu trong nó tự nhiên không phải chỉ có một lát mà Trương Dương có thể nắm giữ.
Tác dụng lớn nhất của Tiên Đạo Mạn Mạn là chuyển đổi năng lượng.
Chuyển đổi quang năng của nhật nguyệt, chuyển đổi nhiệt năng của thực vật, chuyển năng lượng ẩn chứa trong khoáng thạch thành lực lượng của thân thể.
Đây mới là chân lý của Tiên Đạo Mạn Mạn.
Nói một cách đơn giản, công pháp võ công Tiên Đạo Mạn Mạn chính là một cái dạ dày khổng lồ, có thể tiêu hao năng lượng ẩn chứa trong tất cả mọi vật chất.